Chương 5

“Tỷ tỷ tốt của ta ơi, tỷ để người ta chờ muốn chết, chuyện thành hay không, tỷ cũng phải cho chúng ta một lời chắc chắn chứ!”

“Ngàn lần không tốt, vạn lần không tốt, đều là lỗi của ta.”
Bà mai Hồ áy náy vô cùng: “Chắc là hôm trở về ta ham mát uống nước lạnh, hôm sau vừa sốt vừa tiêu chảy, hành hạ ta một trận ra trò. Vốn dĩ hôm qua đã phải qua đây nhưng thực sự không đi xa được nên mới trì hoãn đến tận hôm nay.”

“Nhà họ Khang đến hỏi nương tử và Phạm huynh đệ có bằng lòng không? Nếu cũng được, ngày hăm sáu trong tháng là ngày tốt, người có thể qua đây.”

Trần thị và Phạm Thủ Lâm nghe nói chưa đầy hai ngày người đã có thể đến nhà, vui mừng đến đứng ngồi không yên, liền luôn miệng đồng ý.

Sau một hồi vui mừng, Trần thị tiếc nuối nói: “Chuyện vui này nếu đến sớm hơn một chút thì đã cho đại ca nhi biết rồi.”

“Mùa thu nó vội vào núi, sợ nhất là lỡ việc, cũng đã cố ở nhà đợi tin tức hai ngày. Chỉ là thực sự không đợi được nữa, hôm nay trời vừa tờ mờ sáng nó đã lên núi rồi, cũng thật không đúng lúc.”

Bà mai Hồ nói: “Dù sao chuyện thành là được rồi, không quan trọng, sớm một khắc hay muộn một khắc cho ca nhi biết, hôn sự cũng không chạy đi đâu được.”

“Đúng là lý đó.”

Thế là sáng sớm hôm sau, Phạm Thủ Lâm mới lên núi định báo tin hôn sự cho Phạm Cảnh.
Vào trong núi, lại không tìm thấy người trong căn nhà gỗ.

Ông ta đi một vòng quanh đó, chỉ thấy hai cái bẫy mới đặt của Phạm Cảnh, không biết y đã đi vào khu núi nào.

Phạm Thủ Lâm ngồi trong nhà gỗ khoảng một canh giờ cũng không đợi được Phạm Cảnh trở về, cảm thấy lạnh run, đành phải xuống núi.

Trở về, Trần thị thấy Phạm Thủ Lâm ngay cả người cũng không gặp được đã quay về liền mắng ông ta một trận.

Phạm Thủ Lâm im lặng chịu mắng, ngày hôm sau lại vội vàng lên núi trước giữa trưa, đoán chừng giờ ăn trưa Phạm Cảnh thế nào cũng phải ở trong nhà gỗ, ai ngờ đến nơi lại chẳng thấy ai.

Đợi đến xế chiều, thấy trời cũng không còn sớm, vẫn không thấy Phạm Cảnh về, bèn lại về nhà.

Không ngoài dự đoán, lại bị mắng một trận.

Sang ngày nữa, Phạm Thủ Lâm không chịu lên núi nữa, nhà họ Vương ở đầu tây làng thiến lợn nhờ ông ta giúp bắt lợn, sáng sớm ông ta đã trốn qua đó.

Trần thị mắng cũng không lay chuyển nổi, hết cách với ông ta. Muốn tự mình lên núi, nhưng bà ta lại không biết căn nhà gỗ Phạm Cảnh ở đâu.

Suy nghĩ một lúc, Phạm Cảnh năm sáu ngày sẽ về nhà một chuyến, tính ra có thể về kịp trước ngày hăm sáu, thôi thì cứ đợi y xuống núi rồi nói.

Trong mấy ngày này, hai gia đình lại thông qua lời của bà mai bàn bạc chuyện tiền sính lễ, cỗ bàn.

Cỗ bàn mỗi nhà tự lo, hai nhà không can thiệp vào nhau, về tiền sính lễ, nhà họ Phạm lo năm quan tiền gửi qua làm lễ.

Nhà họ Khang cũng phúc hậu, đòi không nhiều. Thời buổi này nhà bình thường gả con gái, gả ca nhi mà tốn kém ngần ấy tiền bạc cũng đã tính là ít, huống chi là kén rể về nhà.

Chính vì biết những điều này, hai phu thê không mặc cả, cắn răng cũng cố xoay xở đủ tiền.

Bà mai mang khế ước bán thân của Khang Hòa đến, bên này liền gói kỹ tiền sính lễ đưa bà mai Hồ.

Năm quan tiền nặng trĩu dành dụm từng đồng từng đồng, đổi lấy một tờ giấy văn tự mỏng manh, Trần thị vẫn thấy xót hết cả ruột gan.

Bà ta thầm nghĩ mấy năm nay thời thế thật không tốt, những năm trước nếu nhà trai không có ruộng đất sản nghiệp, làm gì đến lượt họ kén cá chọn canh, vênh váo tự đắc, lúc nói chuyện cưới xin chỉ có nước bị chê bai.

Lúc đó, nhà có con gái, ca nhi chỉ việc nhận tiền sính lễ, xoay tay một cái là có thể dùng số tiền đó cưới vợ cho con trai trong nhà.

Ai ngờ chiến tranh nổ ra, mọi thứ hoàn toàn đảo lộn, cuộc sống của ca nhi, cô nương vốn đã không dễ dàng, nay những ca nhi, cô nương đến tuổi này càng thêm khổ sở, ai ở nhà mà không bị mắng vài câu là của nợ.

Trần thị thầm cầu Bồ Tát cho thiên hạ thái bình, đừng đánh nhau nữa. Mong vài năm nữa tình hình sẽ tốt hơn, hai đứa con gái trong nhà có thể dễ tìm được mối tốt hơn một chút.

Bà ta buồn rầu vỗ vỗ đầu Xảo nha đầu. Xảo Nhi ngẩng cằm nhìn Trần thị: “Nương, bà mai này có đáng tin không? Đừng để bà ta lừa mất tiền của chúng ta.”

“Bà mai Hồ là quan mai chính thức, nương đã thấy lệnh bài quan mai của bà ta rồi, nếu bà ta dám biển thủ tiền bạc, chúng ta lên huyện nha kiện bà ta, có mà phải ăn đòn đấy.”

Chuyện liên quan đến tiền bạc, Trần thị không dám qua loa, trong nhà gom góp mãi cũng chẳng có bao nhiêu tiền, nếu ngu ngốc để người ta lừa mất tiền thì thật đáng đời.

“Vậy đại ca ca thành thân, nhà chúng ta có làm cỗ ăn không ạ!”

Trần thị nghe vậy hừ hừ nói: “Con chỉ có cái miệng tham ăn, chỉ nghĩ đến ăn ngon. Nhưng chỉ riêng việc kén rể cho đại ca ca con đã vét cạn mấy quan tiền khó khăn lắm nhà mới dành dụm được, nhà còn tiền đâu mà làm cỗ bàn.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi liền xịu xuống, nghĩ bụng chuyện lớn như ca ca thành thân mà nhà cũng không làm cỗ nấu đồ ăn ngon, vậy thì càng không biết đến năm khỉ tháng ngựa nào mới được ăn cỗ.

Thoáng cái đã đến ngày hăm sáu.

Phạm Cảnh ở trên núi phát hiện lương thực mang theo đã ăn hết, y vừa hay lại kiếm được ít sơn sản, bèn thu dọn đồ đạc xuống núi.

Sáng sớm trong núi sương mù lất phất, se se lạnh của mùa thu. Xuống núi một chút, mây mù tan đi, khu làng này lại có chút nắng nhẹ.

Người y bị sương mưa trên núi làm cho hơi ẩm ướt, mấy lọn tóc trước trán rũ xuống, không dài không ngắn, ướt sũng vừa hay như những chiếc gai nhọn đâm vào mắt.

Vuốt mấy lần vẫn y như cũ, định bụng về nhà lấy kéo cắt đi, ngẩng đầu lại thấy phía trước có mấy người, ồn ào không biết đang cãi cọ chuyện gì.

