Beta : Meo
Đêm đó định sẵn là một đêm khó ngủ. Mộc Yêu bị túm gáy mang lên lầu , vị soái ca tóc bạc kia không biết đã dùng loại vũ khí gì, mà cả khu vực tầng một bị máu bắn dính đến mức không thể nhìn nổi.
Trước khi lên lầu, Mộc Yêu mạnh dạn liếc mắt nhìn xuống khu hiện trường một cái. Xuyên qua mấy người đàn ông cao lớn đang dọn dẹp hiện trường, hắn lại lần nữa xác nhận: cái đầu kia... thật sự là đầu gấu.
Mộc Yêu bị ném lên tầng hai. Vừa đứng dậy đã lùi sâu vào góc sofa, mắt không rời khỏi bóng lưng người đàn ông kia khi hắn đi vào phòng. Đợi đến khi bốn phía yên tĩnh trở lại, Mộc Yêu mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Xong rồi, thật sự tiêu rồi! Nơi này hình như không phải Trái Đất!!!
Làm gì có ai mọc đầu gấu trên cổ chứ? Biến dị cũng không đến mức kỳ dị như vậy đi? Zombie dù xấu cũng còn nhận ra là người. Đây rốt cuộc là cái chỗ quái quỷ gì???
Mộc Yêu đưa hai cái chân ngắn cào cào tường, cả người lăn tròn nỗ lực lùi sâu vào góc hơn nữa. Vị trí vốn đã chật chội bị hắn ép đến mức sofa cũng trượt qua một bên, phát ra tiếng rắc, dọa cậu co người lại không dám nhúc nhích.
Sau đó, cánh cửa lại mở ra. Sau một lúc im ắng dài dằng dặc, Mộc Yêu bị một bóng đen bao phủ. Cậu run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông mặt lạnh không cảm xúc kia khoanh tay đứng đó, cúi xuống nhìn hắn.
Mười mấy giây trôi qua trong im lặng, Mộc Yêu run như cái sàng gạo, rên lên một tiếng yếu ớt: “Meo...”
Âm thanh mèo meo yếu ớt kia khiến Verrick nhíu mày.
Vệ binh như hắn có cảm quan cực kỳ nhạy bén, đồng thời cũng rất dễ bị kích thích thần kinh. Khi tinh thần đang căng như dây đàn, bất cứ tiếng động nào cũng khiến Verrick cảm thấy phiền nhiễu.
Hắn lại duỗi tay, nhấc con mèo manul đang co rúm thành quả bóng kia lên, mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt Mộc Yêu. Thấy vật nhỏ vẫn còn đang run lẩy bẩy, cũng không làm gì thêm, chỉ xoay người, mở cửa căn phòng trống rồi nhét mèo manul vào đó, sau đó đóng cửa lại, quay về phòng cách âm trắng của mình.
Mộc Yêu không tìm được công tắc bật đèn, sau một hồi mò mẫm cũng không bật được đèn, cậu đành phải lần theo ánh trăng ngoài cửa sổ tìm thấy cái thảm, nằm xuống cuộn tròn thành một cục.
Mãi đến khi ánh mặt trời le lói bên ngoài, cậu chỉ ngủ được chập chờn. Vừa nghe tiếng ổ khóa cửa vang lên liền bật dậy, như một cơn gió lao ra ngoài.
Rod, người đang định vào thư phòng tìm tài liệu, vừa mở cửa đã thấy một bóng dáng nhỏ bay vèo ra ngoài. Phản ứng cực nhanh, anh ta đưa chân chặn lại, nhấc lên vừa nhìn thì bật cười:
“Xem ta vừa phát hiện ra gì này? Verrick, làm sao ngươi nỡ nhốt tiểu gia hỏa này trong thư phòng vậy?”
Verrick vừa lúc đi ngang qua, nghe vậy thậm chí mắt còn không thèm liếc, bước chân trầm ổn đi thẳng xuống lầu:
“Nếu ngươi ngủ mà không ngại bị móng vuốt cào tường làm phiền, thì cứ việc mang nó về phòng.”
