Chương 6

Vừa đến trước cổng rào, Khang Hòa còn chưa kịp quan sát kỹ nhà họ Phạm, trong sân đã có một nha đầu chừng mười tuổi chạy ra, mái tóc thưa thớt hơi hoe vàng, thấy Phạm Cảnh thì mừng rỡ, gọi một tiếng "Đại ca ca".

Phạm Cảnh "ừm" một tiếng.

Nghiêng đầu liếc thấy Khang Hòa ngoài cửa không bước chân theo vào, y hất cằm về phía hắn, ra hiệu hắn vào đi.

“Đại ca, đây là ai vậy?” Phạm Trân Nhi thấy người lạ mặt vừa vào cửa, nhỏ giọng hỏi một câu.

Phạm Cảnh không trả lời, chỉ tự mình đặt chiếc gùi xuống, nói với Trân Nhi: “Rót chút nước.”

Trân Nhi nhìn thấy cái bị trong tay Phạm Cảnh, đầu óc bỗng hiểu ra phần nào. Nghĩ đến người tới là ai, nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng chạy vào nhà bếp lấy nước.

Cũng không đợi Phạm Cảnh gọi Khang Hòa thêm, Trần thị và Phạm Xảo Nhi trong nhà nghe tiếng động cũng cùng nhau bước ra.

Trần thị thấy Khang Hòa thì giật mình một phen, kêu lên a ái dà một tiếng: “Sao lại đến sớm thế này? Chúng ta còn định đúng giờ ra đầu làng đón ngươi đó!”

Bà ta còn đang ở trong nhà nói với Trân nha đầu lát nữa cha nó về, thế nào cũng phải giục ông ta lên núi gọi Phạm Cảnh về.
Bên thôn Vọng Thủy đến đây xa, người ta đến cũng phải mất mấy canh giờ, họ qua trưa ra quan lộ ngoài làng đón là vừa kịp, chỉ không ngờ Khang Hòa lại đi xe đến.

Khang Hòa lại không biết Trần thị nói gì với hắn, cũng không có cách nào trả lời, trong lòng có chút ngượng ngùng. Đành phải cười đáp lại, để tỏ ý thân thiện.

“Hắn không hiểu đâu, nói với hắn cũng vô ích.” Phạm Cảnh nói một câu như vậy, xách cái bị của Khang Hòa vào nhà chính.

Khang Hòa lại cười với Trần thị một cái, mắt lớn trừng mắt nhỏ cũng vô ích, dứt khoát đi theo sau mông Phạm Cảnh.

Trần thị thấy hai người như vậy, mắt khẽ đảo một vòng. Thầm nghĩ cũng không có vẻ xa lạ.

Nhà họ Khang này cũng thật thú vị, vừa nhận tiền sính lễ đã vội vàng đưa người đến, rốt cuộc vẫn là tiền bạc dễ làm việc.

“........Cũng tốt. Người đến là được rồi.” Trần thị nghĩ bụng đến sớm một ngày, cũng sớm yên tâm một ngày.

Vì người con rể ở rể này, nhà tuy không tốn kém nhiều thứ nhưng vẫn giữ lễ tiết, đưa sáu quan tiền cho nhà họ Khang. Bà ta còn sợ đưa tiền rồi mà không được người.

Trong lòng Trần Tam Phương rốt cuộc cũng vui vẻ, giới thiệu người với hai đứa nha đầu, rồi vui vẻ vào nhà mở tủ. Bà ta lấy ra bốn miếng bánh mật ong mua ở tiệm trên thành, một nắm ô mai nhà làm và một nắm anh đào rừng khô, bày ra đĩa mang đến mời Khang Hòa.

Nhị nha đầu thấy vị ca phu trong nhà chính cao lớn, không phải hạng xấu xí mặt mày kỳ quái, mừng cho đại ca ca.

Không biết bày tỏ thế nào, lại không dám như tam nha đầu lén lút đến gần nhìn trộm Khang Hòa, bèn cúi gằm mặt chạy ra đồng gọi cha Phạm.

Phạm Thủ Lâm nghe nói người đã đến nhà, cũng rất ngạc nhiên, vứt cuốc xuống, ống quần còn chưa kịp xắn lên, một bên cao một bên thấp, xỏ đôi giày cỏ vội vàng chạy về.

Ông ta đứng ở cửa nhìn Khang Hòa đang ngồi trong nhà chính một cái, vẫn y như hôm xem mắt, không bị người ta đưa hàng giả đến, vậy là cũng không còn vội vàng nữa, gật đầu với hắn một cái rồi chắp tay sau lưng thong thả ra chum nước bên sân múc nước rửa chân dính đầy bùn.

“Nhà cứ tưởng ngươi buổi chiều mới tới, cũng chưa chuẩn bị gì. Đến đây xa như vậy chắc đói rồi, ăn chút hoa quả lót dạ trước đi, chúng ta lát nữa sẽ nấu cơm.” Tuy biết Khang Hòa không chắc đã hiểu, Trần thị vẫn đối đãi với Khang Hòa như người thường.

Một là, bà ta không đối đãi như vậy cũng không biết phải làm thế nào; hai là cũng là đối đãi cho Phạm Cảnh xem.

Thấy người ta được Phạm Cảnh dẫn về, hai người trông còn rất hòa thuận. Bà ta mà tỏ thái độ với Khang Hòa, người ta ngày đầu tiên đến nhà đã làm cho không ra gì, không chỉ làm khó Khang Hòa mà còn khiến Phạm Cảnh mất mặt.

Khang Hòa dù không hiểu Trần thị nói gì nhưng thấy Trần thị cứ liên tục đưa hoa quả cho hắn cũng hiểu được quy trình đến nhà người khác được mời ăn. Thế là hắn lắp bắp nói một tiếng: “Cảm...... ơn.”

Trần thị nghe vậy, càng thêm vui mừng: “Người một nhà cả, không cần khách sáo.” 

Thế là lại gọi Trân Nhi và Xảo Nhi đến, giới thiệu với Khang Hòa.

Khang Hòa thấy hai cô bé, nhìn mặt mày cũng đoán ra là người nhà họ Phạm, ước chừng là muội muội của Phạm Cảnh.

Chỉ là trước đó hắn không hề có ý định thực sự đến ở rể nhà họ Phạm, vì vậy chẳng chuẩn bị gì cả.

Lúc này hai cô bé một người hoạt bát một người dịu dàng chào hắn, phận làm ca ca lần đầu gặp mặt ngay cả chút quà ra mắt cũng không có, thế cũng đã đành, hắn lại còn không nói được hai câu khách sáo dễ nghe, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Phạm Cảnh nãy giờ vẫn im lặng đứng dựa vào khung cửa bỗng nhiên mở miệng: “Ăn cơm.”

Trần thị đang luôn miệng nói về hai đứa nha đầu khựng lại một chút: “Phải phải, đại ca nhi từ trong núi về, Khang Hòa lại vừa tới, hôm nay phải ăn chút gì ngon ngon mới được.”

“Trân Nhi, Xảo Nhi giúp nương nấu cơm đi. Đại ca nhi, ngươi thu xếp cho Khang Hòa ổn thỏa, xếp rương hòm, bị đẫy vào trong nhà trước đi.”

Trong nhà chính chỉ còn lại hai người. Khang Hòa bất giác nhìn về phía Phạm Cảnh, hai người nhìn nhau một cái, Phạm Cảnh cũng không nói gì, đi thẳng đến xách cái bị trên bàn và cái rương dưới đất rồi vào trong nhà.

Khang Hòa dừng lại một chút, rồi đi theo sau.

Phòng của Phạm Cảnh không rộng rãi, chỉ có một cửa sổ nhỏ mở về phía đông, lại còn bị một cây tiêu ở sân sau che mất một nửa ánh sáng.
Phòng vốn đã không đón sáng, nếu không phải ngày nắng đẹp, ban ngày trong phòng cũng tối om, phải thắp đèn dầu mới sáng sủa.

