“Lúc nãy chắc con cũng nghe cả rồi.”
“Khang tiểu lang kia thân thể khỏe mạnh, tướng mạo lại còn đoan chính, về ở rể nhà mình, liệu có được không?”
Tiễn bà mai đi rồi, Trần thị nén lại niềm vui vì có người đến nói chuyện cưới hỏi, quay người trở vào nhà bếp.
Trong bếp lò lửa đang cháy, trong nồi có chút nước lã.
Phạm Cảnh ngồi dưới bếp, đang xem xét bàn tay phải của mình.
Y rắc một nắm vôi bột lên tay, vết cắt lớn rách toạc trong lòng bàn tay ngấm vôi, máu đang rỉ ra lập tức cầm lại được phần nào.
Thấy người vào, y như không có chuyện gì siết chặt tay lại, rồi lấy dây gai xoắn lại thành một sợi để sửa cung tên.
Trần thị dĩ nhiên là nhìn thấy, nhưng người kiếm sống trong núi sao tránh khỏi những vết thương nhỏ, nếu lo lắng thì có mà lo mãi không hết.
Hơn nữa, Phạm Cảnh cũng chẳng mấy để tâm, chắc cũng không thích nghe những lời quan tâm kiểu đó, nên bà ta giả vờ như không thấy.
Bà ta chắp hai tay trước người, hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng. Bà ta có chút e sợ đứa con chồng này, bèn kéo theo cha Phạm cùng vào nhà bếp.
Hai người cùng hỏi ý kiến của y.
Phạm Cảnh ngón cái vê dây gai, thử độ căng chùng, nghe tiếng cũng chẳng buồn ngẩng đầu, một lát sau mới lên tiếng: “Có mối tốt như vậy, chịu đến nhà chúng ta ở rể à?”
Bị Phạm Cảnh hỏi như vậy, giọng Trần thị yếu đi mấy phần: “Chuyện bàn hôn sự này quan trọng nhất là duyên phận. Tiểu lang kia cũng không phải hoàn toàn tốt cả, bà mai thật thà, đã nói tiểu lang đó… đầu óc có chút không được lanh lợi cho lắm.”
Sợ Phạm Cảnh nổi giận, bà ta vội nói thêm: “Mấy năm nay thời buổi khó khăn con cũng biết rồi đó, nhà trai nào coi được một chút đều làm cao. Nhà có con gái thì tranh nhau giành giật, sính lễ nhà này so với nhà kia.”
“Hôm trước Lý Táo ở thôn bên gả ca nhi, còn cho hồi môn hẳn một con lừa khỏe mạnh. Thế vẫn chưa đủ, nghe nói còn đưa thêm mười mấy quan tiền cho nhà thông gia.”
“Nếu nói con rể nhà đó là nhân vật ghê gớm gì thì cũng không uổng công ông ta làm rùm beng như vậy, đằng này con rể tốt đó lại có khuôn mặt dài như mặt ngựa, người thì thấp bé gầy gò, còn không bằng vóc dáng của con. Nhà cửa thì cũng chỉ là một hộ nông dân trồng thêm mấy mẫu ruộng, điều duy nhất đáng nói là biết làm chút nến thơm, gặp hội chùa thì ra ngoài dựng sạp bán.”
“Nhà họ Lý tốt như vậy, ca nhi lại nổi tiếng hiền lành đảm đang trong làng, cuối cùng lại chỉ nói được một mối như thế, còn phải đền thêm bao nhiêu là sính lễ.”
“Chuyện này nếu là trước kia, ai mà không nói một câu nhà họ Lý không có mắt. Nhưng hai năm nay, chuyện đó cũng chẳng còn mới mẻ gì nữa.”
Nói xong, bà ta mới quay lại chủ đề chính: “Nhà chúng ta thế này, không bì được với nhà họ Lý, lấy đâu ra nhiều sính lễ như vậy. Cha con lại còn không nỡ để con gả đi xa, trong lòng muốn kén một người ở rể, nhưng thời buổi này ngay cả mặt mũi để mở lời với người ta cũng không có.”
“Khó khăn lắm mới gặp được một người chịu ở rể, không dám kén chọn người ta nhiều, chỉ cần coi được là được rồi, con nói có phải không?”
Phạm Cảnh không nói gì, tiếp tục chăm chú vào việc sửa dây cung trong tay, dường như không mấy để tâm đến chuyện này.
