Beta : Meo
Verrick dẫn theo “cục bông nhỏ " đang giãy dụa trong tay mình duỗi chân vặn eo, trên thực tế, nhìn bề ngoài thì đây đúng là một cục thịt tròn vo, móng vuốt ngắn ngủn đến mức căn bản không thể đụng đến hắn chút nào.
Sau khi xoay lại để nhìn cho rõ, hắn phát hiện đúng là một con mèo manul. Hàng mày của hắn hơi nhíu lại.
Nếu không nhớ lầm, mèo manul chỉ xuất hiện trong sách tư liệu .Vì giống loài này cực kỳ nguy cấp, số lượng hiếm đến đáng thương.
Ngay lúc bị hắn xoay lại nhìn, mèo manul không giãy giụa cũng chẳng làm ầm lên, chỉ cụp bốn cái móng vuốt xuống, nằm im lặng nhìn chằm chằm hắn, trông vô cùng cảnh giác.
“Verrick, sao ngươi lại đến chỗ này?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo chút cà rỡn. Verrick vẫn không xoay người lại. Rod nhảy qua hàng rào đi tới, vừa liếc mắt đã thấy “ cục bông nhỏ ” trong tay Verrick, đôi mắt lập tức sáng lên: “Hả! Đây là ngươi bắt được sao? Trời ạ, đây là mèo manul đấy! Ta chỉ từng thấy trong sách thôi!”
Verrick liếc Rod một cái, ánh mắt thong thả đảo qua chú mèo manul đang trong tay: “Rod, liên hệ với người của Hiệp hội Bảo hộ Động vật.”
“Hiểu rồi hiểu rồi ~” Rod miệng thì đáp ứng, tay thì lại không yên phận chọc chọc cái bụng mèo manul.
Mộc Yêu sợ hãi toàn thân run bắn, giơ chân sau đạp một cú thật mạnh vào mu bàn tay kia, còn há miệng gào lên với tên vô lễ này, hai chân trước theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay đang ôm mình.
“Đau muốn chết……” Rod rụt tay lại, trợn tròn mắt ngây người, ánh mắt tràn đầy kinh hỉ: “Nó đáng yêu quá đi mất!”
Verrick nhàn nhạt liếc Rod đang làm trò, rồi thu ánh mắt lại, mi mắt hơi rủ xuống, nhìn chằm chằm vào mèo manul đang ôm chặt lấy tay mình. Hắn im lặng vài giây, nhắc nhở: “Rod, đi làm việc của ngươi trước đi.”
“À đúng rồi! Hiệp hội Bảo hộ!” Rõ ràng Rod vẫn còn muốn duỗi tay nựng thêm một phen , cái bụng nhỏ mềm kia, cảm giác ở đó đúng là rất tuyệt vời!
Rod xoa xoa tay rồi rời đi. Verrick nhấc mèo manul lên xoay người quay lại trong viện, nói là “nhấc”, kỳ thực là do mèo manul này vẫn bám chặt lấy tay hắn không buông. Có vẻ vẫn còn tức giận vì bị sờ mó ban nãy, nên phản ứng hơi quá khích.
Có thể không quá khích sao??!
Mộc Yêu lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta sờ bụng , mà lại là một nam nhân! Thật sự là đáng sợ đến cực điểm!!
Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy? Hai người kia nhìn chẳng giống dân bản địa Tây Ninh chút nào? Sao ai cũng cao lớn, cường tráng đến thế?
Mộc Yêu dè dặt quay đầu nhìn mặt đất, má ơi, cao quá đi mất!! Cậu hoảng đế mức lưng cũng cong lên, quấn chặt lấy cánh tay nam nhân, vội vàng rụt đầu lại, nhắm chặt hai mắt.
Mộc Yêu cực kỳ sợ độ cao! Với dáng người 1m76 của cậu, chỉ cần đứng lên ghế hơi cao một chút mà cúi xuống là đã đủ khiến cậu choáng váng. Vậy nên tên đàn ông này rốt cuộc cao đến mức nào chứ?