Phòng cũng không lớn, sát bức tường phía bắc kê một chiếc giường khung gỗ, màn giường bằng vải thô cũ kỹ nhưng bền màu che kín, không nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Gần cửa sổ có một chiếc bàn nhỏ bằng tre hình vuông giống như ở nhà chính, trên bàn bày bừa bộn mấy cái chén bát, dây gai, dao khắc...

Phạm Cảnh đi thẳng tới trước, đặt cái rương trong tay xuống đất, một tay gạt phăng những thứ bừa bộn trên bàn, rồi đặt cái bị lên trên. Vừa quay đầu lại, phát hiện Khang Hòa cũng đã theo vào.

Hắn thì không vào theo mà đứng tần ngần ở cửa, mắt đã bị mấy bức tường trong phòng thu hút.
Trên đó treo nào cung, tên, thương đá; nào da thỏ, gạc hươu, răng lợn rừng khiến hắn hoa cả mắt.

Mà thứ nổi bật nhất phải kể đến một tấm da gấu đen lông bóng mượt, trông vô cùng dữ tợn.

Khang Hòa mở to mắt, trong lòng kinh ngạc, hắn chỉ cảm thấy Phạm Cảnh tháo vát, không ngờ y lại là một người có tay nghề. Vừa thấy phòng của y, hắn cảm thấy vô cùng mới lạ.

Phạm Cảnh co chân khều một chiếc ghế đẩu bốn chân sau cửa ra, đặt trước mặt Khang Hòa, ra hiệu hắn ngồi.

Khang Hòa lại không ngồi xuống, mà tha thiết chỉ vào những thứ trên tường. Phạm Cảnh chần chừ một lát, rồi gật đầu.

Khang Hòa được phép liền vào trong phòng, đi thẳng đến chỗ tấm da gấu đen, sờ sờ lớp lông hơi thô ráp, rồi quay sang nhìn đầu hươu, lại đưa tay chạm vào cặp gạc dài, nắn nắn chiếc răng lợn rừng cứng như dùi.

Hắn tò mò lấy cung tên ra kéo thử dây gai, rồi lại rút mũi tên tre trong ống ra… trông như khỉ vào vườn hoa quả vậy.

Bên nhà bếp, Trần thị buộc một miếng vải gai vụn làm tạp dề quanh hông, nhanh nhẹn cọ nồi, cho nước vào nấu cơm.
Tay cầm dao phay, chân đứng lên ghế đẩu bếp, lại từ trên bếp cắt xuống một miếng thịt ba chỉ muối bằng bàn tay.

Miếng thịt này được hun khói trên bếp đã lâu, bên ngoài đen sì như cục than, nhưng chỗ dao cắt qua thì mỡ trắng trong, thịt nạc đỏ au, tỏa ra một mùi thơm mặn mà.

Trân Nhi đang bổ củi đốt lửa dưới bếp và Xảo Nhi đang ngồi nhặt rau ở cửa bếp, nhìn thấy miếng thịt trong tay Trần thị đều dừng cả việc đang làm.

Nhà đã hơn một tháng nay không được ăn thịt, thấy nương mình hôm nay lại chịu cắt một miếng thịt ba chỉ muối lớn như vậy.

Ca phu về nhà, nương thật hào phóng.

Xảo Nhi khép hai chân lại, một chiếc mẹt tròn nhỏ đặt trên đầu gối, trong đó đựng một nắm củ niễng tròn xoe.

Cô bé bóc vỏ củ niễng, nghiêng đầu nói với Trân Nhi đang đốt lửa: “Nương chắc chắn định dùng thịt ba chỉ muối xào củ niễng ăn đây.”

Củ niễng trắng tinh, giòn non như măng, nhưng lại không có vị chát của măng, là món ăn ngon nhất trong mùa thu.

Củ niễng trong ruộng nhà chín phần nhiều cũng bóc ra mang lên huyện bán, nhà mình không nỡ ăn, chỉ nhặt lại mấy củ xấu mã mới dám ăn một bữa cho đỡ thèm.

Đã cuối thu rồi, đây là lứa củ niễng cuối cùng, không còn to như lúc vào mùa, nhưng sắp hết mùa, giá lại càng cao hơn.

