Ra khỏi hẻm Sùng Nhân, nơi phủ Huệ Vương tọa lạc, vừa nhìn về phía đông liền thấy tường thành cung điện nguy nga tráng lệ, tường son ngói vàng, cao vời vợi không thể với tới.
Huệ Vương có tật, nên xe ngựa đi chậm hơn thường lệ, nhưng cũng chỉ mất nửa khắc đã đến bên ngoài Tây Hoa môn của hoàng thành.
Nếu không phải vì quốc sự, hoàng thân quốc thích bình thường xuất nhập hoàng cung đều đi Đông Hoa môn hoặc Tây Hoa môn, bên nào gần thì đi bên đó.
Xe ngựa dừng lại, Diêu Hoàng nhìn về phía Huệ Vương, thấy hắn không có ý phản đối, nàng tự tin bước đến bên cạnh xe lăn, mở chốt cố định, đợi Trương Nhạc bên ngoài mở cửa xe, Diêu Hoàng đã đẩy xe lăn đến giữa khoang.
Bên ngoài, Thanh Ải đang mang tấm ván nghiêng đến chuẩn bị dựng lên, Phi Tuyền thì đã cởi giày, đứng sẵn trên tấm đệm lụa xanh sạch sẽ chờ lên xe. Nhìn thấy tình hình bên trong xe, cả hai đều sững lại.
Triệu Tuỵ vừa định gọi Phi Tuyền lên, đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía trên đỉnh đầu:
“Ta đẩy vương gia xuống, các ngươi ở dưới đỡ là được.”
Thanh Ải, Phi Tuyền hầu hạ Huệ Vương đã hơn mười năm, khi Huệ Vương còn khỏe mạnh, bọn họ dám nói đùa, pha trò để chọc hắn vui, nhưng từ sau khi hắn gặp chuyện, toàn phủ đều trở nên dè dặt, Thanh Ải và Phi Tuyền tuy vì tình chủ tớ sâu đậm mà không coi Huệ Vương là hồng thuỷ mãnh thú, nhưng cũng luôn cẩn trọng cung kính, không dám nói lời nào suồng sã.
Giọng điệu thoải mái như vương phi vừa rồi, suốt một năm nay trong vương phủ chưa từng nghe lại lần nào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT