Chương 4
Sau mùa thu hoạch, cỏ cây cũng dần úa tàn.
Nhiệt độ trên đỉnh núi không cao bằng dưới chân núi, lại đúng vào độ thu.
Trên con đường núi bên ngoài ngôi chùa lớn có mọc một ít cửu tiết phong và tán huyết thảo, Khang Hòa lúc đến đã trông thấy.
Hắn hái một ít, vò nát giã nhuyễn, xé một mảnh vải gai sạch trên người, rồi phết lớp thuốc cỏ đặc sệt lên trên.
“Tay.”
Khang Hòa thốt ra một chữ, để phòng mình nói sai âm, hắn lại chỉ vào bàn tay đang buông thõng của Phạm Cảnh.
Phạm Cảnh nghe vậy có chút nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời đưa tay trái lên.
Khang Hòa thấy thế, dứt khoát kéo thẳng ống tay áo phải của y.
Vết rách dài bằng nửa ngón trỏ trong lòng bàn tay phải của Phạm Cảnh là do mấy hôm trước y trèo lên từ vách núi bị gai nhọn trên dây leo làm rách.
Vết thương không được xử lý cẩn thận, mấy ngày qua đã khép miệng được một chút nhưng lại ở tay phải, thường xuyên cử động, một nửa đã bị mưng mủ.
Vết viêm cũng rất nặng, cả lòng bàn tay đều hơi ửng đỏ.
Khang Hòa thấy y gãi gãi lòng bàn tay mấy cái nên mới để ý.
Hắn biết một chút về y thuật, hồi nhỏ thích chạy theo một ông lang độc thân, học được chút ít sơ sài.
Thời buổi này điều kiện y tế kém, một trận cảm cúm hay đau ốm vặt vãnh cũng có thể lấy mạng người.
Hắn nhìn lòng bàn tay ửng đỏ của Phạm Cảnh, nếu cứ để nó tệ đi, viêm nhiễm gây sốt là chuyện nhỏ, có khi cả bàn tay cũng phế đi không chừng.
Khang Hòa không đành lòng nhìn, muốn giúp y xử lý một chút.
Thế là hắn chỉ vào con dao nhỏ bên hông y.
Phạm Cảnh khẽ nhíu mày, hơi do dự một chút rồi cũng rút ra.
Khang Hòa nhận lấy con dao nhỏ đã lau sạch, từ trong thắt lưng mò ra một cái bật lửa, hơ nóng mũi dao.
Một lát sau, trong không khí thoang thoảng mùi khét nhẹ của đồ bị nướng.
Hắn nhanh tay nhanh chân cạo sạch phần thịt mưng mủ và viêm nhiễm, xử lý sạch sẽ vết thương, rồi mới đắp thuốc cỏ đã chuẩn bị xong lên.
Không có thuốc tê, chắc chắn sẽ rất đau. Khang Hòa bất giác ngẩng đầu nhìn Phạm Cảnh, lại thấy y thần sắc như thường, chỉ có khuôn mặt dường như hơi căng lại một chút, vẫn là vẻ mặt của một tiểu khốc ca.
Khang Hòa cảm thấy hơi buồn cười, muốn hỏi y có đau không, nhưng lại không nói được câu đó, bèn nhướn mày, thử “hít hà” một tiếng.
Phạm Cảnh thấy vậy, ánh mắt mềm đi một cách khó nhận ra, y lắc đầu.
Nhìn bàn tay đã được băng bó cẩn thận, y rất ngạc nhiên, không ngờ Khang Hòa lại biết những thứ này.
“…Cảm ơn.”
Khang Hòa đoán chừng là y nói lời cảm ơn, bèn mỉm cười.
Bà mai Hồ không yên tâm về Khang Hòa, sợ hắn đầu óc không lanh lợi làm trò cười là chuyện nhỏ, chọc giận Phạm Cảnh mới là chuyện lớn. Ra ngoài chưa đầy một nén nhang đã quay lại.
Thấy hai người vẫn ngồi trong thiện phòng, y như lúc ba người họ rời đi.
Trần thị và bà mai Hồ đều muốn xem hai người có vừa mắt nhau không, nhưng một người thì lầm lì ít nói, một người lại đúng lúc không hiểu thổ ngữ, dường như chưa từng mở miệng nói chuyện.
