Buổi sáng đầu tiên sau lễ cưới, nắng chiếu qua rèm cửa, rọi vào sống mũi cao của Trình Dục. Anh chớp mắt tỉnh dậy, còn chưa kịp xoay người đã cảm nhận được một bàn tay nhỏ đang áp sát lồng ngực mình.
Lâm An Nhiên ngủ say, khuôn mặt áp sát ngực anh, chân vắt qua eo, tóc rối nhẹ, miệng khẽ mở. Bộ đồ ngủ satin mỏng gần như tụt khỏi vai, để lộ làn da trắng mịn còn vương lại vết đỏ lờ mờ như chứng tích của đêm trước.
Anh xoay người ôm cô sát hơn, tay vuốt nhẹ sống lưng trần, đầu ngón tay lướt qua những đường cong mềm mại khiến cô khẽ rùng mình.
– “Ưm… Thầy…”
Giọng cô mơ màng, nhưng chữ “thầy” bật ra lại khiến anh hơi khựng lại. Trình Dục nhoẻn cười, khẽ cắn vào vành tai cô một cái thật nhẹ.
– “Là chồng rồi. Không gọi thầy nữa.”
Cô nhích người dậy, mắt vẫn chưa mở, môi cong cong, giọng cố tình kéo dài:
– “Vậy… em làm học sinh đến chiều thôi. Sau đó sẽ trả thầy lại làm chồng…”
Anh chưa kịp hiểu thì cô bật người dậy, trùm chăn quanh người như một con mèo con trốn chạy. Một lúc sau, từ trong tủ quần áo vang lên tiếng lách cách.
Trình Dục tựa lưng vào đầu giường, vừa mặc áo ngủ vừa nhìn về phía cô. Và vài phút sau, cảnh tượng trước mắt khiến anh phải nén một tiếng thở khẽ.
Lâm An Nhiên bước ra, mặc… đồng phục học sinh.
Áo sơ mi trắng, váy xếp ly ngắn ngang đùi, cà vạt xanh nước biển buộc lỏng, tất cao tới gối. Mái tóc buộc nửa, hơi rối, gương mặt trang điểm nhẹ như sương mai.
– “Hôm nay em đi học lại.” – Cô nói, giọng tỉnh bơ, tay cầm quyển sổ bài tập cũ. – “Thầy kiểm tra em đi.”
Anh nhướng mày:
– “Lâm An Nhiên. Em biết mặc thế này là đang trêu thầy không?”
– “Thầy có phải thầy đâu, là chồng em mà?” – Cô nháy mắt, bước chậm tới gần. – “Nhưng nếu thầy thấy cần… trừng phạt học sinh không nghiêm túc… thì em không phản đối đâu.”
Cô trèo lên giường, quỳ gối giữa hai chân anh, đưa quyển sổ ra, tay kia cố ý kéo cà vạt lỏng thêm vài phân.
– “Em làm sai bài tập rồi. Giờ thầy muốn… đánh thước, hay cho em học lại riêng?”
Không khí trong phòng lập tức trở nên đặc quánh.
Trình Dục siết nhẹ cằm cô, ánh mắt tối lại:
– “Không biết sợ là gì thật…”
Cô không nói. Chỉ nhìn anh, bằng ánh mắt lấp lánh và khao khát. Không có gì quá gợi tình, nhưng đủ khiến máu trong người anh như bị kéo căng.
Anh đặt cô nằm xuống, quỳ gối giữa hai chân, tay lần theo mép váy xếp ly.
– “Được. Giờ học riêng bắt đầu.”
Cô rùng mình khi lớp váy bị vén lên. Anh không vội. Tất cả mọi động tác đều chậm rãi như một bài giảng chi tiết — nhưng không dùng bút hay bảng, mà bằng đầu ngón tay, môi, và những cú chạm tinh tế.
Tiếng cô rên khe khẽ trong cổ họng, bị kìm lại, càng khiến anh mất kiểm soát. Chưa bao giờ một người đàn ông từng giữ quy tắc như anh lại bị một cô gái trẻ thách thức đến thế.
– “Không được khóc…” – Anh cúi sát xuống, thì thầm bên tai cô. – “Là em chọn trò chơi này.”
Cô cắn môi, gật đầu, nước mắt rơm rớm không biết là vì đau, vì sướng, hay vì quá nhiều cảm xúc.
Tấm chăn bị đá văng xuống sàn. Ga trải giường nhăn nhúm. Và trong căn phòng thơm mùi nhài ấy, hai người từng là thầy trò, giờ đang tái hiện lại một “tiết học” không có trong giáo trình — nơi chỉ có cảm xúc, xác thịt, và tình yêu vừa mới nảy nở.
Khi trời đã đứng bóng, Lâm An Nhiên nằm vật trên giường, quần áo đồng phục vương vãi khắp nơi. Mái tóc cô rối bù, môi sưng đỏ, hai chân tê dại, chỉ còn sức thở yếu ớt:
– “Em... nghỉ tiết chiều được không…?”
Trình Dục kéo chăn đắp cho cô, hôn nhẹ lên trán:
– “Không được. Học sinh hư phải học bù gấp đôi.”
