Chương 3
Phạm Cảnh còn chưa kịp lên tiếng, Trần thị và Phạm Thủ Lâm đã đúng lúc đi ra.
Người của hai bên cũng gặp mặt.
Bà mai Hồ vẫn khéo nói như cũ: “Bên đó đến đây xa hơn, để hai vị phải chờ rồi.”
“May mà hôm nay thời tiết nắng đẹp rực rỡ, đúng là ngày vui, xem kìa hội chùa đông vui biết bao!”
“Cũng vừa mới tới thôi, chỉ kịp uống ngụm nước, không chờ, không chờ đâu.”
Bên này đang nói chuyện, một đôi mắt của Trần thị đã dừng lại trên người nam tử trẻ tuổi đứng sau lưng bà mai Hồ.
Thấy người kia vóc dáng cao ráo, mày thanh mắt sáng, quần áo cũng sạch sẽ tươm tất, chỉ nhìn người thôi thì chẳng hề thấy chút ngốc nghếch nào, ngược lại còn rất được.
Về tài năng tướng mạo đã vượt xa sự tưởng tượng của Trần thị.
“Xem ta kìa, vừa thấy Trần nương tử và Phạm huynh đệ đã mừng quá mà quên cả việc chính rồi.”
Bà mai Hồ tinh mắt, liếc thấy hai phu thê đều không nhịn được nhìn về phía tên ngốc, thấy họ nhíu mày rồi giãn ra, có thể thấy trong lòng rất hài lòng.
Bà ta nén lại niềm vui, kéo người bên cạnh lên phía trước một chút: “Đây chính là tiểu lang nhà họ Khang, tên là Khang Hòa.”
Nói ra cũng lạ, tên tiểu tử ngốc nhà họ Khang này mấy hôm trước trèo cây hái trộm hồng của người ta ăn, ai ngờ không cẩn thận ngã xuống ruộng, bất tỉnh mấy canh giờ.
Lúc tỉnh lại không ngờ không còn chạy loạn khắp núi khắp nơi nữa, gặp người cũng không còn cười ngây ngô ngốc nghếch, cứ như đã khỏi bệnh vậy.
Người nhà họ Khang cũng tưởng hắn đã trở lại như người thường, nhưng khi hỏi chuyện hắn, nói chuyện với hắn, tên tiểu tử này lại không hiểu người ta nói gì nữa, nói chuyện gì với hắn cũng hiểu lơ mơ, nghiêng đầu hai mắt ngơ ngác nhìn người ta.
Nhưng nhà họ Khang cũng không phải hoàn toàn mừng hụt, Khang Hòa trông khá hơn nhiều so với vẻ ngốc nghếch trước đây, kéo ra ngoài xem mắt thế này chẳng phải trông tươm tất hơn nhiều sao.
Dứt lời, bà mai Hồ lại kiên nhẫn, từ từ giới thiệu với Khang Hòa: “Tam lang, đây là Trần nương tử và Phạm tướng công.”
Cuối cùng, chỉ vào Phạm Cảnh đang im lặng không nói một lời ở bên cạnh, nói: “Đây là đại ca nhi nhà họ, Phạm Cảnh.”
Khang Hòa tuy không hiểu lắm người đàn bà nói gì, nhưng nhìn thần thái và động tác của bà ta, cũng có thể hiểu là đang giới thiệu người cho hắn.
Mấy câu thổ ngữ lướt qua tai, hắn chỉ cẩn thận ghi nhớ câu cuối cùng, thử nhắc lại một lần: “Phạm… Cảnh?”
“Ái! Đúng rồi!”
Bà mai Hồ ngạc nhiên vì Khang Hòa lại gọi đúng tên người, lập tức cười rộ lên, thầm nghĩ tên tiểu tử ngốc này cũng có mấy phần may mắn để thành gia.
Trần thị và Phạm Thủ Lâm nhìn nhau, hai người dĩ nhiên cũng nhận ra sự khác biệt giữa Khang Hòa và người thường.
