Buổi sáng hôm sau, Trình Dục bị đánh thức bởi tiếng lách cách dưới bếp. Anh ngồi dậy, vẫn còn mơ màng, kéo nhẹ rèm cửa để ánh sáng ùa vào căn phòng.

Không thấy Lâm An Nhiên đâu.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn mùi hương nhài từ tóc cô còn vương trên gối. Anh bước chân trần ra khỏi phòng, theo tiếng động nhẹ dưới tầng. Càng đến gần bếp, lông mày anh càng nhíu chặt lại.

Và rồi, anh đứng khựng ngay ngưỡng cửa.

Lâm An Nhiên đang ở đó – đúng như lời hứa tối qua.

Cô mặc một chiếc tạp dề trắng, vạt áo dài ngang đùi. Không quần, không áo trong. Chỉ có dải dây lưng mỏng manh siết chặt phía sau lưng, và hai chân trần nhỏ nhắn đang kiễng lên khi với lấy hộp gia vị trên cao.

Đôi mông tròn đầy dưới lớp vải mỏng khiến Trình Dục nuốt khan.

– “Em gọi đây là ‘ý tưởng thử nghiệm’ à?” – Anh dựa vào khung cửa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nóng rực.

– “Đây là ‘đồng phục bếp trưởng’.” – Cô quay lại, cười toe. – “Anh là giám thị. Kiểm tra không?”

Trình Dục chậm rãi tiến lại gần, mắt không rời cô dù nửa giây. Anh không nói gì, chỉ đưa tay kéo nhẹ dây buộc tạp dề phía sau lưng.

Một cú giật khẽ, chiếc nơ bung ra.

Lớp vải rơi xuống.

– “A –” Cô kêu khẽ, hai tay vội ôm lấy ngực, trừng mắt nhìn anh. – “Anh chơi ăn gian!”

– “Không. Là kiểm tra trang phục lao động.” – Anh cúi sát, thì thầm bên tai cô. – “Thiếu tiêu chuẩn an toàn. Phải... xử lý.”

Bàn tay anh vòng ra sau, đỡ lấy eo cô, nhấc bổng cô lên bàn bếp lạnh.

Cô giãy nhẹ:

– “Sáng sớm đó…”

– “Anh đói. Rất đói.”

– “Không phải đói đồ ăn!”

– “Không. Đói vợ.”

Anh không đợi cô phản ứng. Đôi môi anh trượt từ cổ xuống xương quai xanh, mỗi cái hôn như một dấu chứng nhận độc quyền lên cơ thể mỏng manh ấy. Cô bám vào vai anh, thở dốc, cả người run lên trong khoảnh khắc bị chiếm hữu bất ngờ.

Không khí trong bếp nóng lên như chảo dầu đang sôi. Từ bàn ăn kéo đến quầy bếp, tiếng thở, tiếng rên nho nhỏ, tiếng thìa rơi vỡ… tạo thành một bản nhạc kỳ lạ mà gợi cảm.

– “Cẩn thận... đồ ăn cháy mất…” – Cô thều thào.

– “Không sao. Anh ăn vợ trước.”

Khi mọi thứ kết thúc, đồng hồ đã chỉ gần trưa. Cô nằm vật trên bàn, tạp dề rơi hẳn xuống sàn, thân thể đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa thoả mãn.

Anh bế cô lên, đi về phía phòng tắm:

– “Từ giờ... không được mặc đồng phục kiểu này khi anh chưa kiểm tra.”

Cô dụi đầu vào ngực anh, khẽ đáp:

– “Vâng, thưa giám thị biến thái…”

Anh bật cười, khẽ hôn lên trán cô.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play