Beta : Meo
Mộc Yêu quyết tâm phải rời khỏi nơi này. Lần trốn đi đầu tiên tuy có phần chật vật, nhưng sau khi rút ra bài học, vào một đêm trăng mờ gió lớn, mở màn lần chạy trốn thứ hai.
Biết được khu biệt thự này lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, lần này Mộc Yêu chọn thời điểm trốn đi ngay sau khi ăn tối no nê, trời cũng vừa tối, thời cơ vừa vặn. Khi mọi người đều đã nghỉ ngơi, dựa vào mấy ngày quen thuộc địa hình, nhanh chóng lần đến trước cửa lớn đang đóng chặt, rồi men theo đến một khung cửa sổ bên cạnh.
Là một con mèo manul chân ngắn tay ngắn, Mộc Yêu dù có làm cách nào cũng không thể nhảy lên được cửa sổ cao như vậy. Cậu quan sát xung quanh, phát hiện có thể tận dụng chiếc ghế sofa bên cạnh làm điểm tựa.
Khi còn là người, Mộc Yêu cao tận 1m76, tính ra cũng gần chạm mốc 1m8! Tuy rằng trong lớp không phải cao nhất, nhưng cũng không thấp. Trước đây cậu chưa từng tự ti vì chiều cao, nhưng bây giờ thì sao? Nhìn xuống đôi chân ngắn ngủn hiện tại, e là còn chưa tới hai mươi centimet! Khái niệm gì chứ? Chính là có nhảy lên cũng chỉ bằng đến đầu gối hồi xưa mà thôi!
Không phải nói mèo manul cũng thuộc họ nhà mèo sao? Mèo không phải là chất lỏng à? Hơn nữa cậu từng đọc qua, chân mèo manul tuy trông ngắn nhưng thật ra có thể duỗi dài.
Mộc Yêu thử đứng dậy, thân thể rời khỏi mặt đất được vài centimet.
“… …”
Toàn là lừa người, chân cậu đúng thật chỉ dài có chút xíu này thôi!
Kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ buồn thảm, Mộc Yêu ngẩng đầu nhìn về phía sofa. Trong đại sảnh không bật đèn, cậu chỉ có thể dựa vào chút ánh trăng nhợt nhạt mà nhìn rõ cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Hít sâu một hơi để lấy tinh thần, cậu vặn người, hai chân sau cùng lúc phát lực, Mộc Yêu phóng lên!
“Phịch ——!!”
Cậu đập trúng sofa, vang lên một tiếng trầm đục. Mộc Yêu bị bật ngược xuống đất, ôm đầu quằn quại lăn lộn trên tấm thảm, cố gắng không kêu thành tiếng, đầu đau như muốn nổ tung.
Tiếng vừa rồi… hình như hơi to? Trên lầu tên Verrick kia chắc không nghe thấy đâu nhỉ?
Mộc Yêu rụt cổ lại, dè chừng bò sát trên thảm quan sát về phía cầu thang xa xa. Xác định không có động tĩnh gì, cậu mới tiếp tục bò đến bên ghế sofa.
Trời biết cậu mất bao lâu mới bò được lên sofa, rồi lại tốn bao nhiêu thời gian mới từ thành ghế với tới mép cửa sổ. Cuối cùng cũng đến nơi, cậu dùng móng vuốt lay ổ khóa vài cái, “cạch” một tiếng, cửa sổ bật mở.
A ha! Quả nhiên không khóa!
Tuy chủ nhà này có hơi lơ là trong ý thức an ninh, nhưng trong tình cảnh hiện tại, Mộc Yêu lại cảm thấy may mắn không thôi. Cậu dồn hết sức, cả bốn móng cùng đạp lên mép cửa sổ hẹp, phần lưng uốn cong, ánh mắt đầy quyết tâm nhắm đến thảm cỏ phía xa. Vì trời tối không nhìn rõ độ cao nên cậu chọn nhắm mắt, rồi bật người nhảy ra ngoài.
“Bịch ——!!”
Nguyên cái mặt úp thẳng vào thảm cỏ, Mộc Yêu đau đến mức lăn lộn một vòng, cứ tưởng lớp lông dày và thân hình bé nhỏ sẽ giảm được chút đau, nhưng sự thật quá tàn nhẫn. Cú ngã này đau đến không thể tả !