Verrick đương nhiên không hiểu được tâm lý của Mộc Yêu, hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình đột nhiên nóng lên. Ánh mắt màu vàng nhạt đảo xuống, phát hiện “cục bông nhỏ” này bốn chân đều quấn chặt quanh cánh tay mình, thân thể hình như còn đang run rẩy?
Verrick hơi nhíu mày, hắn nhớ rõ trong sách từng ghi chép về mèo manul , đừng bị hình dáng nhỏ bé như mèo nhà và vẻ ngoài đáng yêu của chúng mê hoặc, mèo manul là mãnh thú, chúng có thể khiến nhiều loài động vật to lớn hơn phải lùi bước.
Verrick nhìn con “mãnh thú” đang run bần bật này, bỗng thấy buồn cười. Quả nhiên đám học giả của đế quốc toàn là mấy kẻ ăn không ngồi rồi nói cho có vẻ.
Hắn hơi hạ thấp cánh tay, bước nhanh về phía tòa nhà.
Trang viên này là nơi nghỉ dưỡng của hoàng thất, toạ lạc trên tinh cầu Thủy Lam , một hành tinh có khí hậu rất thích hợp cho việc điều dưỡng. Trang viên được mệnh danh là “vườn sau của hoàng thất”, không chỉ nổi tiếng vì kiến trúc mà còn vì chăn nuôi nhiều động vật hoang dã. Môi trường thiên nhiên nơi đây phù hợp với việc huấn luyện thú và cũng đồng thời là căn cứ quân sự của các lính gác.
Hiệp hội Bảo hộ Động vật có trách nhiệm bảo vệ các loài quý hiếm trên tinh cầu Thủy Lam. Trụ sở của hiệp hội cách trang viên một quãng đường, nên để người đến tiếp nhận cũng cần một ít thời gian.
Trở lại biệt thự trung tâm của trang viên, Verrick bước vào tiền sảnh. Người hầu lập tức đưa tin tức đến cho hắn , đã nhận được thông tin liên lạc.
Hắn không nhanh không chậm đi đến sofa ngồi xuống, đặt “cục bông nhỏ ” đang bám trên cánh tay xuống bên cạnh. Vừa buông ra, con mèo manul lập tức nhảy dựng định trốn, nhưng Verrick chỉ cần vươn tay một cái là dễ dàng túm trở lại, đè xuống bên cạnh mình. Trong suốt quá trình, thân thể hắn thậm chí không cần động đậy.
Mộc Yêu: “………”
Mèo cũng cần mặt mũi chứ ??
Giãy giụa trong vô vọng, Mộc Yêu bỗng cảm nhận được có người vuốt phẳng tai mình. Cảm giác đó khiến cậu lập tức xì hơi, ngửa đầu nhìn lên người đàn ông kia.
Mới vừa rồi không kịp nhìn kỹ, giờ phút này khi đã yên tĩnh lại, Mộc Yêu mới rốt cuộc nhìn rõ khuôn mặt đối phương.
Diện mạo kia có tính công kích cực mạnh, cả người toát ra khí chất lãnh đạm xa cách. Tóc bạc, mắt vàng, đuôi mắt hơi cụp, sống mũi cao, ánh mắt sâu thẳm , căn bản không giống diện mạo người trong nước hay gặp. Lẽ nào là con lai?
Nhưng màu tóc cùng màu mắt kia…
Nếu không phải là kính áp tròng màu hoặc nhuộm tóc, thì người này thậm chí có phần không giống người Trái Đất…
Đẹp trai , thật sự rất đẹp trai. Hơn nữa nhìn trang phục của người này , bộ đồ đen đó có vẻ giống đồng phục huấn luyện nào đó. Lẽ nào là đặc công?
