Buổi tối hôm ấy, sau bữa cơm đơn giản tại nhà, Lâm An Nhiên bất ngờ nhận được tin nhắn từ bạn thân:
> “Nhà mày có tiệc cưới mà không mời bạn học cũ à? Lạnh lùng vậy?”
Cô phì cười, ngả người lên ghế sofa, nhắn lại:
“Tao kết hôn chứ có tổ chức fan meeting đâu =)))”
Trình Dục đang ngồi đọc sách ở bàn trà đối diện, chỉ liếc mắt một cái cũng biết cô đang nói chuyện linh tinh. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, làn da trắng mịn, môi đỏ mọng, tay chân co lên như mèo con, trông chẳng khác gì một nữ sinh trung học vừa tan học về.
– “Bạn em muốn tới nhà chơi?” – Anh hỏi, khép cuốn sách lại.
– “Ừm… chắc mai tụi nó tới, muốn gặp ‘ông thầy truyền kỳ’.” – Cô làm mặt xấu. – “Thầy sẵn sàng chưa?”
Anh cười, nhưng trong lòng hơi gợn nhẹ.
Bạn học cũ. Cũng có nghĩa là… có thể sẽ có người từng biết chuyện cô bị đình chỉ, từng chứng kiến ánh mắt “không giống học sinh” cô nhìn anh năm ấy.
Tối ấy, khi cô đang chuẩn bị quần áo cho buổi gặp, Trình Dục bước vào phòng, nhìn cô thử chiếc váy hai dây đỏ sẫm trong gương, ánh mắt tối lại:
– “Không mặc cái này.”
– “Tại sao?” – Cô quay lại, nhướn mày. – “Đẹp mà.”
– “Quá ngắn.”
– “Bạn em toàn mặc kiểu này, em mặc kín lại thành bà già mất.”
Anh không nói thêm, chỉ tiến tới, cúi người thì thầm:
– “Nếu bạn em nhìn thấy… thì có thể sẽ tưởng tượng ra những gì anh đã nhìn thấy. Em muốn vậy à?”
Cô thoáng đỏ mặt, quay mặt đi, nhưng cổ đã đỏ ửng.
– “Thế… anh chọn giùm em.”
Không đợi cô nói thêm, Trình Dục kéo tay cô lại, đặt ngồi lên bàn trang điểm. Anh mở tủ, lục một lúc, lấy ra chiếc áo sơ mi nam màu trắng, dài đến đùi.
– “Cái này.”
– “Cái này to quá mà?” – Cô chau mày.
– “Ừ. Càng to, càng che được em.”
– “Anh bá đạo thật.”
– “Không. Là chiếm hữu.”
Anh ghé sát môi cô, mùi bạc hà trong hơi thở khiến cô gần như mềm nhũn. Bàn tay anh luồn vào dưới lớp áo ngủ mỏng, xoa nhẹ lên lưng cô – nơi nhạy cảm sau lưng khiến cô rùng mình ngay lập tức.
– “Mặc thử đi. Nếu không vừa… thì cởi ra, anh mặc giùm.”
– “Biến thái.”
– “Với vợ mình thì không tính là biến thái.”
Cô bị anh ôm bế lên giường, áo chưa kịp thay thì đã bị bàn tay anh kéo tuột dây vai xuống.
Tiếng vải lụa sột soạt. Tiếng thở của cô lẫn trong môi hôn vội vàng. Không còn những động tác từ tốn, dịu dàng của đêm đầu tiên — lần này là bản năng chiếm hữu rõ ràng, là ghen tuông lặng lẽ.
Tay cô siết lấy lưng anh, đôi chân quấn chặt eo, miệng thì thầm giữa từng nhịp thở đứt quãng:
– “Em… chỉ là muốn đẹp một chút thôi…”
– “Em luôn đẹp. Nhưng chỉ được cho anh thấy.”
Giữa những cú va chạm sâu dần, chậm rãi mà mãnh liệt, cô cảm nhận rõ sự khác biệt. Đây không còn là người thầy dịu dàng ngày xưa, mà là người đàn ông đang yêu điên cuồng, đang sợ mất đi thứ anh vừa có được.
Sau cùng, cô nằm nghiêng trong vòng tay anh, ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh:
– “Thầy…”
– “Ừm?”
– “Em mặc đồng phục học sinh, anh ghen. Em mặc váy ngắn, anh cũng ghen. Sau này chắc anh phải đặt may đồ cho em luôn quá.”
Anh mở mắt, cười khẽ:
– “Ý hay đấy. Chồng thiết kế, vợ mặc độc quyền. Không ai được nhìn.”
– “Vậy… mai em mặc tạp dề thôi. Không mặc gì bên trong hết.”
Trình Dục nghẹn giọng, kéo chăn trùm kín cả hai:
– “Ý tưởng đó… cần kiểm tra trước khi áp dụng.”
Tiếng cười nhỏ lăn dài trong màn đêm. Bên ngoài cửa sổ, đèn đường đã tắt. Trong phòng, một người đàn ông từng rất kiềm chế đang dần học cách yêu vợ — bằng mọi giác quan, và bằng cả sự điên cuồng dịu dàng của tuổi trưởng thành.
---
Bạn muốn chương 5 tiếp tục theo hướng nào? Có thể là:
Vợ mặc tạp dề thật như lời nói (cosplay trong bếp)
Bạn học cũ đến chơi, có drama ghen tuông
Vợ lén chồng đi chơi với bạn
Vợ nũng nịu đòi quà, dỗi hờn