chương 1 

Beta : Meo  

Hai tháng sau kỳ thi đại học kết thúc, Mộc Yêu đã đi qua rất nhiều thành phố. Tháng tám, cậu đặt chân đến Tây Ninh. Vì quá mệt mỏi, đến đây cậu mới chịu giảm tốc độ bước chân.

Cậu ghé chùa Tháp Nhĩ, ăn bánh pháo đốt, ngắm hồ Thanh Hải, vừa cầm sữa chua vừa lên núi Nhật Nguyệt phủ đầy tuyết mỏng , ngắm cờ kinh, lang thang khắp nơi, cuối cùng hôm ấy đến một vườn thú hoang dã.

Đó là một vườn thú rất đặc biệt. Mọi động vật ở đây đều toát ra vẻ an nhàn. Thời gian dường như trôi chậm lại. Mộc Yêu đút tay vào túi áo, mặt vùi vào cổ áo khoác, chậm rãi đi tới, dừng lại trước một bức tường kinh ,  ánh mắt giao nhau với một con mèo manul bên trong.

Mộc Yêu: “……”

Cậu im lặng mấy giây, tiến lại gần vài bước, nhìn chằm chằm vào cục mèo manul đang nằm bẹp dí trên tấm ván gỗ bên trong.

Mộc Yêu nheo mắt, đánh giá không khách sáo: “ Mèo manul , mập thật đấy ”

Con mèo manul kia tất nhiên không hiểu cậu nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó từ tốn ngáp một cái, mặt thịt giãn ra, miệng dần khép lại rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm cậu.

Mộc Yêu vốn rất thích những thứ đáng yêu. Mèo manul thuộc họ mèo, lại mập mạp dễ thương, vừa giống mèo vừa không hẳn là mèo, tay chân ngắn ngủn, hình thể như cái bình gas, nghe nói tuy tỏ ra hung dữ nhưng thật ra gan bé, bị dọa là cụp đuôi chạy loạn.

Cậu thấy nó thú vị, bèn chọc nhẹ đầu nó qua lớp kính. Con mèo sợ rụt cổ một chút, thấy không sao thì lại ngẩng đầu kêu một tiếng.

Đúng là một tên chỉ giỏi tỏ vẻ.

Đây là điểm dừng chân cuối cùng trong hành trình. Mộc Yêu lấy chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn đeo trước cổ ra, chụp lại một tấm mèo manul, rồi xoay người rời khỏi vườn thú.

Tối hôm đó, máy nước nóng trong khách sạn trục trặc, cậu đang tắm dở thì chỉ còn nước lạnh. Lúc ấy trên người toàn bọt sữa tắm, bị nước lạnh xối đến tận xương, cậu phải vội vã tráng sạch, rồi đi tìm quản lý khách sạn cãi lý một trận, nhưng nhìn thấy đối phương dữ dằn thì cũng không dám nói thêm gì.

Về phòng rồi, cậu tự cười bản thân. Vừa nói mèo manul hư trương thanh thế, hóa ra chính mình cũng vậy?

Lạnh quá, cậu chui vào chăn ngủ, nhưng mãi vẫn không ấm lên. Dù mở sưởi, căn phòng vẫn lạnh. Nửa đêm, đang ngủ mê man thì bỗng thấy người nóng như sốt, giống như bị luộc chín, nhưng lại không tỉnh nổi.

Giống như vừa trải qua một trận vật lộn sinh tử, cuối cùng cũng mở được mắt ra , trước mắt là một mảnh trời băng đất tuyết. Mộc Yêu sững sờ.

“Chắc mình còn đang mơ…”

Cậu nhắm mắt lại, muốn quay về giấc mộng, nhưng mặt đất băng giá dưới người bị nhiệt cơ thể làm tan, thấm ướt cả lông…

Lông?

Mộc Yêu bỗng giật mình. Cậu mở mắt ra, nhận ra tầm mắt giờ đây cách mặt đất quá gần, đến mức có thể thấy rõ cả tạp chất trong tuyết.

Chuyện gì đây? Chẳng lẽ thân thể mười bảy năm của mình bị co lại rồi?