Nhất thời cũng không đoán ra được ý tứ.
Thế là ăn cơm chay ở đây xong, đến xế chiều thì mỗi người một ngả ra về.
“Khang tam lang này ta thấy là một thanh niên tốt, vừa cao lớn lại vừa khỏe mạnh, ăn mặc sạch sẽ, không phải hạng ngốc nghếch khờ khạo mũi dãi lòng thòng. Trông còn ra dáng lắm.”
“Tuy nói chuyện với người khác có vẻ hơi ngớ ngẩn nhưng những thứ khác cũng chẳng thấy có gì không ổn, có lẽ chỉ là hơi không thông minh một chút...”
Khang Hòa vượt xa dự đoán của Trần thị, tốt hơn nhiều so với những gì bà ta tưởng tượng.
Bà ta cảm thấy Khang Hòa khỏe mạnh, là người có thể làm việc nặng.
Chỉ sợ Phạm Cảnh không chịu đồng ý mối hôn sự này, uổng phí bỏ lỡ một người chịu đến ở rể, trên đường về cứ lật đi lật lại khen Khang Hòa tốt.
Một bầu trà do chùa chuẩn bị đều bị bà ta uống cạn sạch trên đường.
Nhưng khen suốt một đoạn đường như vậy cũng chẳng được Phạm Cảnh đáp lại một lời nào.
Trần thị nhịn suốt một đường, mặc kệ Phạm Thủ Lâm cứ liên tục nháy mắt ra hiệu cho bà ta im miệng.
Về đến nhà thực sự không nhịn được nữa kéo Phạm Cảnh lại hỏi.
“Đại ca nhi, rốt cuộc con có đồng ý hay không, cũng phải cho ta và cha con một câu trả lời, để còn nói lại với bà mai chứ phải không.”
Phạm Cảnh không nói, mắt liếc xuống bàn tay đang được băng bó. Lòng bàn tay lúc nãy còn nóng rát, không biết từ lúc nào đã dịu đi.
Nói Khang Hòa đầu óc không lanh lợi, y lại cảm thấy người ta có lẽ còn lanh lợi hơn ai hết.
Cái cách băng bó thành thạo cho người khác kia, rõ ràng không phải lần đầu làm chuyện này, lại còn biết dùng thuốc, hiển nhiên là biết chút ít phương thuốc.
Lúc đụng phải y hôm nay, chắc chắn không phải là đi lạc.
Đã không phải đi lạc, ngoài việc không muốn xem mắt ra, cũng chẳng còn lý do nào khác.
Phạm Cảnh cảm thấy Khang Hòa là một người không xấu tính, y không muốn dây dưa làm lỡ dở người ta.
Khẽ im lặng một chút, rồi nói: “Theo ý nhà họ Khang.”
Trần thị không biết y đã nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng nhận được một câu chắc chắn, lập tức vui mừng ra mặt.
Chỉ muốn đi ngay đến nói lại với bà mai.
Nhưng cuối cùng bà ta vẫn không làm gấp gáp như vậy, làm ra vẻ sốt sắng muốn gả đi như thế để người ta chê cười, vẫn phải đợi bà mai đến hỏi trước.
Chờ đợi như dầu sôi lửa bỏng, ròng rã hai ngày, bà mai không tới, ngược lại đại tẩu nhà đại phòng lại đến trước.
“Theo lý mà nói, nếu người ta chịu, ngày thứ hai bà mai đã vội vàng đến hồi âm rồi. Người làm mai vội lấy tiền trà nước, thường còn sốt sắng hơn cả người kết thân ấy chứ. Đây đã hai ba ngày rồi còn chưa có hồi âm, tám phần là không thành rồi, lại không tiện nói thẳng ra. Cứ kéo dài như vậy, trong lòng mọi người cũng đều tự hiểu rồi.”
Vợ của Phạm Thủ Sơn nhà đại phòng, Trương Kim Quế, cắn một nắm hạt dẻ nhọn phơi khô, vừa vào sân đã đặt mông ngồi xuống.
Giơ tay gọi Trân Nhi và Xảo Nhi đang định ra ngoài cắt cỏ cho gia súc vào rót trà cho bà ta uống.