“Vậy thì... đúng là không ổn thật.” Rod thu ánh mắt lại, dùng tay còn lại nhéo nhẹ cái chân của mèo manul đang giơ ra:
“Tiểu gia hỏa à, tinh thần của đội trưởng rất dễ bị ảnh hưởng, ngươi phải biết điều một chút, ngàn vạn lần đừng chọc hắn bực.”
Mộc Yêu đang định phát ra tiếng kêu giận dữ, nghe vậy lập tức ngậm miệng, bởi vì bị tên Rod này nhéo bụng! Cậu thật sự không nhịn được nữa, một móng vuốt tát lên mặt Rod.
Rod kinh ngạc thả tay, Mộc Yêu rơi bịch xuống sàn, phát ra tiếng " bộp " đau điếng kèm theo tiếng kêu thảm thiết. Rod luống cuống xin lỗi nhưng cậu chẳng buồn để ý, lập tức chạy đến trốn sau chậu cây, uất ức liếm chỗ vừa bị ngã đau.
Verrick dừng lại ở đầu cầu thang. Rõ ràng hắn đã nghe thấy động tĩnh. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía sau bình hoa, chỉ thấy nửa cái mông mèo lộ ra, rồi lại thu ánh mắt lại:
“Rod, nếu ngươi rảnh rỗi đến thế, thì đi huấn luyện đi.”
“Khỉ thật…” Rod xấu hổ vì phút bất cẩn của mình. Nghe xong lời Verrick, anh ta thở dài:
“Hiểu rồi, Đội trưởng . Ta lấy xong tài liệu rồi đi ngay... À đúng rồi, ta có thể an ủi tiểu gia hỏa một chút không? Hình như ta làm nó đau mất rồi.”
Verrick xoay người: “Tùy ngươi.”
Rod lắc lư đi đến chỗ mèo manul, nhưng vừa đến đã bị Mộc Yêu giương móng vuốt lên doạ dẫm. Hắn đành phải ôm tài liệu, uể oải rời đi.
Mộc Yêu có thể không hoảng loạn sao?,
Cái người tên Rod kia , ít nhất cũng cao gần bằng người gọi là Verrick , mà từ độ cao như thế rơi xuống…
Cậu không dám nhớ lại. Cảm giác rơi từ trên cao xuống khiến toàn thân Mộc Yêu run rẩy. Sợ hãi vẫn còn vương lại trong từng thớ thịt, khiến Cậu không khống chế được mà run lên bần bật.
Mãi đến khi cái bụng yếu ớt của cậu phát ra tiếng "ọc ọc" khẽ khàng, cậu mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Giữa trưa, đến giờ ăn
Mộc Yêu từ sau chậu cây chui ra, cái đuôi lôi lết dưới đất, lết tới gần cầu thang tầng hai rồi... dừng lại.
Cậu không dám đi tiếp.
Lúc còn là người thì cậu cũng chẳng đến mức sợ cầu thang như thế, nhưng giờ biến thành mèo manul, thân hình nhỏ xíu, từ tầng hai nhìn xuống… độ cao ấy sao mà thấy còn đáng sợ hơn cả lúc còn làm người.
Mộc Yêu lượn qua lượn lại ở đầu cầu thang, thế nào cũng không dám bước bước đầu tiên. Cuối cùng, cậu đành ngồi bẹp xuống, đè cái đuôi dưới mông, thu người lại như một cục tròn tròn, giống y như cục bông trang trí, thực ra là đang âm thầm tự cổ vũ bản thân trong lòng.
Cố lên, nhảy một bước thôi là được!
Vừa hay, Verrick sau khi huấn luyện xong đi ngang qua cầu thang. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy ngay một con mèo manul đang ngồi thu lu như cục bông trên tầng hai.
Mèo manul không nhúc nhích, Verrick cũng chỉ liếc nhìn một cái. Nhưng đến khi hắn đi ngang qua lần thứ hai, lại phát hiện con mèo kia bắt đầu nôn nóng đi qua đi lại, trông rất kỳ lạ.