Mộc Yêu suy nghĩ lung tung một đống không đâu vào đâu, trong khi người đàn ông vẫn luôn chăm chú xem bảng thông tin. Cậu chẳng có việc gì để làm, lại bị cái tay kia đè ép không nhúc nhích nổi, đành cẩn thận ló đầu ra khỏi lòng bàn tay gã, dù sao cũng trốn không được, dứt khoát tìm một tư thế thoải mái bò ra.
Cậu ngồi dậy, đuổi theo cái đuôi xoay mấy vòng, cuối cùng dẫm đuôi nằm sấp xuống, ngửa mặt há miệng thở ra một hơi, rốt cuộc thấy dễ chịu hơn.
Mộc Yêu lại lăn một vòng, híp mắt, theo bản năng dựa vào nguồn nhiệt bên cạnh , không ngờ vừa lúc đối phương đã buông bảng thông tin, lặng lẽ nhìn cậu.
Verrick ánh mắt ngắn ngủi dừng lại trên người mèo manul, lát sau lại dời tầm nhìn về bảng ánh sáng màu lam trước mặt , hiển thị dữ liệu chiến sự vùng sao Bắc của thủ đô
Lấy hành tinh Rendol làm trung tâm, phạm vi thăm dò hiện tại bao phủ toàn bộ tinh hệ Đế quốc , thời đại phát triển hòa bình hơn trăm năm, giờ đây lại bắt đầu rung chuyển, thế cục hỗn loạn, phần tử phản loạn mọc lan như cỏ dại.
Vốn nên đang trấn giữ tại chiến khu, Verrick cùng đội săn ưng của hắn vì một trận nổ mạnh kỳ lạ mà toàn bộ đều bị thương ở mức độ khác nhau trong thức thải tinh thần, buộc phải theo lệnh bệ hạ lui về hành tinh Thủy Lam tĩnh dưỡng, chờ nhận lệnh mới.
Cảnh giới tinh thần với Verrick mà nói , chính là một phiền toái lớn.
Tiếng bước chân dồn dập cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Verrick ngước mắt, thấy hội trưởng của Hiệp Hội Bảo Hộ Động Vật trong trang phục chỉnh tề đi tới, một tay đặt trước ngực, khẽ cúi đầu:
“Điện hạ, Phó đội Rod đã báo với chúng tôi, nói ngài bắt được một con mèo manul?”
Verrick tắt máy truyền tin, nâng cánh tay còn lại , không ngờ lại không nâng được, cúi đầu nhìn thì thấy con mèo manul kia đang ôm trọn lấy cánh tay hắn bằng bốn móng vuốt , cuộn tròn thành một cục lông, ngủ say như chết. Hình như vì hắn vừa động đậy mà có phần không hài lòng, móng vuốt càng bám chặt hơn.
“Cái này…” Hội trưởng kinh ngạc nhìn quả cầu lông nằm bên cạnh Verrick, không nghĩ tới mèo manul lại có thể ngoan ngoãn bên cạnh điện hạ như vậy.
Verrick không đánh thức con mèo, chỉ bảo:
“Ngươi lại đây đi.”
“Vâng, thất lễ.” Hội trưởng lại gật đầu, vòng qua bàn, mở hộp dụng cụ mang theo bên người, quỳ một gối xuống bên cạnh mèo manul, đeo găng tay cao su trắng, định kiểm tra móng vuốt của mèo.
Không ngờ vừa mới nhéo một cái liền bị móng thịt mềm đầy sức bật đẩy ra.
Mộc Yêu ghét cay ghét đắng việc bị người xa lạ chạm vào, đang ngủ ngon, mơ cũng toàn là mộng xấu , mình biến thành mèo manul bị người ta bóp bụng! Bị chọc giận, cậu vung chân tát bay cái tay kia , xúc cảm còn chân thật đến dọa người , ngay sau đó bị hai bàn tay lật ngược, nằm hình chữ X, chưa kịp hoàn hồn đã đối diện với một người đàn ông đeo kính xa lạ và… cái chân ngắn của chính mình giơ lên trời.
Cái quỷ gì thế này??