Trân Nhi thật thà, trong nhà không có trà pha sẵn, định vào nhà lấy trà khô ra pha. Xảo Nhi lại cản cô bé lại: “Đại bá mẫu cắn hạt dẻ nhọn thơm phức vào đây, cũng chẳng thấy chia cho tỷ muội mình một hai hạt ăn thử, chỉ giỏi sai khiến người khác. Uổng công tỷ thật thà còn đặc biệt lấy trà ra pha cho bà ta uống, nước cơm buổi trưa trong bếp còn chưa đổ, bà ta khát nước thì múc một bát cho uống là được rồi.”
Trân Nhi nghe lời muội muội, nghĩ cũng có lý, bèn quay vào nhà bếp múc cho Trương thị một bát nước cơm.
Trương thị thấy nha đầu mang ra không phải trà, liền nhướn mày nói: “Nhà bây tiết kiệm quá nhỉ, đến trà cũng không thèm pha uống nữa à?”
Trân Nhi không đối phó nổi, ngẩn người không biết đáp lời thế nào, vẫn là Xảo Nhi cười nói: “Trong nhà chỉ có đại bá và đại bá mẫu là giàu có, chúng ta vốn đã nghèo, hồi tháng hè trà uống hết nói đi mua, bây giờ đại ca ca sắp nói chuyện cưới xin, chẳng phải nên tiết kiệm một chút sao.”
Nói xong, lại nói thêm: “Mấy hôm trước Nghênh Xuân tỷ về nhà, chắc chắn lại mang nhiều đồ tốt về cho đại bá mẫu, nếu có trà ngon, cũng cho chúng ta nếm thử với chứ.”
Nha đầu nhà đại phòng, Phạm Nghênh Xuân, năm nay mười tám tuổi, mấy năm trước được một nhà giàu có trong huyện để ý, thuê vào trong nhà làm việc.
Đứa bé đó rất hiếu thảo, tiền công hàng tháng đều giao hết cho cha mẹ không nói, cách ba năm hôm lại gửi đồ về trợ cấp cho gia đình.
Trương thị vô cùng đắc ý, đi khắp làng khoe khoang con gái nhà mình đảm đang chu đáo, thích nhất là đến trước mặt Trần thị khoe khoang.
Trương Kim Quế nghe Xảo Nhi miệng lưỡi lanh lợi, giơ tay định véo má cô bé một cái, nhưng lại bị nha đầu nhỏ né được.
Quay sang kéo Trân Nhi chạy ra ngoài sân: “Đại bá mẫu cứ ngồi từ từ, ta với tỷ tỷ đi cắt cỏ đây.”
“Con bé này, ranh ma thật, chẳng giống nhị tỷ nó ngoan ngoãn chút nào.”
Trần thị đang phơi quần áo ở một bên, thấy Trương thị bị con nít làm cho bẽ mặt, trong lòng cười thầm: “Đại tẩu đừng chấp nhặt với con bé đó làm gì.”
Trương thị nói: “Ta chấp nhặt với nó làm gì, chỉ là trêu con bé này cho vui thôi.”
Trương Kim Quế mặt hơi tròn, dáng người đẫy đà, tóc vấn khăn vải mộc cài một đóa hoa lụa, không ra ngoài ăn cỗ đi chợ, ở trong làng cũng vẫn ăn mặc tươm tất.
Ban ngày cũng chẳng mấy khi làm việc, không ở nhà rảnh rỗi thì cũng cùng một đám đàn bà, phu lang trong làng ngồi lê đôi mách dưới gốc cây hòe lớn.
Có khi cơm cũng là do bà bà Phạm lão nương ở chung với nhà đại phòng nấu, con dâu nhà khác làm gì có được cuộc sống sung sướng như bà ta.
Nhưng ai bảo hai ông bà nhà họ Phạm lại thiên vị con trai cả, Trần thị lại là cháu gái ruột của Phạm lão nương.
Lòng càng thiên vị hơn nữa.