Nhưng đây là điều bà mai đã nói trước, nếu hoàn toàn bình thường cũng chẳng đến lượt nhà họ xem mắt.
Trần thị bèn nói một câu: “Được lắm.”
Lại liếc nhìn Phạm Cảnh một cái, thấy y thần thái như thường, không nói gì không phải, mới thúc đẩy tiếp:
“Bên ngoài người đông chen chúc ồn ào, nói chuyện cũng không tiện, chúng ta vào khách đường ngồi một chút, trời nóng, vừa hay uống chút trà nước.”
Bà mai Hồ đương nhiên hiểu ý, lập tức vui vẻ đồng ý.
Hai bên ngầm hiểu ý nhau cùng đi vào thiện phòng. Vào đến phòng, phu thê họ Phạm dẫn Phạm Cảnh ngồi xuống một đầu bàn dài, bà mai Hồ dẫn Khang Hòa ngồi ở phía đối diện.
“Sao không thấy trưởng bối nhà họ Khang đến?” Phạm Thủ Lâm hỏi một câu.
Ông ta trông thì thật thà nhưng thực ra lại có chút sĩ diện.
Nghe bà mai nói cha Khang nhà họ Khang là một đầu bếp có tay nghề, Khang huynh đệ lại là thợ mộc, cuộc sống nhà họ Khang vốn dĩ không tệ.
Nếu không phải vì chiến tranh trưng thu trai tráng, gia đình phải nộp tiền miễn quân dịch cho ba đứa con trai mấy lần, khiến của cải tích góp cạn kiệt, cuối cùng tiền bạc cũng tiêu hết mà con vẫn bị bắt đi, cuộc sống gia đình cũng sa sút.
Nếu không cũng quyết không để con trai đi ở rể.
Cha Phạm không thấy trưởng bối nhà người ta đến, trong lòng thầm nghĩ có lẽ đối phương coi thường nhà mình là hạng nông dân thuần túy không có tay nghề nên mới không thèm lộ mặt.
“Chuyện quan trọng như vậy, Khang huynh đệ cũng muốn đến, chỉ là không đúng lúc, chân của nhị lang ở nhà kêu đau, ghê gớm lắm! Hai người đã đưa nó lên thành tìm đại phu rồi, thầy lang trong thôn không chữa được.”
Phạm Thủ Lâm trước đó nghe nói Khang nhị lang đi lính trở về bị què chân, cũng thấy đáng thương, nghe vậy trong lòng mới không còn trách móc nữa.
Bà mai Hồ nói: “Trước khi đi, Khang huynh đệ đã nói với tôi, chỉ cần Phạm huynh đệ và Trần nương tử bên này hài lòng là được rồi.”
Khang Hòa ở một bên chỉ thấy người ta môi trên chạm môi dưới đã nói ra một tràng dài những lời hắn không hiểu. Tuy không biết hai bên đang trao đổi những gì, nhưng hắn đại khái biết hôm nay người ta đưa hắn đi xem mắt.
Nói ra, ai mà ngờ được, hắn là người xuyên không đến. Ngày hôm trước vừa mới trả hết tiền mua một căn nhà ba trăm mét vuông trong thành phố…Hắn nghĩ bụng cuối cùng cuộc sống cũng có chút hy vọng rồi, về nhà ngủ một giấc ngon lành, mở mắt ra đã đến nơi này.
Thôi thì cũng đành, lại còn xuyên vào một tên ngốc. Nguyên thân đầu óc hồ đồ ngốc nghếch, cũng chẳng để lại cho hắn được bao nhiêu thông tin hữu ích.
Ngoài việc biết nơi này có nam tử, nữ tử và ca nhi, hắn ngay cả thổ ngữ ở đây cũng nghe không hiểu lắm, chỉ một vài từ ngữ đơn giản mới có thể biết được.
Sau khi Khang nhị lang nhà họ Khang từ chiến trường trở về, trong nhà thường xuyên đóng cửa cãi vã.
Khang Hòa tuy không biết chính xác họ cãi nhau chuyện gì, nhưng nhìn thái độ thù địch của Khang nhị lang đối với hắn, vẻ mặt khó xử của phu thê nhà họ Khang cũng có thể đoán ra chuyện bất hòa trong nhà là vì hắn.
