Truyện: Sau Khi Cưới Thầy

Chương 1: Một Đám Cưới Kỳ Lạ

Thượng Hải vào đầu hạ, trời nắng không quá gắt, nhưng vẫn đủ sáng để rọi xuyên qua tấm rèm ren trắng trong căn biệt thự nhỏ ở khu ngoại ô yên tĩnh.

Trong khu vườn sau nhà, một lễ cưới đơn giản đang diễn ra. Không tiệc lớn, không dàn phù dâu phù rể, không xe hoa hàng dài hay pháo điện rình rang. Chỉ có một chiếc bàn dài trải khăn trắng, vài bình hoa baby điểm sắc hồng, và khoảng ba mươi người thân quen đang ngồi nói chuyện rôm rả dưới tán cây xanh mát.

Chú rể mặc bộ vest xám tro lịch sự, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt trầm lặng. Trình Dục, 35 tuổi, là giáo viên dạy văn cấp ba nhiều năm liền, hiền lành, ít nói, sống có phần khép kín. Không ai ngờ người đàn ông độc thân ấy lại đột ngột tuyên bố kết hôn — càng không ngờ là với một cô gái kém mình tới mười sáu tuổi.

Cô dâu hôm nay mặc váy trắng đơn giản, tóc dài buông xoã, không son phấn đậm, không vòng vàng cầu kỳ. Cô chỉ đeo một đôi bông tai ngọc trai và nhẫn cưới bạc mảnh khảnh. Lâm An Nhiên, 19 tuổi, cái tên từng khiến bao thầy cô giáo phải lắc đầu trong hồ sơ học bạ. Học sinh cá biệt, phản nghịch, nhưng cũng là một trong những gương mặt sáng nhất trong trí nhớ của Trình Dục suốt mười mấy năm dạy học.

Có người bàn tán, có người xì xào. Nhưng khi hai người ấy nắm tay nhau, ánh nhìn trao nhau chân thành và nhẹ nhàng, tất cả những dị nghị đều tan biến theo tiếng gió thổi qua vườn hoa.

> “Em có chắc không?” – Trình Dục khẽ hỏi khi làm lễ xong, lúc cả hai lui về góc vườn yên tĩnh.

> “Chắc từ năm 16 tuổi rồi.” – Cô cười, ngước nhìn anh, ánh mắt vừa ngang ngạnh vừa đáng yêu. – “Chỉ là lúc đó thầy không biết thôi.”

Anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó lắc đầu khẽ:

> “Anh không nghĩ có ngày mình sẽ lấy học trò cũ.”

> “Em cũng không nghĩ có ngày sẽ cưới được thầy dạy văn cứng nhắc nhất trường.” – Cô bật cười, níu tay áo anh. – “Nhưng mà thế mới vui.”

Cô gái 19 tuổi ấy, ngày nào còn quậy phá đến nỗi bị mời phụ huynh, giờ lại là người ngồi bên cạnh anh, tay đeo nhẫn cưới, miệng gọi “chồng” tự nhiên đến lạ.

Họ không có tuần trăng mật rực rỡ. Không du lịch nước ngoài, không ảnh cưới lộng lẫy. Chỉ có một buổi chiều như hôm nay, nắng vừa đủ, gió vừa đủ, và anh – người đàn ông từng là thầy giáo – giờ đang học cách trở thành một người chồng.

Khi khách mời đã ra về hết, trời đã ngả hoàng hôn. Trong căn phòng ngủ tầng hai, ánh nắng cuối ngày hắt nhẹ vào tấm rèm mỏng.

Trình Dục tháo đồng hồ, đặt lên bàn. Cô thì vòng tay ôm từ sau lưng anh, cằm tì lên vai, giọng thì thầm như gió thoảng:

> “Từ giờ, thầy là của em rồi. Cả đời.”

Anh không đáp, chỉ khẽ nắm lấy tay cô, xiết nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, không ai nhắc tới quá khứ, không ai đếm tuổi tác. Chỉ còn một cô gái trẻ tràn đầy sức sống, và một người đàn ông từng đi qua nhiều mùa mưa nắng, đang bắt đầu một chương mới — chương mang tên: Hôn Nhân.

---

Hết chương 1.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play