Dù có co lại  cũng không thể… co đến mức đầu gần như dính vào chân thế này chứ…

Cậu cố đứng lên, loạng choạng vài bước rồi ngã cái “bịch” xuống tuyết, lạnh đến run cầm cập. Cậu muốn giơ tay sờ cái mông đau của mình, nhưng không sờ tới, cứ cào loạn cả người, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Cảm giác không đúng… sao toàn lông xù vậy? Cậu nhìn móng vuốt của mình – một đôi chân  nhỏ màu xám nâu, kẹp giữa là lớp lông dày mịn. Mà… sao lại ngắn cũn thế này??

Mộc Yêu kinh hoảng ôm đầu, nhưng hai cái chân ngắn cũn ấy còn không chạm tới đầu. Cậu đành phải đứng lên, quay vòng tại chỗ để nhìn rõ thân hình mình – chân trước ngắn, chân sau cũng ngắn, cả người tròn tròn như bình gas.

Còn có cái đuôi ngắn sọc đen đặc trưng… rõ ràng chính là mèo manul!

Mộc Yêu cứng đờ vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía tảng đá gần đó, quyết định thử bước về phía trước. Nhưng… bước kế tiếp phải đặt chân nào?

Bốn cái chân không hề phối hợp, cái trước cái sau cứ loạn cả lên, cuối cùng cũng loạng choạng bước tới tảng đá, Mộc Yêu giơ chân đập xuống một cái.

Đau điếng!

Cậu dẫm lên chính cái đuôi mình, vừa xoa  chân vừa rên rỉ một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật.

Cậu thật sự biến thành… một con mèo manul!

Phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được cú sốc, Mộc Yêu bị nước tuyết tan làm cho tỉnh táo hơn. Cậu bình tĩnh tiếp nhận cú biến hóa kinh thiên này, rồi đứng dậy, kéo lê cái thân thể lùn tịt, định bụng trước tiên phải tìm một nơi nào đó ấm áp để trú chân.

Biến thành mèo manul cũng chưa hẳn là xấu, ít ra cái dáng vẻ đáng yêu hư trương thanh thế này… cũng khiến cậu thấy được an ủi. Nhưng nghĩ lại vẫn thấy tiếc, vừa thi đại học xong, học hành cực khổ suốt mười bảy năm, thi xong cái là biến thành mèo… càng nghĩ càng tức!

Chân trước chân sau không phối hợp, lúc đi còn thỉnh thoảng vướng lấy nhau, di chuyển vô cùng gian nan. Mộc Yêu cố gắng chịu đựng sự bất tiện, kiên trì bước xuống núi.

Cậu phát hiện có điều gì đó kỳ lạ , nơi này cậu hoàn toàn không nhận ra, không giống dãy tuyết sơn Tây Ninh, chẳng lẽ bị đưa tới vùng hoang dã?

Nếu thế thì rắc rối to.

Tuy lông mèo manul rất giữ ấm, nhưng Mộc Yêu vẫn cảm thấy lạnh. Cậu muốn nhanh chóng xuống núi tìm nơi nghỉ chân. Nhìn lên bầu trời hiện tại, không lâu nữa trời sẽ tối, tình hình khi đó sẽ càng nguy hiểm.

Cậu gian nan băng qua một vùng tuyết trắng, cuối cùng cũng thấy rừng rậm phía xa. Bốn cái móng cắm xuống lớp đất mềm, cơ thể giá lạnh của Mộc Yêu mới cảm nhận được một tia ấm áp. Cậu cố rũ tuyết trên người, từ nãy giờ tuyết vẫn cứ rơi – lúc đầu là tuyết nhỏ, nhưng nhìn chừng sẽ sớm thành bão tuyết. Nếu cứ ở lại trên núi, cậu khó mà sống sót qua đêm.

Mộc Yêu hít sâu lấy lại tinh thần, từ lúc bắt đầu xuống núi đến giờ đã té không dưới năm lần, nhưng cậu vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu mà bước, bốn chân ngắn nhỏ cũng dần phối hợp hơn trước.

