Cuối tuần, Lâm An Nhiên đòi đi trung tâm thương mại. Trình Dục đang đọc sách, nghe xong chỉ nhíu mày:

– “Lại muốn mua váy ngắn?”

– “Không.” – Cô bật cười. – “Nội y.”

Cuốn sách trên tay anh lật sang trang khác, nhưng ánh mắt đã không còn nhìn chữ nào.

Ba mươi phút sau, hai người có mặt ở tầng ba của khu mua sắm lớn nhất thành phố. Cô kéo tay anh vào một boutique chuyên nội y cao cấp, vừa đi vừa ghé sát tai thì thầm:

– “Anh là chồng, có quyền chọn mà. Hôm nay... chiều anh đó.”

Trình Dục đứng dựa vào tường, ánh mắt chăm chú dõi theo cô thử đồ. Những bộ ren đen, lụa đỏ, dây đai kiểu Nhật, thậm chí có cả một góc riêng cho đồ cosplay nữ sinh và y tá. Cô cầm bộ nào cũng quay lại hỏi ý kiến anh, mắt long lanh, miệng cười xấu xa.

Anh chỉ đứng im, ánh mắt tối dần. Đến khi cô cầm lên một bộ đồ lưới trắng như trong suốt, ngón tay gõ nhẹ lên đùi anh:

– “Cái này thì sao?”

Anh không nói, chỉ kéo tay cô vào phòng thử đồ lớn nhất. Cô chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào trong, chốt cửa khóa lại.

– “Đây là khu vực công cộng.” – Cô nói, má ửng đỏ.

– “Nhưng em vừa chọn trang phục khiêu khích chồng giữa chỗ đông người.” – Anh thì thầm, tay chạm nhẹ lên eo cô. – “Phải phạt.”

Cô chưa kịp cãi đã bị anh xoay người ép nhẹ vào vách gỗ. Ánh đèn trong phòng thử dịu nhẹ, hắt bóng họ lên tường – chồng cao lớn, vợ nhỏ nhắn lọt thỏm trong vòng tay.

Tay anh trượt lên kéo nhẹ quai áo cô xuống, lớp áo mỏng rơi khỏi vai, để lộ chiếc áo ngực ren cô mới thử. Anh cúi xuống, môi lướt dọc từ tai tới cổ cô, giọng khàn khàn:

– “Cái này hợp… rất hợp để em mặc khi anh chấm điểm.”

– “Chấm mấy điểm?” – Cô thở nhẹ.

– “Chín.” – Anh trả lời.

– “Chỉ chín?”

– “Muốn mười thì… phải trình diễn thêm.”

Cô cười khúc khích, tay luồn vào áo sơ mi anh, chạm vào cơ ngực săn chắc. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị anh đè nhẹ lên vách, bàn tay to xoa khắp sống lưng trần.

Tiếng va chạm nhè nhẹ vang lên giữa lớp gỗ. Cô siết lấy vai anh, rên khẽ, từng nhịp nhẹ mà sâu khiến người ta đỏ mặt nếu nghe thấy.

Cả căn phòng nhỏ hẹp như dồn hết nhiệt độ vào hai người. Lớp kính một chiều mờ mờ bên ngoài chỉ phản chiếu ánh sáng, không ai thấy được bên trong. Nhưng từng tiếng thở gấp, từng âm thanh rên nhẹ cũng đủ làm người đứng gần đỏ mặt.

Khi tất cả kết thúc, cô chỉnh lại tóc tai trước gương, mắt long lanh, môi hồng lên vì bị cắn nhẹ nhiều lần. Anh ngồi trên ghế, chỉnh lại cổ áo, môi còn dính chút son.

– “Anh vừa phá luật, biết không?” – Cô hỏi, giọng mềm như tơ.

– “Vợ phá luật trước.” – Anh nhìn cô trong gương, ánh mắt đầy yêu chiều. – “Nhưng anh chịu phạt.”

– “Phạt gì?”

– “Tối nay... cosplay y tá. Khám sức khoẻ cho anh.”

Cô lườm anh, bước ra quầy thanh toán, vẫn còn đỏ mặt. Người nhân viên cười thân thiện, không hỏi gì, nhưng trong ánh mắt đã rõ ràng biết… có điều gì vừa diễn ra trong phòng thử đồ kia.

Anh bước sau, nhẹ nhàng cầm tay cô.

Bàn tay ấy nóng, vững vàng, và luôn giữ lấy cô – dù là trong mua sắm, hay trong những lần “thử trang phục đặc biệt”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play