Nếu không phải vì không nhìn thấy rõ độ cao, nếu không phải nhắm mắt, cậu thực sự không dám nhảy. Giờ thì cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể , nhắc nhở cậu: vừa rồi cậu lại lần nữa rơi từ nơi rất cao, vô cùng nguy hiểm và… vô cùng đau.
Đêm khuya gió lạnh, Mộc Yêu lê thân hình đau nhức, lần mò dọc theo kiến trúc từng bước một.
Ngày trước cậu tốn cả buổi chiều vẫn không tìm ra lối ra khỏi cái biệt thự này, có thể là do đi sai hướng. Lần này, cậu chọn hướng ngược lại, tin rằng nhất định có thể tìm thấy cổng rời đi.
Mộc Yêu cứ thế chậm rãi tiến về phía trước. Khi ngẩng đầu nhìn, cậu phát hiện phía trước là một bức tường cao vút, kéo dài đến tận xa xa. Ánh sáng lam mờ phủ lên nửa trên bức tường, bên dưới là bóng tối dày đặc. Những chiếc bóng trong đêm trông thật thần bí.
Mộc Yêu rụt cổ lại, không dám nhìn thêm. Cậu chú ý thấy trên trời không hề có ánh trăng, nhưng nhờ độ cao của kiến trúc mà có thể nhìn ra phía ngoài bức tường , nơi một biển hoa ngân lam nở rộ rực rỡ, sáng lấp lánh như sóng biển trong đêm. Ánh sáng lam dịu nhẹ đến từ những cánh hoa ấy.
Mộc Yêu càng thêm khát khao được ra ngoài. Dù rằng ở bên ngoài có thể sẽ phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc, nhưng ít ra không cần phải ngày ngày sống trong lo lắng, sợ hãi.
Vì cậu thật sự… rất sợ Verrick.
Không phải vì người kia có ý định huấn luyện cậu cùng con chó săn, mà là vì từ ngày Verrick bắt đầu yêu cầu cậu ăn nhiều một chút, Mộc Yêu đã liên tục bị ép cùng con chó kia tham gia các buổi huấn luyện. Từ chạy bộ, nhảy cao đến các hoạt động thể lực khắc nghiệt, thậm chí còn có cái hoạt động mà cậu cảm thấy vô cùng mất mặt.
Chính là cái trò “ném đĩa bay cho chó đi nhặt”.
Mộc Yêu từng ngồi chồm hổm bên chân Verrick, nhìn con chó săn cao lớn cường tráng phấn khởi chạy theo chiếc đĩa bay Verrick ném ra, lại vui vẻ tha nó trở về. Nhìn cảnh con chó vui vẻ vẫy đuôi nịnh nọt, Mộc Yêu trong lòng trăm mối cảm xúc.
Khi phát hiện Verrick bắt đầu chuyển ánh mắt sang mình, một dự cảm chẳng lành trỗi dậy dữ dội.
Quả nhiên, con chó bị gọi ra chỗ khác, và tên máu lạnh vô tình kia… ném đĩa bay về phía Mộc Yêu.
Hơn nữa còn ném rất nhẹ, chẳng hề xa.
Sau đó, hắn thốt ra một câu lạnh tanh:
“Đi, nhặt về.”
__
Mộc Yêu gian nan đứng dậy, chầm chậm bước từng bước quanh chỗ, không cam lòng mà đi ra ngoài. Cậu vừa mới vất vả mang về cái đĩa bay to tổ bố thích hợp cho chó săn, còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì vị kia đã lại lần nữa ném đĩa bay đi, lần này còn xa hơn lần trước.
“Nhặt về.”
Mộc Yêu: “……”
Cùng một mệnh lệnh, cùng một ngữ khí, Mộc Yêu suýt nữa bùng nổ tại chỗ , cho đối phương biết tay.
Dù không vui cũng phải làm, so với con chó săn hào hứng kia, Mộc Yêu là hai chữ “bi thương” trên đầu mà đi, từng bước một lê chân đầy khổ sở, khổ cực lắm mới tha cái đĩa về lại thì phát hiện ánh mắt Verrick nhìn mình ngày càng sâu sắc.