“Ái dà! Đại Cảnh, mau tới đây, mau tới đây!” Một người đàn bà trong làng trông thấy Phạm Cảnh, như gặp được đại la kim tiên, vội vàng gọi y qua: “Ở đây có một người lạ mặt này! Hỏi gì cũng không chịu mở miệng, coi chừng là trộm đến dò đường đó!”

Nghe dân làng nhao nhao nói, Phạm Cảnh bèn đi lên phía trước một chút. Chỉ thấy quả nhiên có một nam tử cao lớn bị mấy phu lang và đàn bà cầm cuốc vây quanh.

Phạm Cảnh thấy trên vai hắn đeo một cái túi vải màu nâu lạc đà, tay xách một cái rương.
Trên người mặc một chiếc áo dài màu xám tro, vạt áo gần đến dưới bắp chân, để lộ đôi ủng vải đen dưới chân.

Vóc người cao, ăn mặc rất sạch sẽ, bóng lưng có chút quen thuộc.

Phạm Cảnh nhìn trang phục này không giống kẻ trộm. Nhưng sau mùa thu hoạch, nhà nông đều có lương thực dự trữ, dễ khiến người khác nhòm ngó, những kẻ có lòng tham sẽ tìm cách vào làng lảng vảng để tiện bề trộm cắp.

Trong làng có người lạ mặt không rõ lai lịch, không thể dễ dàng qua loa được. Phạm Cảnh nghĩ bụng nếu không làm rõ được thì cứ đưa người đến chỗ lý trưởng là xong.

Lúc này, nam tử bị vây quanh nghe thấy có người đến, bèn quay đầu lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phạm Cảnh khẽ động tâm.
“Sao ngươi lại ở đây?”

Khang Hòa thấy gương mặt quen thuộc, quả thực cảm thấy hai mắt nóng lên.

Hôm nay trời chưa sáng, hắn đã bị nhà họ Khang sắp xếp, ngồi xe bò từ thôn Vọng Thủy đi ra. Xe không vào làng, đưa hắn đến đầu làng, nhìn hắn vào làng rồi mới đi.

Hắn đi dọc theo con đường làng mấy bước. Sau khi xem mắt, người nhà họ Khang đã canh chừng hắn, có lẽ cũng sợ hắn lại tái phát bệnh cũ chạy lung tung, đến ngày về nhà họ Phạm lại không tìm thấy người. 

Mấy ngày nay, hắn không được ra ngoài.

Bây giờ khó khăn lắm mới được ra ngoài, trong lòng hắn vốn định nhân hôm nay bỏ trốn, ai ngờ vừa đi được mấy bước trong làng, trốn được người lái xe bò đưa hắn đến đi, còn chưa kịp ra khỏi làng đã bị một người đàn bà trong làng đang cuốc cỏ ngoài đồng nhiệt tình gọi lại.

Hắn không hiểu thổ ngữ ở đây, người đàn bà nói những gì, cũng không biết.

Dân làng thấy hắn không đáp lời, lại ấp a ấp úng, lập tức đổi sắc mặt, hô hoán gọi thêm mấy người đến, cầm cuốc chặn đường hắn.

Nếu còn trì hoãn thêm chút nữa, e là cuốc đã bổ vào người hắn rồi.

Khang Hòa vốn dĩ còn đầy chí khí, cảm thấy rời khỏi nhà họ Khang cũng có thể sống tốt. Nhưng một mình ra ngoài mới thấm thía hiểu được, nơi này không phải là mảnh đất Khang Bình yên ổn mà hắn từng sống.

Hắn ngay cả nói chuyện bình thường với người khác cũng không làm được thì làm sao mà mưu sinh.

Khang Hòa là người biết co biết duỗi. Hắn không nói hai lời, nhanh nhẹn liền nép sau lưng Phạm Cảnh.

“Họ… đánh ta!”
Khang Hòa nép sát vào Phạm Cảnh, ôm chặt cái túi vải đeo trên vai, chỉ vào mấy người đàn bà, phu lang, dùng những từ ngữ vô cùng hạn chế trong đầu, lắp bắp mách tội với Phạm Cảnh.