Trần Tam Phương vốn đã không thích cha mẹ chồng thiên vị nhà đại phòng, Trương thị lại hay đến khoe khoang, dẫm đạp lên nhà nhị phòng của họ để làm vẻ vang cho nhà đại phòng của bà ta, bà càng không ưa nổi.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đại Cảnh đi xem mắt, sao ngươi với nhị đệ cũng không nói với chúng ta một tiếng. Chẳng nói đâu xa, ta sửa soạn một bộ quần áo tốt do con bé Nghênh Xuân gửi về, để Đại Cảnh mặc đi xem mắt cũng cho người ta thấy ra dáng một chút chứ.”
“Bây giờ nhà trai xem mắt, thực dụng lắm. Tài năng của Đại Cảnh... Haizz, lại còn quần áo vải gai thô kệch, nhà trai mà coi trọng mới là lạ.”
Trương Kim Quế một mực chắc chắn chuyện xem mắt của Phạm Cảnh sẽ hỏng, bà ta làm sao có thể không chắc chắn.
Con bé Nghênh Xuân nhà họ đảm đang hiểu chuyện biết bao, lại còn làm việc ở nhà giàu có từng trải sự đời, hôm trước xem mắt một tiểu tử bán hàng rong cũng không thành. Chỉ với cái dáng vẻ, cái tính khí đó của Đại Cảnh, hỏng chuyện chẳng phải là điều hiển nhiên như mặt trời mọc đằng Đông sao.
Trần Tam Phương thấy bà ta vừa mở miệng đã nói chuyện cưới xin của Đại Cảnh sẽ hỏng, trong lòng không vui, nhưng chuyện chưa định, cũng chỉ có thể nói: “Bên thôn Vọng Thủy xa xôi, tin tức không dễ đưa như ở gần, còn chưa chắc đâu.”
“Ta nói ngươi không tin, trong lòng còn mong ngóng chuyện thành, đến lúc đó chỉ thêm thở dài tức tối. Ngươi cứ xem...” Trương Kim Quế còn chưa nói hết lời, bỗng liếc thấy Phạm Cảnh xách một con dao phay từ trong nhà đi ra.
Bà ta im bặt, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần, ngạc nhiên nói: “Đại Cảnh cũng ở nhà à.”
Chẳng trách bà ta ngạc nhiên, mùa thu là thời điểm săn bắt tốt, sau mùa nông vụ, Phạm Cảnh phần lớn thời gian đều ở trong núi đặt bẫy, đi săn, trước khi tuyết rơi trên núi hầu như khó mà thấy được bóng dáng y.
Cũng chính vì nghĩ Phạm Cảnh không có ở nhà, bà ta mới dám lớn tiếng nói năng như vậy.
Phạm Cảnh “Ừm” một tiếng, không để ý đến Trương Kim Quế, tự mình ra sân sau bổ củi.
Trương Kim Quế nghe tiếng loảng xoảng, trong lòng tim đập thình thịch, biết là người không nên dây vào đã đến, phủi mông đứng dậy: “Trong bếp còn đang nấu cám lợn, ta về xem sao.”
“Đại tẩu vội gì, nương ở nhà mà, ngồi chơi một lát rồi hãy về.”
Trương Kim Quế chỉ xua tay.
Nhìn người kia đi xa, Trần Tam Phương thầm nhổ nước bọt một cái, trong lòng chửi thầm, cũng là hạng sợ kẻ mạnh.
Nhưng bị Trương thị nói một hồi, trong lòng bà ta cũng lo lắng lên.
Bà mai Hồ này mãi không đến, chuyện cưới xin đừng có thật sự không thành đấy.
“Đại Cảnh, hôm đó Khang tam lang có nói gì với con không?”
Phạm Cảnh một nhát dao bổ xuống, khúc gỗ khô nứt toác ra quá nửa, dùng thêm sức, vỡ làm hai mảnh. Y không trả lời Trần thị.
Thấy Trần thị lo lắng, y đoán chừng mình suy đoán không sai. Chuyện không thành, cũng chẳng phải thất vọng gì nhiều, dù sao cũng là chuyện đã lường trước.
Mấy hôm nay thời tiết không tệ, đã lỡ mất rồi. Ngày mai nói gì thì nói cũng phải vào núi, nếu không kiếm thêm chút gì, tiền thuế năm nay lại không nộp nổi.
Vậy mà sáng sớm hôm sau, Phạm Cảnh mang theo lương thực lên núi. Đến xế chiều, bà mai Hồ lại vui mừng hớn hở đến.
====