Cô thở dài, mắt nhắm nghiền, miệng vẫn cong lên:
– “Thầy đúng là… biến thái có giáo án.”
Trình Dục chỉ cười, siết cô vào lòng. Dù là thầy hay chồng, dù là trò chơi hay tình yêu thật sự — thì từ hôm nay, cô là của anh. Mãi mãi.
---
Trình Dục thay áo sơ mi, vừa cởi khuy vừa quay lưng về phía gương. Anh luôn điềm đạm, kỹ lưỡng, nhưng đêm nay, chính anh lại thấy tim mình không thể bình tĩnh.
Phía sau anh, Lâm An Nhiên vẫn đang lặng lẽ ngồi bên mép giường. Cô đã thay váy cưới bằng một bộ đồ ngủ satin trắng, dây mảnh và trễ vai. Mái tóc đen dài xõa nhẹ, và đôi mắt ướt như biết nói đang dõi theo bóng anh trong gương.
> “Anh căng thẳng hả?” – Giọng cô nhẹ như hơi thở.
“Ừ.” – Anh không quay lại, khẽ thừa nhận. – “Lần đầu anh... lấy vợ.”
Cô bật cười khúc khích, rồi đứng dậy, bước chân trần lại gần, vòng tay ôm lấy anh từ sau lưng. Vòng tay nhỏ nhắn, nhưng lại khiến người đàn ông ba mươi lăm tuổi cảm thấy dịu dàng hơn bất cứ lời nói nào.
> “Vậy… để vợ dạy thầy nhé?”
Cô xoay người anh lại. Trình Dục khựng lại khi ánh mắt chạm phải ánh nhìn ấy – đôi mắt pha trộn giữa ngây thơ và tinh nghịch, giữa khát khao và ngượng ngùng.
> “Em vẫn chưa đủ tuổi để ‘dạy’ ai đâu.” – Anh buông một câu trêu chọc, nhưng giọng đã khàn đi.
Cô không đáp. Chỉ kéo nhẹ cà vạt trên cổ anh xuống, từng chút, từng chút một. Giống hệt như ngày nào trong lớp học, cô cố tình trêu anh bằng ánh mắt “không đúng quy định học đường”.
Nhưng lần này, không còn bục giảng. Không còn quy tắc. Chỉ có cô – người vợ mới cưới, đang chủ động chạm vào thế giới vốn luôn được anh giữ kín suốt bao năm.
Tay cô lạnh, nhưng môi lại nóng. Nụ hôn đầu tiên không ập đến như phim ảnh, mà run rẩy và lúng túng. Trình Dục vòng tay ôm lấy eo cô, siết nhẹ, rồi hạ môi xuống môi cô một cách cẩn trọng – như thể sợ mình sẽ khiến cô đau.
> “Anh có thể chậm một chút không?” – Cô thì thầm khi anh đặt cô xuống giường, đầu ngón tay siết chặt ga. – “Lần đầu... hơi sợ.”
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết:
> “Ừ. Không sao. Anh chờ được.”
Giữa ánh đèn dịu, bóng người in mờ trên rèm cửa. Tiếng ga giường sột soạt. Mùi hương da thịt, mùi nhài, và hơi thở gấp gáp hòa lẫn trong không gian yên tĩnh.
Từng chiếc cúc áo được mở ra bằng sự kiên nhẫn hiếm có. Từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống xương quai xanh, lên bờ vai nhỏ, lên lòng bàn tay đang run rẩy.
Không có vội vã. Không có cuồng nhiệt. Chỉ có sự dẫn dắt khéo léo, đầy kinh nghiệm của người đàn ông trưởng thành, và sự tin tưởng trọn vẹn của một cô gái lần đầu trao thân.
> “Em đau không?” – Anh thì thầm sát tai, giọng khàn.
“Một chút…” – Cô cắn môi, mắt long lanh. – “Nhưng em muốn… làm vợ anh thật sự.”
Cánh tay anh càng siết chặt lấy cô. Nụ hôn chuyển từ nhẹ nhàng thành sâu hơn. Không khí trong phòng dần dày đặc hơn — ấm áp, ướt át, và nồng đậm cảm xúc.
Ngoài trời, tiếng côn trùng đêm khe khẽ vang lên như khúc dạo đầu dịu dàng của mùa hè. Còn bên trong, hai con người vốn đến từ hai thế giới – thầy giáo đứng tuổi và cô học sinh từng phản nghịch – đang dần hòa làm một.
Khi tất cả lắng xuống, chỉ còn tiếng tim đập và hơi thở xen kẽ, Trình Dục ôm cô vào lòng, khẽ vuốt tóc:
> “Ngủ đi. Vợ bé của anh.”
Lâm An Nhiên mỉm cười trong mơ màng, vùi mặt vào ngực anh, môi cong cong:
> “Mai em sẽ mặc đồng phục học sinh. Cho thầy kiểm tra lại... bài cũ.”
Trình Dục bật cười khẽ. Đêm động phòng đầu tiên, không phải là sự cuồng nhiệt mà là một bài học — về yêu thương, chờ đợi, và bắt đầu.