Beta : Meo
Mộc Yêu đâu chỉ sợ Verrick .Hiện giờ, mỗi lần thấy vị soái ca đó là cậu lại nổi da gà, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm cuộc đời, ngoại trừ sợ độ cao và sợ ma quỷ, cậu lại sợ... một soái ca!
Mộc Yêu thảm thiết kêu lên một tiếng, nhưng ngay lập tức nhớ tới lời Rod dặn rằng không được làm phiền vị điện hạ này, nên vừa kêu ra đã vội ngậm miệng lại, le lưỡi liếm môi, không dám hé tiếng thêm lần nào nữa.
Rod nói cái gì mà “tranh chấp tinh thần gì đó không được gây rối thêm” . Mộc Yêu nghe không hiểu, cậu chỉ biết là không được ồn ào. Là một con mèo manul không thể nói chuyện, chỉ biết dùng tiếng "ngao" ngắn ngủi để giao tiếp, giờ đến kêu cũng không dám, Mộc Yêu cảm thấy… quá đau lòng.
Cái chân đang treo lơ lửng giữa không trung trông có chút ngại ngùng, cậu do dự một lúc lâu rồi rụt rè thu lại, cẩn thận đặt lên cái chân còn lại, ngoan ngoãn chà lên đuôi của chính mình.
Người đàn ông tên Verrick kia không chịu đi, cậu cũng chỉ có thể ngồi đó tròn mắt nhìn, càng nhìn càng thấy bối rối và lúng túng.
Mộc Yêu kiệt sức. Cậu ... thật sự chỉ muốn chạy trốn khỏi đây thôi…
Thật ra, Verrick chỉ đứng lại chưa đến một phút. Hắn quan sát biểu cảm của con mèo manul: con vật này rõ ràng rất sợ hắn nhưng lại không dám bỏ chạy, rụt đầu kêu hai tiếng rồi im bặt , phản ứng thật sự buồn cười. Chẳng lẽ Rod nói đúng, nó thật sự… nghe hiểu được?
Nghĩ tới đây Verrick khẽ cười , chỉ là một con vật mà thôi.
Đúng lúc đó, một tin nhắn gửi đến thiết bị cá nhân của Verrick. Hắn khoanh tay tiếp nhận tin tức, đứng dậy, cúi mắt liếc con mèo một cái, rồi chậm rãi xoay người rời đi.
Đôi ủng quân dụng giẫm lên sàn nhà phát ra những âm thanh nặng nề dần xa. Đợi đến khi Mộc Yêu không còn nghe tiếng nữa, cậu mới dám ló đầu ra từ sau cánh cửa.
Không còn ai , cả đám nhân viên dọn vệ sinh cũng biến mất. Bên ngoài cũng không có ai.
Chính là bây giờ!
Mộc Yêu tinh thần phấn chấn, khí thế bừng bừng, kéo theo cái đuôi dày cộm chạy vụt ra khỏi cửa lớn. Cậu hít một hơi thật sâu bầu không khí tươi mới bên ngoài, cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Hắc hắc! Cậu tự do rồi!
Bất chấp tất cả, Mộc Yêu dán sát vào tường, nhanh như chớp di chuyển. Dù sàn xe hơi thấp nhưng dù sao cậu cũng có bốn chân , chạy lên chẳng thể nào chậm được. Bây giờ, cậu đã có thể linh hoạt sử dụng bốn cái chân để chạy trốn, hoàn toàn khác với lúc mới bắt đầu còn vấp váp bước hai bước đã vướng một chân. Cậu vừa hưng phấn vừa kích động mà chạy, tuy không biết gì về địa hình nơi này, nhưng cậu tin chắc rằng chỉ cần bám sát theo tường thì kiểu gì cũng sẽ tìm được một cánh cửa thông ra bên ngoài.
Vì vậy, từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn, Mộc Yêu vẫn cứ chạy mãi không ngừng.
Đến khi sức cùng lực kiệt, cậu đổ rạp xuống đất, nằm bẹt ra như một chiếc bánh mèo, hoàn toàn không thấy bóng dáng cái “cửa sống sót” mà cậu mơ ước đâu cả.
Chết tiệt, cái cửa đó rốt cuộc ở đâu chứ!
Chạy miết cuối cùng dẫn tới hậu quả , cậu lại đói bụng.
Mộc Yêu bị chính cái bản tính ham ăn hiện tại của mình đâm một nhát đau điếng vào lòng. Đúng lúc cậu đang đói đến mức khó chịu thì… một mùi thịt nướng thơm lừng bay tới
Không thể tin nổi, cậu thế mà lại từ bỏ ý định chạy trốn, vừa nuốt nước miếng vừa lần theo mùi hương hướng về phía toà nhà gần đó.