Mộc Yêu cũng không biết cậu trêu vào cái giống gì nữa. Buổi chiều hôm đó bị bắt đi nhặt đến mười cái đĩa bay, nhặt đến mức nhấc chân không nổi thì lăn ra nằm cạnh giày của Verrick chơi xấu. Đó là lần đầu tiên cậu dám cãi lời đối phương như thế, may mà đến cuối cùng lịch trình gian khổ hôm đó cũng kết thúc. Mộc Yêu tưởng vậy là xong, ai ngờ hôm sau, hôm sau nữa, ngày nào cũng bắt cậu đi nhặt đĩa bay.
Cuộc sống khổ sở như vậy cậu chịu đủ rồi! Cậu có phải con chó hớn hở vẫy đuôi kia đâu! Vì sao bắt một con mèo manul giả tạo nhỏ mập như cậu phải vận động với cường độ cao đến vậy?!
Vừa đi vừa lẩm bẩm bất mãn những ngày qua, Mộc Yêu vừa dán sát tường mò mẫm phía trước. Cậu quyết tâm phải bỏ trốn, dù có chết đói ngoài kia cũng không muốn quay lại chịu nhục thế này nữa!
Mò mẫm men theo tường một hồi lâu, Mộc Yêu bất ngờ gặp một ngã rẽ. Trước mặt chia thành hai hướng, một đường đi lên, một đường hướng xuống. Cậu do dự trong chốc lát, dứt khoát nhấc móng lên, chọn con đường đi lên.
Con đường đi xuống kia tối đen như mực, nhìn kiểu gì cũng không giống lối ra.
Lối lên uốn lượn như đường đèo, vòng qua một khúc cua, Mộc Yêu cuối cùng cũng thấy được một cánh cửa lớn. Cậu mừng rỡ phát hiện góc tường bên cạnh cánh cửa có một cái lỗ vòm rất nhỏ, từ phía bên kia lỗ động hắt ra ánh sáng lam dịu, làm lòng Mộc Yêu ấm áp hẳn.
Ánh sáng lam này, chắc chắn là thứ ánh sáng lam của những bông hoa ngoài kia!
Hứng khởi hẳn lên, Mộc Yêu chui qua, ngẩng đầu nhìn , hả? Sao có gì đó sai sai?
Sao cậu lại về tới trong nhà rồi?
“Tích tích —— phát hiện vũ khí đạn dược tiến vào thang máy ——”
“Tích tích —— phát hiện vũ khí đạn dược tiến vào thang máy ——”
Mộc Yêu bị tiếng điện tử đột ngột dọa đến mức hoảng hốt, chui thẳng vào góc, rụt cổ cảnh giác quan sát xung quanh. Lúc này mới thấy rõ đây là một không gian nhỏ hình vuông, chỉ đủ đứng ba bốn người. Ánh sáng lam mà hắn thấy chỉ là ánh đèn huỳnh quang từ góc biểu thị thiết bị phát ra.
Đang thu người co rúm trong góc thì giọng điện tử đột ngột ngưng lại. Mộc Yêu cảm thấy bất an, vừa ngẩng đầu nhìn thì phát hiện cái lỗ vừa rồi đã bị thiết bị đóng kín.
Cậu hoảng loạn, bò qua dùng móng vuốt bất lực cào cào.
“Thiết bị thông gió đã đóng ——”
“Đinh ——”
“Phát hiện vật thể nặng 5.4kg đi vào thang máy, hệ thống tự động ghi nhận là khách đã lên thang, thang máy chuẩn bị di chuyển, xin quý khách giữ vững.”
Không gian nhỏ hẹp đột ngột rung lắc nhẹ hai cái, Mộc Yêu hoảng loạn lùi về góc, dựng thẳng người run rẩy dựa lưng vào vách.
Cái gì mà thang máy??
Cái gì mà năm phẩy bốn kg??
Chưa kịp phản ứng, cảm giác mất trọng lực từ bên dưới ập đến khiến Mộc Yêu choáng váng. Đến khi cậu điều chỉnh được trạng thái thì thang máy đã dừng lại.