Sau đó bà mai tìm đến cửa, người làng xóm bên ngoài lại trêu chọc cười đùa, chắp vá lại cũng hiểu được một hai phần, suy ra nhà họ Khang muốn tống khứ hắn đi ở rể cho người ta.
Hôm nay hắn hợp tác đi theo bà mai, vốn định nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn ra ngoài tự mình kiếm sống.
Con trai ruột nhà họ Khang còn không thèm đoái hoài, hắn, một kẻ chiếm thân xác người khác cứ ở lì dưới cùng một mái nhà với người ta chỉ càng thêm kỳ quái.
Hắn tay chân lành lặn, chẳng lẽ đến một bữa cơm no cũng không kiếm nổi.
Nhớ lại hồi mười lăm, mười sáu tuổi, trong nhà không còn ai chu cấp học hành, sớm đã nghỉ học ra ngoài, hắn từng làm tạp vụ ở quán ăn bình dân, vào nhà máy, lên công trường, giao đồ ăn…
Lăn lộn mấy năm cũng chẳng làm nên trò trống gì, sau này về quê làm truyền thông, quay mấy video trồng hoa trồng rau, nấu cơm đốn củi, không ngờ lại thu hút được một lượng người theo dõi.
Vất vả ngược xuôi không nói là thành công rực rỡ, nhưng ít nhất cũng có xe có nhà…
Khổ cực cũng chẳng phải chưa từng nếm trải, bây giờ chẳng qua chỉ là đổi một nơi khác bắt đầu lại từ đầu, hắn không tin mình không sống nổi.
Nhưng không ngờ bà mai lại canh hắn quá chặt, vừa chạy được mấy bước đã đụng phải người, lại để bà mai tìm được.
Khang Hòa đang xuất thần, Trần thị nói chuyện được vài câu bỗng nhiên lên tiếng: “Hôm nay người đến hội chùa đông lắm, phải sớm nói với nhà chùa chỗ chúng ta có mấy người ăn cơm chay, ta đi nói với lão ni cô trên bếp một tiếng.”
Dứt lời, bà ta kéo Phạm Thủ Lâm đứng dậy, lại nói với bà mai Hồ: “Hồ nương tử hay là cùng chúng ta đi lấy chút trà nước, trời nóng, lát nữa trên đường về có nước mà uống.”
Bà mai Hồ biết ý của Trần thị, đây là muốn để hai người trẻ tuổi ở riêng với nhau một lát.
Bà ta sao yên tâm để Khang Hòa một mình xem mắt, nhưng chưa kịp mở miệng, Trần thị đã đến nắm lấy tay bà ta: “Nghe nói hoa quả trong chùa ngon lắm, hôm nay đến đây, nương tử cùng ta đi nếm thử xem sao.”
Chẳng đợi bà ta nói không đã bị người ta kéo ra khỏi thiện phòng.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Khang Hòa và Phạm Cảnh hai người. Khang Hòa không biết mấy người kia nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn ba người họ ra khỏi cửa.
Hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ bà mai này cũng thật lớn gan, lại dám để một tên ngốc ở đây xem mắt.
Trong phòng im lặng trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài.
Khang Hòa ngẩng mắt lên nhìn về phía ca nhi đang ngồi đối diện mình.
Phạm Cảnh mày rộng, sống mũi cao thẳng nhưng mặt lại không quá lớn.
Lại còn là mắt một mí, khiến người ta nhìn vào có cảm giác hơi bướng bỉnh và lạnh lùng.
Công bằng mà nói, lúc nãy đụng phải y, Khang Hòa thoáng nhìn đã cảm thấy ca nhi này rất khác biệt so với những người khác, không nhịn được phải nhìn thêm hai lượt.
Ai ngờ người xem mắt lại chính là y, trong lòng Khang Hòa dấy lên một cảm giác khó tả.