Mộc Yêu len lỏi trong rừng rậm suốt một quãng dài, đi đến mệt rã rời. Cảm thấy bụng đói cồn cào, cậu dừng lại, bắt đầu lo lắng đến chuyện… ăn cơm.

Mèo manul thì hình như là động vật ăn thịt?

Mộc Yêu trầm ngâm suy nghĩ. Vậy cậu phải đi đâu để kiếm thịt bây giờ?

Đi săn ư? Với cái thân thể "xúc xích tí hon" hiện tại thì có thể săn được gì chứ? Mộc Yêu cúi nhìn hai cái móng trước của mình—màu nâu nhạt, lông mềm xù xù, đệm thịt tròn vo nhìn cũng đáng yêu đấy, nhưng mà… ngắn quá.

Với cái chân ngắn thế này thì đi săn thế nào?

Mộc Yêu thở dài não nề, cuộn chân trước lại mà xoa bụng.

A… Đói quá đi mất…

Thôi, tìm chỗ nào ngủ tạm, ngủ rồi thì sẽ quên đói.

Cậu đứng dậy, lại tiếp tục lững thững tiến về phía trước. Bỗng nhiên sâu trong rừng vang lên một tràng âm thanh hỗn loạn dữ dội, chim chóc bay tán loạn khắp nơi vì bị kinh động. Mộc Yêu giật mình rụt cổ lại, hoảng hốt rút ngay cái chân vừa mới nhấc ra. Cậu cảnh giác nhìn xung quanh, bốn bề yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Trời cũng đang dần sập tối, rừng rậm ngày càng trở nên đen kịt.

Mộc Yêu nhớ lại những cảnh trong phim kinh dị, liền co người lại thành một cục, vừa nghe thấy tiếng chuột kêu là cậu bật dậy như bắn, chạy như bay mấy cây số.

Chạy đến mức không chạy nổi nữa mới chịu dừng lại, tựa vào một thân cây mà thở hổn hển. Đúng lúc ấy, một mùi thịt nướng thơm lừng bay tới  , một chút cay cay tiêu hồ, mùi lửa nướng đúng chuẩn, nếu có thêm chén nước chấm với ít rau sống cuốn lại… trời ơi, hoàn hảo!

Mộc Yêu chép miệng, thần trí bị mùi hương dẫn dụ, liền rón rén nép sau thân cây, phát hiện không xa có ánh lửa bập bùng. Có một người mặc đồ đen đang ngồi cạnh đống lửa, quả nhiên là đang nướng thịt, bên cạnh người đó còn có một con nai rất to đang nằm.

Mộc Yêu đang đói đến hoa mắt lập tức tỉnh táo. Cậu để ý thấy bên cạnh người kia có vũ khí, trông khá hiện đại, giống cây thương nhưng nhìn kỹ lại không hẳn.

Mấy tiếng động lớn ban nãy chắc là do người này đi săn tạo ra rồi.

Mộc Yêu ôm bụng trốn lại sau cây, suy nghĩ: “Con nai kia hình như là giống hiếm thấy, không lẽ người này săn bậy săn bạ sao? Vậy chẳng phải là săn trộm à?”

Thế thì mình , a con mèo manul tay không tất sắt, yếu như sên , lao ra chỉ có nước thành món tráng miệng tiếp theo.

Mộc Yêu đành từ bỏ ý định cướp đồ ăn, ôm cái đuôi to ngồi im chờ đợi, kết quả… ngủ quên lúc nào không hay.

Hoàn toàn không biết rằng sau khi ăn xong, người kia từng liếc nhìn về phía mình một cái. Sau đó hắn thu dọn đồ đạc bỏ vào ba lô, rồi không lâu sau, mặt đất rung lên bần bật ,một con gấu nâu to tổ bố ngậm ba lô thong thả rời đi.

Mộc Yêu bị tiếng động làm tỉnh giấc, hoảng hồn ôm lấy mình, nằm rạp sát đất. Chờ gấu đi rồi, động tĩnh lắng xuống, cậu mới thò đầu ra xem.