Mộc Yêu sợ đến choáng váng, cố vùng vẫy, phát ra những tiếng kêu bi thảm. Bên cạnh, Verrick cau mày.
Hội trưởng rõ ràng định kiểm tra đàng hoàng, giờ hai tay cũng không áp được con mèo manul đang điên cuồng giãy dụa, mồ hôi rịn trên trán, cả người trông vô cùng chật vật.
Mộc Yêu vừa kêu vừa liếc nhìn người bên cạnh , ngửa đầu bắt gặp lại khuôn mặt soái ca ban nãy. Tuy chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng trong lòng Mộc Yêu không hiểu sao sinh ra một tia cảm giác thân quen kỳ quái, cậu vươn hai chân trước đặt lên đùi người đàn ông ấy, kêu một tiếng đáng thương hề hề.
Verrick: “……”
Hội trưởng lau mồ hôi, định đưa tay bắt mèo manul về lại, chỉ thấy Verrick giơ tay nhấc bổng cục lông kia lên, đặt lại lên đùi mình, chẳng cần dùng chút sức nào cũng ấn nó nằm yên.
“Cứ thế mà kiểm tra đi.” Giọng Verrick bình thản. Mèo manul bị ấn trên đùi cũng không dám động đậy.
Hội trưởng vội vàng tiến hành kiểm tra.
Mộc Yêu ngốc nghếch nhìn lên cằm đối phương, từ góc độ này còn thấy được yết hầu và gương mặt hoàn mỹ không tì vết của người kia. Cậu chậm rãi rúc đầu xuống, nhìn bàn tay đang đặt trên bụng mình , đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Ngay sau đó, cái người vừa nãy định bắt cậu lại thò tới, Mộc Yêu theo bản năng định vùng lên thì bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve một cái trên lông bụng. Mộc Yêu... ngoan ngoãn.
Dụng cụ kiểm tra chạm lên bụng Mộc Yêu, cảm giác lạnh lẽo lăn qua lăn lại. Mộc Yêu mãi sau mới phản ứng được là đang bị kiểm tra, liền không làm loạn nữa. Sau vài hạng mục kiểm tra, cậu cuối cùng cũng được buông ra, vừa rời khỏi đùi đối phương đã bị người kia nhấc gáy, ấn bên cạnh.
“Không phát hiện bệnh tật gì, chỉ có vài vết thương nhỏ và tình trạng dinh dưỡng kém.” Hội trưởng thu dọn dụng cụ, xách rương lùi hai bước:
“Điện hạ, mèo manul cực kỳ hiếm gặp trên Thủy Lam tinh, vốn cũng thuộc loài nguy cấp. Tiểu gia hỏa này có khả năng bị bọn buôn động vật vứt bỏ lại đây. Ngài xem, kế tiếp chúng tôi có cần tiếp nhận mèo manul này về hiệp hội bảo hộ không?”
Mộc Yêu đang trong trạng thái rảnh rỗi, liếm móng vuốt. Hành vi liếm móng này với hắn thật sự khó hiểu, nhưng lại không thể kìm được, cứ muốn liếm. Vừa nghe nói muốn đưa hắn đến cái gì “Hiệp hội” đó, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân đang đứng cách đó không xa, sau đó lại ngửa đầu nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh mình.
Verrick vừa định mở miệng, đã cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt chiếu đến, hắn cúi mắt xuống, vừa vặn chạm phải ánh mắt hoảng hốt của tiểu gia hỏa. Biểu cảm hắn khựng lại một chút, híp mắt lại:
“Ngươi cũng nói nó là loài hiếm có đang nguy cấp, giữ nó lại trong trang viên chỉ e sẽ không có ai chăm sóc tốt. Vậy giao nó cho Hiệp hội Bảo hộ Động vật đi.”
Vừa dứt lời, mèo manul đang cuộn mình bên cạnh hắn liền bật người đứng lên, hai chân trước đặt lên đùi Verrick, ngẩng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.
Đừng mà! Hắn không muốn bị đưa đi với cái người kia!!