“Đã đến tầng 4, chúc quý khách đi ra vui vẻ.”
Cánh cửa bên trái thong thả mở ra. Mộc Yêu vô cùng cảnh giác, nhưng vừa nghe đến hai chữ “đi ra” từ giọng điện tử thì lòng cậu lập tức dấy lên một tia hy vọng.
Chẳng lẽ... đánh bậy đánh bạ tìm được đường ra ngoài?
Cậu cẩn thận bước khỏi thang máy, cánh cửa phía sau liền lập tức khép lại. Mộc Yêu đột nhiên sững người, quay đầu bám lên cánh cửa lạnh lẽo, nhận ra rằng cửa này sẽ không mở lại vì cậu , đành phải ngoan ngoãn tiếp tục đi về phía trước.
Băng qua hành lang dài phủ đầy ánh sáng xanh sẫm, Mộc Yêu dùng mặt đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ, đi vào một căn phòng trắng rộng lớn. Ngẩng đầu lên liền thấy không xa phía trước, trước một loạt thiết bị phức tạp, chính là Verrick.
Sợ đến mức toàn thân Mộc Yêu dựng đứng lông, chạy trối chết cũng không đủ để hình dung được bộ dạng chật vật lúc này.
Cậu kẹp đuôi, núp sau một thiết bị màu trắng, nằm rạp dưới đất không dám động đậy. Cái đuôi chưa giấu kỹ kia lập tức bán đứng mình .
Thực ra, cho dù có giấu kỹ hay không cũng chẳng thể thoát khỏi cảm ứng của Verrick. Từ lúc con mèo manul này bước vào thang máy, Verrick đã biết nó bỏ trốn.
“Verrick? Ngài còn ở đó không?”
Giọng một nữ nhân vang lên từ vòng thông tin khiến sự chú ý của Verrick bị kéo về. Hắn thu hồi ánh mắt, tháo vòng tay đặt lên bàn thí nghiệm cạnh đó, xoay người điều chỉnh thông số cabin mô phỏng.
“Ta còn.” Hắn rũ mắt xuống, trong ánh nhìn chỉ có những con số lạnh lẽo trên màn hình.
“Ta còn tưởng ngài cắt liên lạc. Chúng ta vừa rồi nói đến đâu rồi? À, về biển tinh thần của ngài. Thật sự không cần ta qua đó một chuyến sao?” Giọng nữ ấy thở dài: “Verrick, ta biết ngài không chấp nhận để dẫn đường khai thông , nhưng ít ra cũng nên để ta mang theo dược phẩm thử nghiệm mới tới xem sao. Còn y thì sao? Tình trạng thế nào rồi?”
“Hắn không sao.” Giọng Verrick đều đều:
“ bác sĩ Aimia , tiền tuyến đang cần hắn , không cần lo cho trạng thái của ta.”
“Lại rơi vào tình trạng thất thần phải không! Chúng ta đã nói rất rõ ràng về việc này rồi! Ta vừa mới từ tiền tuyến về . Hiện tại , tại tinh cầu thủ đô đã có hai dẫn đường đủ điều kiện cho đội các ngài, có thể sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.” Aimia hít sâu một hơi, cố giữ giọng điệu dịu lại: “Điện hạ, qua cuộc nói chuyện mười phút vừa rồi, ta khẳng định trạng thái ngài không ổn. Ngài thường xuyên xuất thần như vậy đúng không?”
“Không.” Verrick trả lời.
“Ôi trời, ngài đúng là đứa trẻ không biết nghe lời! Ta phải báo cha ngài mất!” Aimia gắng nhịn bực: “Verrick, sụp đổ tinh thần không phải chuyện nhỏ! Tinh thần thể của ngài và y đều có vấn đề, nếu ngài cứ để bản thân chìm trong trạng thái xuất thần và cuồng hóa thế này thì… Ta là đạo sư dẫn đường của ngài, ta phải chịu trách nhiệm với tình trạng của ngài. Giờ ít nhất hãy nghe ta một lần!”