Người kia đã biến mất, lửa cũng tắt, con nai vẫn còn nằm đó nhưng thịt nướng thì đã được dọn hết.

Mộc Yêu lượn lờ ra ngoài, do dự mấy bước rồi lại chui vào bên đống lửa tàn. Đói quá chịu không nổi nữa, cậu ngoạm lấy  miếng thịt còn sót lại và ăn ngon lành.

Ăn no rồi, nhìn con nai bên cạnh, cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhưng mà nói thật, con “huynh đệ nai” này nướng lên cũng khá là ngon đấy…

Dừng lại ngay cái suy nghĩ nguy hiểm đó! Săn giết động vật quý hiếm là phạm pháp! Mộc Yêu thở dài một hơi, no bụng rồi lại tiếp tục lên đường, hoàn toàn quên mất nỗi sợ vừa rồi, cũng quên luôn cả vụ động đất nhẹ do gấu gây ra.

Mộc Yêu ăn ngày nào tính ngày nấy, bất kể hôm sau có gì ăn không. Cậu quanh quẩn trong rừng rậm mấy ngày liền, đói quá thì cũng thử tập tành săn mồi. Bắt được sóc, chim sẻ, đôi khi còn mơ tưởng bắt luôn cả mấy con to hơn mình, nhưng đều thất bại, thậm chí còn bị dọa đến mất mật, kéo cái đuôi chạy thục mạng khắp nơi. Có lúc thì bám theo sau mấy con thú dữ để ăn ké đồ thừa sau khi chúng săn xong.

Cứ thế mà lần mò thêm vài ngày, cuối cùng Mộc Yêu cũng ra khỏi rừng rậm, trước mắt là một biển hoa màu lam bát ngát, nhìn không thấy tận cùng, phía sau là rừng sâu vực thẳm ,đến đây rồi, rừng rậm cũng không còn đáng sợ nữa.

Bàn chân của cậu bị thương chỗ nọ chỗ kia, cúi xuống liếm vết thương, toàn thân mệt rũ rượi, dù nhìn thấy khung cảnh đẹp như mơ này cũng chỉ vui được một thoáng.

Cậu cần được nghỉ ngơi.

Mộc Yêu không biết mình đi đâu, không có mục đích. Từ khi biến thành mèo manul đến giờ, cậu cứ đi mãi như thế, có lẽ là đang tìm đường về nhà… Nhưng nếu có trở về rồi thì sao? Dù sao trong nhà cũng chẳng có ai chờ đợi.

Làm mèo manul thật sự quá khó khăn… Giờ cậu mới hiểu vì sao giống loài nhỏ bé này lại sống chật vật đến vậy.

Một nỗi xót xa dâng lên trong lòng. Thôi thì không đi nữa, nằm giữa biển hoa này lăn vài vòng rồi nhắm mắt lại ngủ luôn.

Không hay không biết lại qua một đêm. Mộc Yêu ngủ một giấc ngon lành hiếm hoi. Biển hoa này khí hậu ôn hòa, sáng tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trên một sườn núi.

Vừa xoay người cái là lộc cộc lộc cộc, cậu lăn thẳng từ đỉnh xuống dưới, trời đất quay cuồng, đập cái “bịch” xuống đất khiến đầu óc choáng váng.

May mà cậu lông dày, không thì lại thêm thương tích…

Mộc Yêu hớn hở đứng dậy, ngẩng đầu nhìn, trước mặt là một bức tường kéo dài hai bên xa tít tắp.

Đây là… sân nhà ai thế?

____

Thật ra đây chỉ là một cái sân nhỏ, hơn nữa chỉ là một góc của trang viên Băng Sơn thuộc hoàng gia ở Cách Lan Á Tữ . Trang viên này là khu vườn hoa phồn hoa nhất tại Thủy Lam Tinh, là nơi hoàng thất dùng để nghỉ ngơi và tịnh dưỡng  , chính là vườn thượng uyển của hoàng gia.