Thật ra thì Mộc Yêu chỉ là đói bụng.
Cậu muốn xuống lầu tìm chút gì ăn, nhưng lại không dám bước xuống.
Khi cậu sắp từ bỏ, đang tính quay đầu về phía chậu cây thì gáy bị kéo căng , cái cảm giác quen thuộc lại đến , cậu lại bị nhấc lên! Cậu cứ thế bị xách cổ lôi xuống lầu, suốt cả hành trình không dám hé mắt.
Đặt xuống sàn tầng một, Mộc Yêu theo bản năng nhảy ra thật nhanh, lủi vào một góc rồi hé mắt nhìn ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Verrick.
Đó là một đôi mắt màu vàng kim, sâu thẳm và lạnh lẽo, như phủ một lớp sương mỏng, toát ra khí chất xa cách, ngàn người không dám lại gần. Nhưng chính vì vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của người đàn ông đó, đôi mắt ấy lại càng thêm thần bí, khiến người ta áp lực.
Dám nhìn thẳng là cần dũng khí. Đối diện với người đàn ông nguy hiểm như vậy lại càng cần nhiều dũng khí hơn.
Mộc Yêu cẩn thận dời mắt đi, cậu thật sự có chút sợ tên này.
Không dám nghĩ nhiều, hắn chỉ biết cố gắng làm mình “vô hình” nhất có thể. Thấy Verrick đã rời đi, lại không quay lại ngay, Mộc Yêu vừa thở phào thì " bịch" , một cái mâm đựng đầy thịt rơi trước mặt cậu.
Vẫn là loại mâm vàng óng ánh!!
Lần trước hắn thấy mâm này là lúc mới tới đây, lén đi ăn vụng thịt thăn, phát hiện ra cái tên chó huynh đệ kia… dùng đúng là mâm vàng thật!
Bây giờ lại đến lượt cậu dùng mâm vàng ?? Đúng là xa hoa lãng phí quá đáng!!
Mộc Yêu cảm thấy đau lòng thay cho ngân khố nhà người ta, mắt nhìn theo bóng lưng Verrick rời đi, rồi mới dám đưa ánh mắt ngó nghiêng sang mâm thịt kia.
Là mèo manul rồi, cậu thật sự không thể cưỡng lại nổi mùi thịt , huống gì đĩa thịt này trông ngon chết đi được…
Mộc Yêu nuốt nước miếng, nhìn trước nhìn sau, bụng cũng không khách sáo mà kêu lên ọc ọc.
Cậu hơi xấu hổ, may mà hiện giờ không có ai để ý đến cậu . Cũng chẳng ai biết trong đầu cậu đang đỏ mặt vì ngượng. Nhưng mà… cũng vì làm mèo, nên giờ cậu có thể vô tâm vô phế, không biết ngại ngùng là gì, dù sao chẳng ai để tâm.
Lý trí kiên định, khí thế vững vàng! , cậu tự nhủ.
Khi ăn thịt, cậu vẫn cảm thấy hơi chột dạ, nhưng ăn xong rồi thì rất có trách nhiệm: cậu đặt cái mâm vàng dựa sát vào tường gọn gàng, sau đó lại chạy vào góc nhà ngồi xổm.
Có điều, ngồi một lúc thì cảm thấy… no quá! Mà no thì không đi lại vài vòng là khó chịu. Thật sự khó chịu lắm luôn ấy!
__
Mộc Yêu cẩn thận rón rén đi ra ngoài vài bước, lướt ngang qua chỗ đêm qua máu văng tứ tung. Nhưng cậu phát hiện nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn một dấu vết. Hồi tưởng lại cảnh tượng xảy ra tối qua, cậu mới nhận ra , nơi này so với tưởng tượng của cậu còn nguy hiểm hơn nhiều.