Hắn sờ sờ chóp mũi, thầm nghĩ, bà mai này thật không phải người tốt, một tiểu ca nhi xinh đẹp như vậy, lại đi giới thiệu cho y một tên ngốc.
Thấy Phạm Cảnh khoanh tay, không hề vì trong phòng chỉ còn lại hai người mà cảm thấy một chút ngượng ngùng hay không tự nhiên. Thần thái nhàn nhạt, chẳng giống y đến xem mắt mà càng giống như đến xem người khác xem mắt hơn.
Chắc là cũng không vừa ý hắn, đến cho có lệ thôi.
Phạm Cảnh dĩ nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Khang Hòa, nhưng y không nói gì mà đang đợi Khang Hòa mở lời.
Nhà y một là không có bà con làm quan, hai là không có bạn bè làm ăn buôn bán, gia cảnh nghèo khó, bản thân mình thế nào cũng đã bày ra cả đây, chẳng tìm được cái gì có thể đem ra khoe khoang để thu hút sự chú ý của người khác.
Khang Hòa muốn hỏi gì, y sẽ thành thật trả lời.
Dù cho gia đình vì chuyện cưới xin của y mà hao tổn tâm trí, may mắn lắm mới gặp được một nhà chịu cho ở rể, trên đường đi đã dặn dò phải biết nắm bắt cơ hội.
Nhưng y cũng không nói được những lời hay ý đẹp để dỗ dành người ta, cũng không làm được cái vẻ ngoan ngoãn tươi cười của những tiểu ca nhi bình thường.
Bên này nói nhà họ Phạm tốt đủ điều, đến lúc người ta về không phải như vậy, lại thêm phiền phức.
Dù sao cũng không phải lần đầu xem mắt, hễ nhà trai biết nhà y nghèo khó, không có tiền tài vật chất gì để người ta nhòm ngó, tự khắc người ta sẽ dẹp ý định.
Chỉ riêng bản thân y, không để người ta nhòm ngó thứ khác, làm sao có thể khiến người ta vừa mắt.
Dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị nhưng cũng không ngờ Khang tam lang này lại còn dứt khoát hơn cả y, ngay cả làm cho có lệ cũng lười, nửa buổi trời chẳng thấy hé môi một lời.
Hai người cứ thế mắt lớn trừng mắt nhỏ ngồi trong thiện phòng được khoảng nửa khắc đồng hồ.
Cuối cùng vẫn là Phạm Cảnh ngồi không yên mở miệng trước: “Ngươi có gì muốn hỏi không?”
Khang Hòa hơi nghiêng đầu, cố gắng đoán xem Phạm Cảnh nói ý gì.
Phạm Cảnh thấy hắn không nói gì, lại nói: “Nếu không có gì để hỏi, ta về đây.”
Dứt lời, y dừng lại một chút, thấy Khang Hòa nghiêng đầu lợi hại hơn, mày cũng nhíu lại.
Hoàn toàn là bộ dạng không hiểu y nói gì.
Phạm Cảnh chợt nhớ ra lời bà mai nói Khang tam lang này đầu óc không được lanh lợi cho lắm. Nhất thời trong lòng y có chút phức tạp.
Mắt Khang Hòa sáng ngời, ai mà chỉ nhìn qua lại nghĩ hắn đầu óc không lanh lợi được cơ chứ, đến nỗi y cũng quên mất chuyện đó.
Thấy vậy, y ngược lại không biết phải ứng phó thế nào. Thầm nghĩ hay là đợi bà mai và cha y về rồi nói.
Không ngờ lúc này Khang Hòa đột nhiên chỉ vào tay y. Suy nghĩ một chút, rồi lại đứng dậy, tự mình đi ra ngoài.
Phạm Cảnh không hiểu tại sao, đang do dự có nên đi theo ra xem không. Xem tình hình lúc nãy, hình như vừa mới đi lạc một lần, nếu lại lạc nữa lại phải đi tìm.
Nhưng chưa đợi y ra khỏi cửa, Khang Hòa đã quay đầu lại, vẫy vẫy tay với y, ra hiệu y cũng ra ngoài.
===