Mộc Yêu cũng căn  bản không phải biến thành mèo manul, hắn  tới nơi gọi là thủy lam tinh, thế giới tinh tế này  , hắn   cũng đã  từng  biết khi còn ở địa cầu 

Hắn xuyên không đến một thời đại giữa các vì sao, trở thành một thú nhân mèo manul, mà bản thân lại chẳng biết gì cả. Mộc Yêu chỉ biết rằng hắn ăn bữa trên thì không có bữa dưới, cuộc sống vô cùng vất vả.

Mộc Yêu đi men theo bức tường bên ngoài trang viên. Lúc này, bên trong trang viên ,  ở góc Tây Bắc của sân huấn luyện ,  trên bãi cỏ lộ thiên, các bia ngắm di chuyển với tốc độ cao. Tiếng súng laser yên lặng nhưng chính xác bắn trúng từng hồng tâm đang di động.

Một sân huấn luyện rộng lớn như vậy, vang vọng tiếng giày đạp lên sàn. Vài lính gác mặc chiến phục áp giải một vài thú nhân gấu nâu ở trạng thái bán thú hóa đi vào.

---

“Quỳ xuống! Ôm đầu!”

Một người lính gác chĩa súng vào một thú nhân gấu nâu đang sắp rơi vào trạng thái cuồng hóa. Sau khi khống chế được hắn, người lính mới ngẩng đầu, hướng về người đàn ông tóc bạc đang bắn tỉa ở cách đó không xa, báo cáo:

“Đội trưởng, cuối cùng tên phản loạn này cũng đã bị bắt. Vị trí cuối cùng là tại thung lũng Hoa Hồng ở tọa độ phương Bắc. Trên đường truy bắt, phát hiện một con linh lộc bị săn đuổi. Xin đội trưởng chỉ thị cách xử lý!”

Trong sân huấn luyệkhông có người hầu, chỉ có vài lính gác cấp cao mặc đồng phục đen. Họ được phân bố ở các khu vực huấn luyện khác nhau, ai nấy đều mang khí thế khiến người khác không dám lại gần. Nghe thấy tiếng động, những lính gác này lập tức nhìn về phía đài bắn. Con gấu nâu cuồng bạo kia cũng vì thế mà mất sạch khí thế.

“Ta nhớ không lầm thì con linh lộc kia là thú cưng của ngài Verrick đúng không? Tên khốn này lá gan cũng to thật đấy.”

Một lính gác khác vén tóc mái trên trán, quay sang trêu chọc người đàn ông cao lớn, nghiêm nghị đang đứng trên đài bắn — chính là Verrick, một lính gác cấp S, quyền cao chức trọng, lạnh lùng như băng giá. Hắn cười nói:

“Đội trưởng , ngài không cảm thấy biến tên cuồng đồ này thành nhân bánh thịt, rồi lấy cho con chó săn ngài nuôi ăn là thích hợp nhất sao?”

Nghe đến đó, thú nhân gấu nâu run rẩy toàn thân. Hắn chưa hoàn toàn biến trở lại hình người, khóe miệng còn dính máu thịt, lông lá rối bời, phát ra mùi tanh khó chịu.

“Đế quốc Rendol xử lý phần tử phản loạn: chặt tứ chi, treo ngược giữa trời.”

Verrick mặt không cảm xúc, tay mang găng da thong thả lau khẩu súng laser, rồi nâng súng lên, liên tiếp mấy phát, từng bia ngắm di động đều bị bắn vỡ, rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng.

Chỉ riêng khí thế của một lính gác cấp S như Verrick đứng yên đó đã đủ khiến người khác nghẹt thở. Hắn lạnh nhạt nói, giọng đều đều như máy móc:

“Đừng để hắn chết quá nhanh.”

Nói rồi xoay người, đặt súng lại lên giá, bước khỏi sân huấn luyện một cách chậm rãi.

Thú nhân gấu nâu bị áp giải đi. Sân huấn luyện nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

---

Verrick không trở về biệt thự. Hắn thay một đôi găng tay khác, đi qua hành lang dài, tiến về phía Bắc của trang viên ,  nơi gần với linh biển hoa lớn nhất của Thủy Lam Tinh. Đứng trên cao, cả một vùng lam sắc tràn ngập tầm mắt, mang lại cảm giác dễ chịu, giúp hắn xoa dịu tâm trạng.