Trong đầu cậu giờ phút này có hai giọng nói. Tiểu ác ma thì bảo: “Ăn xong bữa này rồi chạy tiếp cũng không muộn!”. Còn tiểu thiên sứ thì la lên: “Chạy mau đi! Không chạy là mất mạng bây giờ!”. Rất rõ ràng, tiểu ác ma không chút do dự đè bẹp tiểu thiên sứ , Mộc Yêu đói quá rồi.
Cái sân này quá rộng, Mộc Yêu chạy cả buổi trưa mà còn chưa tìm được lối ra. Nơi cậu đang ở lúc này hơi khác chỗ trước kia Verrick cư trú , không rộng lớn bằng, nhưng vẫn trông cao cấp, sang trọng không kém.
Mộc Yêu đi theo hành lang bên ngoài, lúc này trời đã tối đen, hắn nhìn thấy một căn phòng phía xa có ánh đèn. Đến gần thì nghe thấy tiếng cười nói ồn ào, xem ra bên trong có không ít người.
Theo bản năng, Mộc Yêu liền nhẹ chân nhẹ tay, rón rén nâng móng bước từng bước một tiến về phía trước.
Cậu rất cẩn thận, động tĩnh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng vẫn không thoát được khỏi cảm quan sắc bén của lính gác.
Lúc này, Jayance đang cầm kẹp lật thịt nướng trong phòng thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ:
“Chúng ta lặn lội từ xa tới đây để tìm đồ ăn ngon, chẳng lẽ đến giờ mà vẫn bị đội trưởng bắt được à?”
Rod đang trò chuyện vui vẻ với mấy người bạn nghe vậy liền sững lại, chau mày suy nghĩ vài giây, rồi trầm giọng nói:
“Bằng hữu, nếu bước chân của Verrick mà có thể nhẹ đến mức này, ta lập tức chổng ngược đầu xuống gội cho ngươi coi.”
“Ngươi nói cũng có lý.” Jayance nhún vai, lắc đầu:
“Ta đoán chắc là chó săn của đội trưởng thôi. Con chó lớn đó có khả năng đánh hơi thịt siêu đỉnh.”
“Đến lúc đó chia cho nó một ít thịt là được.” Rod cười khẽ, rồi quay đầu tiếp tục trò chuyện với lính gác bên cạnh:
“Vừa rồi đang nói tới đâu nhỉ? À đúng rồi, ngươi hỏi ta tình hình của Tiểu Ngải Tư... Huynh đệ, nói thật nhé, tinh thần thể của ngươi không phải cũng đang tệ hại lắm sao? Nhưng đừng trông mong tiểu hổ con đó có thể khá hơn được. Khốn kiếp, giờ nó thảm lắm luôn, ta nhìn thấy ở trung tâm điều trị tinh thần mà còn thấy đau lòng.”
Người lính gác tên Farrelly tiếp lời, khác với Rod tóc đen rậm rạp, hắn là một gã đầu đinh. Nghe Rod nói vậy, hắn thở dài liên tục:
“Ai mà chẳng thế? Tình trạng của mọi người đều na ná nhau. Nhưng nói thật, đội trưởng chắc còn tệ hơn cả chúng ta.”
Câu nói này khiến cả nhóm lính gác lặng đi, bầu không khí bỗng trầm mặc hẳn. Không biết ai là người đầu tiên thở dài, sau đó Rod nằm dài ra ghế, nhắm mắt lại:
“Verrick thật sự cần khai thông tinh thần gấp. Ta nói thật, ta thật sự rất sợ Đội trưởng xảy ra chuyện.”
“…Chúng ta trong trận chiến đó gặp phải một vụ nổ, chắc chắn là bị phục kích. Tình trạng của đội trưởng vốn đã không ổn, vậy mà trước mặt chúng ta vẫn luôn bình tĩnh như thế… Chết tiệt, nếu như một ngày nào đó mà hắn—”
“Đủ rồi, Farrelly!” Rod cắt ngang khi thấy đồng đội bắt đầu xúc động, mở mắt nhìn vào khoảng không:
“Sẽ không có ngày đó. Chúng ta cầu nguyện Verrick sẽ khỏe lại. Nhất định sẽ không có ngày đó.”
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng mỡ nổ lép bép trên vỉ nướng, âm thanh ấy nghe vào thời điểm này lại khiến mấy người lính cảm thấy phiền lòng không chịu nổi.
“Rốt cuộc là ai đề xuất ý tưởng nướng thịt đấy?” Rod vò tóc:
“Sao trước kia không thấy trò này lại gây ra tiếng động phiền phức đến vậy? Nó không thể yên ổn mà tự nướng xong à?”
“Ngươi điên rồi à huynh đệ? Nói thế chẳng khác nào hỏi cá tại sao lại phải có vảy!” Jayance vừa lật miếng thịt vừa hét to với đám lính đang sa sút tinh thần:
“Đừng có tụt mood nữa! Tới đây ăn thịt đi! Ta nướng cả buổi rồi đó!”