Trần thị vốn định mang lên thành bán, nhưng Khang Hòa đến, nhà cũng phải có chút đồ ăn ngon đãi khách, đành phải lấy nó ra nấu.

Xảo Nhi chỉ nghĩ đến mùi thơm của củ niễng xào thịt, bụng đã thấy cồn cào rồi. Trân Nhi tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng mong nương có thể làm món củ niễng xào thịt.

Trần thị ngâm thịt ba chỉ muối vào trong nước vo gạo lúc nãy, định ngâm một lát rồi dùng xơ mướp khô cọ rửa. Lớp ngoài của miếng thịt ba chỉ muối này bẩn, không ngâm kỹ thì khó mà rửa sạch.

May mà bây giờ trời còn sớm, không vội.

Bà ta lau bàn tay dính dầu mỡ vào tạp dề, mắt liếc ra cửa bếp. Chiếc gùi Phạm Cảnh mang từ trên núi về vẫn còn để dưới mái hiên ngoài nhà bếp, cũng không biết bên trong có những thứ gì, nhìn miếng vải gai đậy trên miệng gùi đang động đậy, như có vật sống.

“Trân Nhi, ra xem đại ca con hôm nay từ trên núi mang về những gì nào.”

“Đại ca không cho động vào sơn sản huynh ấy mang về đâu.” Nhị nha đầu rụt rè nói một câu. Đại ca của nó ít nói ít cười, người trong nhà không được phép của y đều không dám tự ý lấy sơn sản của y.

Trước kia Trần thị không hỏi ý đã tự tiện lấy sơn sản mang cho nhà mẹ đẻ ăn, Phạm Cảnh ngồi đợi ở cửa, thấy bà ta về lại đòi tiền.

Trần thị cảm thấy bị tủi nhục, khóc lóc với cha Phạm nói Phạm Cảnh không kính trọng bà ta, không coi bà ta là nương, khóc lóc om sòm một trận.

Phạm Cảnh lại không ăn bộ này, trước mặt cha Phạm đá bay cái ghế.

Tuy cuối cùng cũng không bắt Trần thị phải đưa tiền ra, nhưng từ đó về sau, người trong nhà không được phép của Phạm Cảnh, không còn dám động vào con mồi y mang về nữa.

Nhưng ở chung một nhà lâu ngày, Trần thị cũng dò ra được chút tính tình của Phạm Cảnh, biết y sẽ không tính toán những chuyện quan trọng.

Hôm bà mai đến, bà ta mới dám lấy con gà rừng của y mang đi biếu.

Trần thị xúi giục: “Ca phu của con sau này tuy là người một nhà, nhưng người ta hôm nay ngày đầu tiên đến, nhà không làm chút món ngon đãi khách sao coi được.”

“Sau này cả nhà sống với nhau, không thể vừa đến đã làm người ta không vui.”

“Trong nhà đồ ăn ít, gà mái trong sân ta cũng muốn giết thịt ăn lắm, nhưng đang lúc đẻ trứng, bây giờ giết thì phí.”

Hơn nữa, mấy hôm nữa còn phải mời bà con trong nhà đến ăn một bữa cơm ngon, nhà nghèo như họ cưới xin không thể làm rình rang được, nhưng cũng phải có chút náo nhiệt.
Hôm nay giết gà mổ cá ăn rồi, mời khách lại phải làm nữa, lấy đâu ra nhiều gà vịt như vậy.

Trân Nhi cảm thấy Trần thị nói có chút lý, bèn đứng dậy: “Con đi hỏi đại ca ca.”

Trần thị “ái” một tiếng, tủm tỉm cười nhìn nha đầu nhỏ đi về phía phòng Phạm Cảnh.
Bà ta không tiện mở miệng, đành phải nhờ vả vào con bé này thôi.

Xảo Nhi mắt tròn xoe chờ đợi câu trả lời, củ niễng trong nhà không nỡ ăn, sơn sản của đại ca càng không nỡ ăn. Hôm nay nếu đều được bày lên bàn thì chẳng khác gì Tết.

===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play