Lính gác rất dễ bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài. Một việc nhỏ, một tiếng động cũng có thể kích thích cảm giác nhạy bén và cảm xúc của họ. Với lính gác cấp cao thì điều đó càng nghiêm trọng, huống hồ gì Verrick lại là lính gác cấp S cấp cao . 

Trang viên yên tĩnh là nơi lý tưởng để lính gác nghỉ ngơi và hồi phục. Verrick mới trở về đây chưa đầy một tháng. Những người lính cùng nhóm với hắn đều là thuộc hạ thân cận. Trước đó vì truy bắt phản quân liên tinh mà bị thương cả về thể chất lẫn tinh thần trong một vụ nổ lớn.

Theo lệnh của bệ hạ, họ buộc phải tạm ngừng công vụ, trở về trang viên để dưỡng thương. Trong khoảng thời gian nhàn rỗi này, việc truy bắt vài tên phản quân còn sót lại chỉ là công việc phụ lặt vặt.

Ngay cả một hành tinh nhỏ như Thủy Lam Tinh cũng có phần tử phản loạn, đủ cho thấy tình hình hiện tại căng thẳng tới mức nào.

Đế quốc Rendol đòi hỏi nhiều ở họ, nhưng hiện giờ họ không thể tiếp tục ra chiến trường. Nếu tinh thần lính gác sụp đổ hoàn toàn, họ rất dễ trở nên mất kiểm soát, trở thành vũ khí sống, như những quả bom hẹn giờ mà không ai muốn chứng kiến phát nổ.

Thật ra, những trường hợp như vậy chỉ cần có   dẫn đường  phù hợp  để hỗ trợ điều chỉnh là được. Nhưng người có khả năng đó lại hiếm hoi, và hầu hết đang bận thực hiện nhiệm vụ bên ngoài.

Hơn nữa, Verrick bài xích với tiếp xúc tinh thần của  dẫn đường , khi  tiến vào biển tinh thần của hắn. Dù là ai đi nữa cũng đều không thể tiến vào  . Đây luôn là điều khiến bệ hạ lo lắng nhất.

Còn Verrick thì lại hoàn toàn không quan tâm.

Hắn để ánh mắt phiêu tán, cảm nhận sự yên bình từ sắc lam trước mặt. Khi đang chuẩn bị quay đi, hắn bỗng nhìn thấy một vật nhỏ đang bò sát theo tường ở đằng xa ,  phía sau là con chó săn hắn nuôi đang đuổi theo.

Rõ ràng là vật nhỏ kia đang ăn vụng.

Khoảng cách không xa, Verrick bước vài bước đã túm được vật nhỏ ấy. Vật thể tròn trĩnh bị xách lên, nặng trịch, dù cách một lớp găng tay cũng cảm nhận được cơ thể đầy đặn.

Trong miệng Mộc Yêu đang ngậm một miếng bít tết vừa cướp được từ bát của con chó vàng. Thật ra không hẳn là cướp ,  hắn không dám cướp chỉ là lúc chó không chú ý thì ngậm đi mất, ai ngờ bị cả chó lẫn chủ phát hiện.

Cậu  bị chủ nhân của con chó nắm gáy xách lên, miếng thịt trong miệng rơi xuống đất. Cậu giãy giụa loạng choạng, thân thể tròn trĩnh vặn vẹo liên tục nhưng vẫn không thoát ra được!

Đành phải quay đầu lại, giả vờ hung dữ kêu hai tiếng, nhưng lại bị người đối diện với  khuôn mặt đẹp đến mức khiến y  nghẹn họng không nói nên lời.

Mộc Yêu yếu ớt kêu thêm một tiếng ,  khí thế tan sạch.

“Mèo manul?” Verrick xách quả cầu béo nhỏ  lên, nheo mắt lại.

“ Thú hoang à ? Sao lẻn được vào trang viên?”

Mộc Yêu rụt cổ lại, trong lòng thì gào lên:

Ngươi mới là  thú hoang ! Cả nhà ngươi đều là thú hoang !

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play