Cái vị soái ca đó, chỉ trong tích tắc đã xử lý con quái vật khổng lồ kia. Nếu một ngày nào đó, vị huynh đài kia không vừa mắt cậu , muốn xử cậu , một con mèo manul nhỏ thó, yếu ớt, không răng không móng , thì chẳng phải chưa đến một giây là xong?
Không thể ở lại đây! Phải chạy! Chạy ngay đi!
Mộc Yêu dán sát người vào tường, len lỏi bò sát theo kiến trúc rộng lớn như một con nhộng lạc đàn, cuối cùng cũng tìm được vị trí cửa chính. Vừa mới nhấc chân định bước ra thì chưa kịp thở, cảnh tượng trước mắt khiến cậu lập tức khựng lại.
Bên ngoài, trong vườn hoa rộng lớn, một đám đàn ông vóc dáng cao cao to đang đứng tụ lại. Ai nấy đều cao đến mức đáng sợ, đứng một chỗ thôi mà nhìn như… một bức tường di động.
Mộc Yêu căng thẳng trong lòng, lùi về phía sau cánh cửa giấu mình . Cậu quay lại nhìn, sau lưng là một nhóm người hầu đang quét dọn đoạn đường cậu vừa đi qua. Tiến không được, lùi cũng không xong. Mộc Yêu đành phải dán sát vào cửa, ôm cái đuôi sưởi ấm một cách bi thảm.
Cậu nghĩ mình trốn rất khéo, nhưng đám lính gác ngoài kia đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của cậu .
“Vừa rồi là cái gì vậy?” Jayance đang nói chuyện với người bên cạnh thì quay đầu lại, híp mắt nhìn: “Đội trưởng , từ khi nào con chó săn lại béo thế kia?”
“Tiểu tử nhà ngươi lo mà đi rửa lại mắt đi.” Rod vỗ vai Jayance, khoanh tay cảm khái nhìn cánh cửa cô độc: “Đó là mèo manul mà Đội trưởng Verrick nhặt được đó! Mèo manul, biết không? Dễ thương muốn xỉu luôn!”
“Là loài được nhắc đến trong sách ấy hả? Không phải chúng tuyệt chủng gần hết rồi sao?”
“Miệng cậu cũng thật ác độc quá đi, tiểu gia hỏa người ta đang gặp nạn, cậu nói chuyện cho cẩn thận một chút.”
“Nghe nói mèo manul mũm mĩm lắm, thật muốn sờ thử một cái… Đội trưởng, tụi em bắt nó tới nhìn một chút được không?”
Lũ lính đang tám chuyện rôm rả thì lời nói đã truyền hết vào tai Verrick. Hắn chỉ hờ hững liếc mắt một cái, xốc xốc mí mắt:
“Ta nhớ là gọi các ngươi tới đây không phải để tám chuyện?”
Giọng hắn không phải đùa giỡn. Đám lính lập tức cười gượng, vuốt mũi tự giác im lặng. Thật ra, hôm nay tụ họp ở đây đúng là có chuyện phải giải quyết , tên thú nhân gấu nâu xâm nhập đêm qua là một lính gác , mà lại là cùng nhóm với những tên gấu nâu bị bắt trước đây. Thủy Lam tinh vốn là một trong những hành tinh an toàn nhất Đế quốc, vậy mà giờ lại xuất hiện phần tử phản loạn, thậm chí còn có lính gác nội gián? Tình hình này nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Một trang viên nhiều lính gác như vậy lại không bắt nổi tên xâm nhập, rõ ràng là khác thường. Rất có thể đối phương đã dùng thiết bị chặn sóng tinh thần.
“Ta đã bảo rồi, mấy thứ công nghệ đó kiểu gì cũng sinh chuyện!” Rod lầu bầu: “Nếu không nhờ Verrick kịp thời ra tay, không biết con rệp đó còn làm ra chuyện bẩn thỉu gì nữa! Thật là phiền chết đi được!”