Mộc Yêu trong lòng gào khóc thảm thiết. Hắn cũng không phải loại người chỉ biết nhìn mặt chọn chỗ ở, nhưng ít nhất cũng đã ở chung với soái ca này một đoạn thời gian, so với cái ông chuyên lật bụng hắn kia thì rõ ràng là người này đáng tin hơn nhiều!
Ánh mắt của Mộc Yêu quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cả hội trưởng đứng bên cạnh cũng không đành lòng nhìn tiếp.
“Điện hạ, thủy lam tinh rất thích hợp cho mọi loại động vật sinh sống. Hơn nữa theo ghi chép cổ, mèo manul cũng không phải khó nuôi. Vả lại… tiểu gia hỏa này hình như cũng rất thích ngài…” – Hội trưởng lựa lời một cách cẩn trọng, ngụ ý khuyên Verrick nên giữ lại mèo manul.
Verrick nhìn vào đôi mắt mèo của nó, nhẹ giọng nói:
“Will hội trưởng, ta nhớ không lầm thì lần trước chủ tinh mới cấp cho Hiệp hội một khoản không nhỏ?”
Giọng hắn quá đỗi bình thản, nhưng lại khiến sống lưng Will hội trưởng lạnh toát:
“Điện hạ nói đúng… Gần đây hiệp hội đúng là đang xây dựng mở rộng, nên mới chưa tiện tiếp nhận thêm động vật…”
“Thế à?” Verrick không nói thêm gì nữa, hắn cảm nhận được mèo manul trên đùi mình đang bất an đạp móng lên xuống, ánh mắt khẽ nheo lại:
“Vậy thì tạm thời giữ nó lại trong trang viên. Ta hy vọng hiệp hội có thể cử một chuyên gia dinh dưỡng đến đây.”
“Tất cả sẽ theo ngài sắp xếp.” Will hội trưởng cung kính hành lễ, sau đó cáo từ rời đi.
Mộc Yêu được giữ lại, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hơi thở còn chưa hoàn toàn thả lỏng, thì đã bị người ta nhấc khỏi đùi , Verrick nâng cậu lên, đặt xuống bên cạnh, rồi xoay người rời đi. Chính xác mà nói, là đi lên lầu.
Xung quanh không còn ai, lúc này Mộc Yêu mới nghiêm túc đánh giá kiến trúc bên trong. Tuy cách phối màu và trang trí rất tối giản, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy sang trọng quý phái. Theo bản năng, Mộc Yêu hơi rụt rè.
Tuy nhiên không có người, nên hắn cũng thả lỏng hơn so với lúc nãy. Hắn đi tới mép sofa. Sau khi biến thành mèo manul, vóc dáng nhỏ xíu, đứng trên sofa nhìn xuống sàn nhà cũng thấy cao đến kinh người.
Mộc Yêu rất sợ độ cao.
Hắn chuẩn bị tâm lý, cong lưng lấy đà, nhắm mắt lại, làm tư thế chiến đấu rồi nhảy xuống. Kết quả như dự đoán, tiếp đất bằng cú va chạm “thân mật” với sàn nhà.
Cú đập khiến đầu hắn choáng váng, hắn lảo đảo vài bước, kéo cái đuôi men theo bức tường, bắt đầu thăm dò căn biệt thự to lớn đến mức phi lý này.
Tiện tay, hắn vừa đi vừa tổng kết lại những chuyện xảy ra từ lúc đến đây.
Kiến trúc nơi này, người ở nơi này, và cả cách giao tiếp của bọn họ , tất cả đều rất kỳ quái. Mộc Yêu bình tĩnh hồi tưởng.
Người làm kiểm tra cho hắn gọi vị soái ca tóc bạc là “Điện hạ”?
Bây giờ còn có quốc gia nào dùng cách xưng hô đó sao? Dù sao thì các quốc gia theo chủ nghĩa xã hội là không có rồi. Chẳng lẽ hắn vừa ngủ một giấc không chỉ biến thành mèo manul, mà còn thần kỳ xuyên tới một quốc gia khác?