Phạm Cảnh sững người.

“Ai đánh ngươi! Cuốc của chúng ta còn chưa chạm vào ngươi đâu! Ngươi đừng có mà vu oan cho người khác.”

“Đại Cảnh, ngươi quen người này à?”

Phạm Cảnh nhất thời không biết phải nói gì cho phải, chỉ “Ừm” một tiếng.

“Ối dào, chúng ta cũng không biết. Thấy hắn lạ mặt, hỏi hắn đến tìm ai, hắn lại không nói.”

“Chỉ cười thôi, chúng ta sợ không phải người tử tế.”

“Hắn là người nhà nào của ngươi vậy? Chàng trai tuấn tú đàng hoàng thế này, sao chúng ta chưa từng gặp, nghe giọng nói không giống người ở đây.”

Phạm Cảnh nhìn Khang Hòa một cái, thấy hắn mở to đôi mắt đen láy nhìn mình, vẻ mặt vô cùng vui mừng. Y dừng lại một chút, rồi nói với dân làng: “Người nhà mai mối.”

Dứt lời, y nắm lấy cổ tay Khang Hòa, không nói thêm gì với dân làng nữa, kéo hắn đi thẳng.
Đợi đến khi mấy người dân làng kịp phản ứng, người đã đi xa rồi.

“Người nhà mai mối? Mai mối cho ai nhà họ Phạm?”

“Lưu Thanh Hoa, ngươi mắt mũi để đâu thế, Đại Cảnh người ta đã nắm tay tiểu tử đó rồi, còn có thể mai mối cho ai nữa. Hai đứa con gái nhà Phạm Thủ Lâm còn chưa đến tuổi nói chuyện cưới xin đâu!”

“Phạm Đại Cảnh đã có người mai mối rồi á?!”

May mà Phạm Cảnh biết tính tình người trong làng nên đã nhanh chóng bỏ đi. Nếu không đi, bị đám đàn bà, phu lang này níu lại, không hỏi cho ra ngọn ngành mấy đời nhà người ta có những ai, làm gì, ăn gì, dùng gì, thì đừng hòng thoát thân.

Mấy người dân làng cảm thấy chỉ riêng tin tức này đã quá mới mẻ rồi, cái làng quê buồn tẻ này, buổi chiều lại có chuyện để mà bàn tán.

Phạm Cảnh đến đoạn đường nhỏ mới buông tay ra. Y muốn hỏi Khang Hòa vài câu, nhưng nghĩ đến bệnh của hắn lại thôi.

Thấy hắn mang theo không ít hành lý, y đưa tay định đỡ lấy cái rương của hắn.

Khang Hòa thấy y tự mình cũng đang đeo một cái gùi, quai đeo siết chặt vào vai, làm sao còn dám để y xách đồ giúp.

Hắn lắc lắc cái rương, ra hiệu không nặng, rồi lại chỉ vào tay phải của y.

Đã hơn mười ngày rồi, Phạm Cảnh thấy hắn lại còn nhớ đến vết thương nhỏ đó của y.
Nhất thời, có một cảm giác khó tả.

Y im lặng một chút, xòe lòng bàn tay phải ra cho Khang Hòa xem.

Sau khi xử lý mủ, lại đắp thuốc cỏ tiêu viêm, vết thương đã khép miệng trở lại, chỉ còn lại một vết sẹo thịt non mới mọc. Nhưng vết thương cũ vừa đỡ, trên lòng bàn tay lại có thêm mấy vết xước, trông như mới bị.

Khang Hòa khẽ nhíu mày.

Phạm Cảnh liếc thấy mắt hắn nhìn đi chỗ khác, đột nhiên rụt tay lại, đồng thời, tiện tay lấy luôn cái túi vải Khang Hòa đang đeo trên vai.

Y xách túi vải, sải bước đi về nhà.

“Ê!”

Khang Hòa vội vàng đuổi theo, hai người một trước một sau, trở về nhà họ Phạm.

===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play