“Hắc, huynh đệ, nói không chừng đây lại là tin tốt đấy.” Jayance nhún vai: “Dạo này mọi người tinh thần sa sút, tinh thần thể không thể triệu hồi, nhưng nếu đám phản loạn có dùng thiết bị cách trở mà vẫn không thoát được cảm giác của đội trưởng… có phải chứng minh ngài ấy sắp hồi phục không?”
“Ngươi nói cũng có lý.” Rod nhìn về phía Verrick: “Cho nên, điện hạ, ngài cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Verrick nhấc mắt, lạnh nhạt nói:
“Nếu mấy lời nhảm của các ngươi có thể khiến ta khỏe hơn, thì ta thật sự phải cảm tạ các ngươi một tiếng.”
“Không dám không dám, đội trưởng đừng giận.” Rod cười gượng rồi lập tức nghiêm túc lại: “Giải lao kết thúc, Đội trưởng , bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
Verrick buông khẩu súng laser trong tay:
“Trên Thủy Lam tinh này, không được phép tồn tại quân phản loạn .”
Bất kỳ hành tinh nào thuộc Đế quốc đều không thể dung túng sự tồn tại của phản loạn.
Ánh mắt Verrick tối dần, ném khẩu súng cho Rod:
“Nếu bọn chúng đã chủ động tìm đến, vậy thì chúng ta cũng nên ‘đáp lễ’ tử tế. Kiểm tra từng ổ điểm, bắt sạch toàn bộ. Kẻ nào chống cự… giết hết.”
Hắn nói câu đó không hề có chút cảm xúc, như đang kể một việc hết sức bình thường. Nhưng ở sau cánh cửa, Mộc Yêu nghe xong mà lạnh sống lưng. Cảnh tượng đêm qua , con quái vật bị bắn nát trong chớp mắt , lập tức sống lại trong đầu cậu
Người tên Verrick này chính là thủ nhân nơi đây. Giết một người đối với hắn… đơn giản như bóp chết một con kiến.
Người đàn ông này, vừa lạnh lùng, vừa nguy hiểm.
Mộc Yêu càng thêm kiên định ,ý định rời khỏi nơi này!
Cậu len lén hé mắt nhìn ra ngoài qua khe cửa, vừa mới ngó ra… liền ngẩn người. Đám đàn ông cao to vừa nãy đều biến mất không thấy đâu.
Cái quỷ gì vậy?
Mộc Yêu vừa thả lỏng, liền lập tức bị một bóng ma bao trùm.
Lịch sử lặp lại , Mộc Yêu ngẩng đầu một cách ngốc nghếch… và đụng ngay vào ánh mắt màu vàng kim quen thuộc kia.
Bị bắt tại trận rồi.
Nhìn lén bị bắt quả tang, cậu xấu hổ đến mức không biết phải nhìn đi đâu. Theo bản năng, cậu liếm liếm môi, giơ cái móng ngắn ngủn mũm mĩm lên định lùi sang một bên, lại đạp trúng mấy chiếc lá khô rơi từ chậu cây, rắc một tiếng.
Lông mày Verrick khẽ nhíu lại.
Mộc Yêu trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng thu móng vuốt lại, treo lơ lửng giữa không trung. Tiến cũng không được, lui cũng không xong, bị nam nhân nhìn chằm chằm đến mức không còn chỗ trốn, cậu thấy ngại tới muốn banh xác luôn cho rồi.
Nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy!
Mộc Yêu lùi ra sau, nhưng chân trước lại dẫm trúng đuôi mình. Cả người cậu dán chặt vào cửa, mặt thì nhăn nhúm một cục thịt, đáng thương kêu lên một tiếng yếu ớt.
Tiếng kêu không giống mèo cũng chẳng giống chó, nghe mà run rẩy cả tim gan.
Verrick thong thả ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn con mèo manul trước mắt. Hắn nhạy bén cảm nhận được ánh mắt con vật nhỏ này cực kỳ linh động, dường như đang biểu đạt cảm xúc gì đó , chột dạ? Hay là sợ hãi?
Rất rõ ràng. Con mèo manul này… rất sợ hắn.