Vậy giờ phải làm sao? Hắn còn đang chờ tổ chức Đảng tới đón hắn về mà!
Mộc Yêu rối rắm nghĩ một hồi, thu mình lại sau chậu cây ôm chặt lấy cái đuôi, không biết từ lúc nào bóng đêm ngoài trời đã buông xuống. Khi hắn đang nửa tỉnh nửa mê chuẩn bị ngủ, bỗng một âm thanh lạ lùng như dây thép rạch ngang não vang lên.
Tiếng động ấy chỉ thoáng lướt qua trong chớp mắt, như thể chưa từng tồn tại.
Nhưng Mộc Yêu lại bắt được. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn quanh. Trong căn nhà tối đen không có gì cả.
Chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên đều đều.
Cách đó không xa, trên lớp kính phản quang như màn hình TV, Mộc Yêu luôn có cảm giác nơi đó sắp có một Sadako đầu bay tóc rũ bò ra ngoài. Cậu còn chưa kịp dẹp bỏ cái suy nghĩ đầy tưởng tượng đó thì ngoài cửa sổ đột nhiên lướt qua một cái đầu đen, khiến Mộc Yêu giật nảy người!
Cậu thậm chí còn chưa kịp hét lên thì cái bóng đen ấy lại áp sát vào cửa kính, hai mắt sáng quắc quét nhìn vào trong nhà, giống như giây tiếp theo sẽ bò hẳn vào bên trong.
A a a yêu ma quỷ quái cút mau đi!!!
Mộc Yêu dán chặt vào góc tường, cậu dám khẳng định mình không hề nằm mơ! Bên ngoài nhất định có thứ gì đó rất không ổn!!
Còn chưa kịp đọc hết 24 giá trị quan trọng để trấn an bản thân, cái bóng đen kia thật sự đã mở cửa sổ và nhấc chân chui vào trong nhà.
Tại sao lại không khóa cửa sổ chứ?! Sao có thể không có chút ý thức an toàn nào hết vậy!! Mộc Yêu rưng rưng trong lòng. Ngay trong khoảnh khắc kẻ lạ mặt ấy đặt chân vào phòng, toàn bộ đèn trong nhà bỗng nhiên bật sáng không báo trước.
Mộc Yêu thấy rõ kẻ đứng trước cửa sổđó không phải người. Không đúng, có thân thể người, nhưng đầu lại là đầu gấu… Quái vật?!
Cả người Mộc Yêu đông cứng lại, ngay sau đó, đầu của con quái vật kia đột ngột bị chém lìa! Chỉ trong nháy mắt, máu đỏ tươi phun trào, văng tung tóe lên tường, lên ghế sofa, và cả người Mộc Yêu cũng không thoát nạn.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân đều đều, không nhanh không chậm. Mộc Yêu hoảng loạn đưa mắt nhìn, cậu thấy soái ca tóc bạc đang bước xuống, trên tay cầm khẩu súng laser, sau đó đặt nó lên quầy bar.
Verrick chỉ liếc nhìn tên xâm nhập ngã gục trên sàn, ánh mắt lạnh nhạt quay sang dừng lại trên người Mộc Yêu đang co ro trong góc tường.
Mộc Yêu toàn thân run rẩy, chỉ thấy người đàn ông đó chậm rãi đi về phía mình. Trong lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vươn tay nhấc cậu ra khỏi góc, nhẹ nhàng bế lên.
Mộc Yêu không dám động đậy chút nào, chỉ cảm nhận được trên mặt mình có vệt máu bị ngón tay lạnh lẽo của hắn lau đi, từng điểm tiếp xúc khiến toàn thân cậu tê rần.
Trong mắt nam nhân đó hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Mộc Yêu bỗng dưng cảm thấy hối hận.
Soái ca này thật quá đáng sợ rồi! Hội trưởng, ông đâu rồi?! Mình muốn đi đến Hiệp hội Bảo hộ!!