Câu nói của Jayance khiến mọi người thành công bị kéo khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực. Mọi người bưng chén lại ngồi quanh, nhanh chóng chuyển đề tài sang tình hình chính trị hiện tại và chiến sự, câu chuyện về Verrick cũng dần bị lấp đi.
Mộc Yêu ngồi ngoài cửa nghe loáng thoáng tình hình. Trước tiên phải nói rõ là , cậu không phải cố tình nghe lén đâu, chỉ là... tình cờ nghe được thôi.
Tuy lời nói của bọn họ có một nửa là cậu nghe không hiểu, nhưng đại khái thì nắm được , bọn họ đang bàn về tình hình hiện tại của nơi này… Không đúng, là của đế quốc này. Có vẻ tình hình rất bất ổn, chiến tranh đang nổ ra ở khắp nơi.
Bọn họ cùng với tên Verrick kia chắc là quân nhân, có vẻ trong một trận chiến gần đây bị thương nên mới tới đây dưỡng thương. Từ lời họ nói có thể đoán được, vị điện hạ kia , cũng chính là đội trưởng của họ, Verrick đã bị thương rất nặng.
Mộc Yêu theo bản năng hồi tưởng lại khuôn mặt của Verrick. Nhưng cậu hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu thương tích nào , trên gương mặt bình tĩnh đến lạnh lẽo kia. Có lẽ là bị thương bên trong chăng?
Thì ra, những người này đều là quân nhân của đế quốc. Trong lòng Mộc Yêu trỗi dậy niềm kính trọng sâu sắc. Cậu luôn tôn kính quân nhân, giờ khắc này lại càng thêm xúc động. Cậu cố gắng vứt bỏ nỗi sợ với Verrick, thử tưởng tượng... nhưng trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt soái ca lạnh lùng sát phạt quyết đoán kia.
Không được, thật sự không làm được. Mộc Yêu cúi đầu đập mạnh vào cánh cửa bên cạnh " bốp bốp bốp " vài cú liền, đầy thương cảm.
Từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, yêu nước và có tinh thần tập thể, giờ phút này Mộc Yêu cảm thấy mình có chút “không biết trời cao đất dày”. Tuy những kẻ cậu sợ hãi không thuộc loại “tổ chức vĩ đại” nào, nhưng dù sao cũng là chiến sĩ bảo vệ quốc gia, người tốt cả. Mộc Yêu hiếm hoi có chút hổ thẹn… Thế nhưng cậu vẫn không thể nào hết sợ.
Dạo gần đây cậu đã xác định rõ hai việc: Thứ nhất , nơi này chắc chắn không phải là Trái Đất. Thứ hai, nơi đây không hề cấm dùng vũ khí. Trong tình cảnh cô độc, nhỏ bé, lại yếu ớt như hiện tại... bảo Mộc Yêu không sợ thì đúng là chuyện hoang đường! Không thể nào!
Mộc Yêu lại “bốp bốp bốp bốp” đập đầu mấy cái vào cửa, thì bỗng nhiên… ánh sáng phía trên đầu tối hẳn lại, cậu không còn nhìn thấy bóng của mình dưới đất nữa.
Cậu bỗng dưng cứng người.
Từ từ ngẩng đầu lên , bốn người đàn ông cao lớn đứng xung quanh cậu , hoàn toàn vây kín.
Trên gương mặt họ là biểu cảm hưng phấn y như lúc nhìn thấy món ngon tuyệt hảo vậy.
Mộc Yêu cứng đơ như tượng, chậm rãi duỗi ra một móng vuốt nhỏ.
Rod giơ chân trái ra chặn lại.
Cậu nhìn thấy tên ghét cay ghét đắng kia đang cười toe toét ngồi xổm xuống, hai tay duỗi về phía mình…
Thuốc bổ đây mà —!!!
__
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, căn phòng huấn luyện rộng lớn càng trở nên trống trải. Verrick vừa kết thúc một buổi huấn luyện thân thể kéo dài suốt ba tiếng, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, không khí lạnh từ trong phòng tràn ra ngoài. Dáng người cao lớn bước ra, toàn thân toát ra hơi nóng, nhưng trên da không có lấy một tia ửng hồng, chỉ toàn là mồ hôi ướt đẫm.
Chiếc áo tác chiến đen thẫm dính sát người, hắn kéo cổ áo ra, tiện tay lấy một chai dung dịch dinh dưỡng đặt ở quầy bên cạnh, vừa đi về phía phòng tắm vừa uống sạch.