Verrick không đáp, nữ bác sĩ bên kia vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Trở thành lính gác hắc ám là một quá trình dài và khắc nghiệt, ta hiểu. Nhưng ngài phải giữ cho biển tinh thần không bị sụp đổ trước đã rồi mới tiếp tục tiến triển . Ta biết ngài căm thù đám quân phản loạn đó…”
“Aimia đạo sư.” Verrick ngắt lời, tựa như không muốn tiếp tục chủ đề này: “Ta phải vào cabin mô phỏng. Chúc ngài chiến thắng trở về, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ngài—”
Không để bà nói thêm, Verrick tháo vòng tay cắt đứt liên lạc, sau đó ném nó qua bên cạnh. Cabin mô phỏng sau khi điều chỉnh thông số liền thong thả mở ra. Người đàn ông mặc đồ huấn luyện đen liếc nhìn con mèo manul đang trốn phía sau thiết bị, đôi mắt vàng kim tĩnh lặng đến lạnh lùng.
Phòng thí nghiệm lại rơi vào tĩnh lặng. Mộc Yêu ló đầu ra thăm dò tình hình bên ngoài, không thấy bóng người Verrick.
Cậu lấm lét đi lòng vòng tại chỗ, vừa rồi nghe lén thật không phải cố ý, ai bảo tên kia bật loa ngoài chứ?
Nhưng mà…
“ Như là lại thường xuyên thất thần ”? “Cuồng hóa”? Còn có… “Uống thuốc”?
Mộc Yêu cẩn thận nhớ lại những từ vừa nghe được, lướt qua một lần trong đầu. Kết luận duy nhất là bệnh tình của Verrick có vẻ rất nghiêm trọng. Nghĩ đến lần trước nhìn thấy toàn thân đối phương đầy sẹo trong phòng tắm, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một chút thương cảm.
Verrick là một người đáng được kính trọng.
Mộc Yêu thở dài trong lòng. Tên kia chẳng lẽ đã bị thương đến mức sắp chết rồi sao? Thế mà vẫn không chịu tiếp nhận điều trị? Giọng nữ vừa rồi chắc là bác sĩ, nghe cũng thấy bà ấy rất lo lắng.
Nghĩ đến việc những ngày qua Verrick luôn đều đặn đút cho cậu ăn, lòng Mộc Yêu bỗng cảm thấy hơi hụt hẫng. Cậu thực sự sợ đối phương, nhưng cũng thật sự…
Mộc Yêu bước chân chậm rãi, thử đi dạo quanh căn phòng trắng lớn, tiến lại gần cabin đóng kín kia. Qua lớp kính pha lê và màn sương trắng, cậu thấy Verrick đang nằm bên trong. Gương mặt ấy, lúc này vô cùng yên tĩnh, mắt khép hờ, không nhúc nhích.
Lúc này đây, Verrick đẹp như vị thần một trong tranh.
Mộc Yêu nhìn chằm chằm rất lâu, rồi mơ hồ vươn móng vuốt, đặt nhẹ lên lớp kính pha lê, lặng lẽ nhìn nam nhân đang say ngủ.
-----
Đây là lần thứ ba Verrick thử dùng thiết bị để tái tạo lại biển tinh thần
Không dựa vào dẫn đường để khai thông, chỉ có lính gác hắc ám mới có thể tự chữa lành biển tinh thần . Mà hiện tại, Verrick vẫn chưa làm được.
Hắn đã đứng trên đỉnh cao, nhưng một lính gác cấp S vẫn chưa phải là lính gác hắc ám , hắn không thể tự chữa khỏi cho mình.
Tạp âm từ cabin mô phỏng dần làm cảm xúc hắn lắng xuống. Khi mở mắt ra lần nữa, hắn không còn ở không gian biển tinh thần bị đóng băng của bản thân , mà ở một biển hoa rực rỡ sắc màu. Ngẩng đầu nhìn xa, nơi trời và hoa giao nhau, mây trắng lững lờ trôi. Cơn gió nhẹ thổi qua mặt hắn, khi còn đang ngẩn người thì nơi xa trong bụi hoa, một sinh vật trong suốt nhỏ nhắn quay đầu nhìn về phía hắn.
Nơi này không phải thế giới tinh thần của hắn.
Vậy sinh vật nhỏ kia — là tinh thần thể của ai?