Chai rỗng bị hắn ném chuẩn xác vào thùng thu hồi, Verrick vượt qua từng lớp cửa cách âm, bước ra khỏi phòng huấn luyện. Ngoài kia, mọi âm thanh dù nhỏ nhất cũng ùa vào tai hắn. Tuy bước chân không chậm lại, nhưng hàng lông mày hơi nhíu.
Ngay cả khi tinh thần thể chưa hồi phục hoàn toàn, hắn vẫn có thể cảm nhận động tĩnh trong phạm vi mấy km. Bình thường, hắn sẽ dùng kỹ thuật để chắn những tạp âm bên ngoài, nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng cách âm, không kịp điều chỉnh trạng thái.
Vừa dưỡng thương, vừa thực hiện nhiệm vụ – áp lực trong đội là điều dễ hiểu. Verrick cũng không trách đám Rod thích ăn uống để giải tỏa cảm xúc, hắn không có hứng can thiệp. Nhưng… tại sao lại có tiếng chó sủa?
Không đúng, hình như không giống tiếng chó. Có chút giống mèo, mà lại kêu khó nghe đến vậy.
Không nghĩ nhiều nữa, Verrick bước vào phòng tắm. Căn phòng mở ra, buồng tắm hình con nhộng tự động bật nắp. Hắn cởi bộ đồ huấn luyện ướt đẫm, chui vào bên trong. Cửa đóng lại, âm thanh trắng và dịch trị liệu lập tức bao trùm lấy hắn.
—
Mộc Yêu dùng hết sức lực mới thoát khỏi ma trảo của đám người kia, kéo theo cái đuôi vừa chạy vừa trốn. Trước nay chưa từng thấy mình chạy nhanh đến vậy.
Phía trước có ánh đèn, Mộc Yêu phóng vọt tới. Vừa mới lao vào toà nhà sáng đèn ấy, cánh cửa dày nặng sau lưng liền từ từ đóng lại. Cậu sợ đến nỗi áp sát vào tường, không dám nhúc nhích.
Im lặng vài giây, bên ngoài không có động tĩnh, trong sảnh lớn cũng không có ai. Mộc Yêu thở hồng hộc hồi lâu, cuối cùng cũng thả lỏng.
Bụng cậu lúc này phát ra tiếng kêu đáng thương, khiến lòng càng thêm chua xót.
Thất thểu cụp đuôi đi sâu vào trong, mỗi bước chân đều để lại dấu bùn trên sàn , điều này, lúc ấy cậu không để ý.
Nơi này sàn nhà trắng đến mức phản quang, hai bên hành lang dài không thấy điểm cuối, nhưng lại có nhiều cánh cửa khép kín.
Mộc Yêu ôm chút hy vọng, muốn tìm gì đó ăn được.
Kéo lê thân thể mệt mỏi, cậu dừng lại trước một cánh cửa đang hé mở , là cánh duy nhất không đóng hẳn. Hắn thò đầu vào thăm dò, không thấy bóng người nên đánh bạo bước vào.
Một bước, hai bước. Quay đầu nhìn lại, cửa vẫn không đóng, hắn thở phào. Trong căn phòng yên tĩnh đến mức không nghe được một chút âm thanh, hắn cẩn thận tìm kiếm.
Vì nhảy không nổi lên mặt bàn cao hơn người mình, chuyến này chẳng thu được gì. Đang ủ rũ, chợt mũi ngửi được một làn hương ngọt ngào. Mộc Yêu rướn người lên, lần theo mùi hương mà đi.
Bước chân vào làn nước ấm, hắn sửng sốt. Cúi đầu nhìn, trên sàn có một lớp nước ấm lan ra, móng vuốt dính bùn vừa đạp vào đã làm nước trở nên đục ngầu.
Đúng lúc đó, một âm thanh nhỏ vang lên , giống như cửa khoang bật mở. Mộc Yêu kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Verrick đang bước ra khỏi buồng trị liệu. Dung dịch vẫn đang chảy ra ngoài, làm nước dâng lên. Lông của Mộc Yêu bị ướt sũng, trôi lềnh bềnh vài giây trong nước.
Hệ thống thoát nước nhanh chóng hoạt động, xả sạch nước, nhưng cùng lúc đó, cánh cửa sau lưng hắn bỗng đóng lại không báo trước , suýt nữa kẹp trúng cái đuôi.
Mộc Yêu hoảng loạn ôm lấy đuôi, ngẩng đầu nhìn Verrick. Hai người , à không, một người một mèo , lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu.
Mộc Yêu vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu, cậu lại nhìn thấy vóc dáng vạm vỡ của nam nhân đang đứng trước mặt.
Ngay giây đó, đầu óc cậu như bị một quả bom nổ tung. Mặt nóng bừng lan khắp toàn thân. Cậu đột ngột xoay người, lông sau lưng dựng đứng, hai chân trước hoảng loạn cào loạn lên cánh cửa đang đóng.
Cứu mạng aaaaa!!!
SOS!!!