Trong lòng y hiểu rõ như gương, nhà không có tiền sính lễ là thật, không nỡ gả y đi cũng là thật, chỉ có điều cái gọi là không nỡ này cũng chẳng phải là thương yêu y gì cho cam.
Gia đình trông coi bảy mẫu ruộng, quanh năm vốn dĩ cũng chỉ vừa đủ ăn, nhưng mấy năm chiến tranh, thuế ruộng đất tăng mấy đợt, nhà nợ nần không ít.
Nếu không phải y vào núi còn kiếm được chút đỉnh, nợ nần năm này qua năm khác, nhà đã sớm không còn gì để ăn rồi.
Nếu y thành thân, người duy nhất có nghề trong nhà sẽ thành người của nhà khác.
Mấy năm nay thời buổi khó khăn, nhà trai không cho bao nhiêu tiền sính lễ, ngược lại nhà gái, nhà ca nhi lại phải đưa sính lễ rất cao.
Nếu phải vét sạch gia sản rồi còn vay thêm nợ, nhà làm sao chịu để y đến nhà người khác.
Y cũng sớm đã qua cái tuổi mười bảy, mười tám dễ nói chuyện cưới hỏi, nay đã ngoài hai mươi, trong lòng đối với chuyện thành gia lập thất cũng chẳng còn mấy thiết tha.
Dù cả đời một mình ở nhà cũng được, tiền cưới hỏi cho y để dành lại, đợi trả hết nợ cho gia đình, rồi lại dành dụm thêm chút tiền, tìm cho Trân Nhi và Xảo Nhi một mối tốt.
Nhưng gia đình lại cảm thấy không ngẩng mặt lên được với người ngoài, vẫn muốn tìm cho y một mối thích hợp.
Trần thị cũng không biết rốt cuộc Phạm Cảnh nghĩ gì, ngày thường nửa ngày không nặn ra được một chữ đã đành, đến chuyện lớn lại thật khiến người ta sốt ruột.
Thấy vậy, bà ta huých cùi chỏ vào cha Phạm bên cạnh.
Cha Phạm này vóc người cũng chẳng nhỏ, nhưng lại có một gương mặt vuông vức đen nhẻm, môi dày, trông hệt một lão nông thật thà chất phác.
Ông ta cũng chẳng khá hơn Trần thị là bao, cũng có phần e dè Phạm Cảnh.
Vừa mở miệng, lại là những lời nhàm cũ đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần.
“Đại ca nhi à, con tuổi không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia rồi, trong làng mình trẻ con bằng tuổi con đã có hai đứa rồi đấy.”
“Mấy năm nay vẫn luôn tìm người cho con, người trong làng mình không có mắt, không chịu về nhà mình, cũng chẳng có ai thích hợp để con đến nhà người ta.”
“Nếu con không thành gia, sau này cha biết ăn nói thế nào với........”
Cha Phạm gọi Phạm Cảnh là đại ca nhi. Trong nhà hiện tại có ba đứa trẻ: Phạm Cảnh, Phạm Trân Nhi, Phạm Xảo Nhi.
Phạm Cảnh và nhị nha đầu Phạm Trân Nhi cùng một mẹ sinh ra, tam nha đầu Phạm Xảo Nhi là con của cha Phạm và người vợ kế Trần Tam Phương.
Ông ta còn chưa nói hết lời, Phạm Cảnh đột ngột đứng dậy, làm hai người giật nảy mình.
“Nếu hai người thấy tốt, cứ theo ý hai người mà làm.”
Phạm Cảnh nhàn nhạt buông một câu như vậy, không tỏ vẻ vui mừng, nhưng cũng không phải là lời nói trong lúc tức giận. Y cầm cây cung đã sửa xong rồi đi vào phòng của mình.
Cha Phạm và Trần thị nhìn nhau.
Trần thị cảm thấy y không nói không chịu, vậy tức là đã đồng ý, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, nói với theo bóng lưng Phạm Cảnh: “Đại ca nhi, chuyện này cứ quyết định vậy nhé, ta với cha con nhờ người nhắn tin lại! Dù sao cũng là xem mặt trước, nếu con không ưng thì tính sau!”
Phạm Cảnh không đáp lời. Nhị nha đầu Phạm Trân Nhi và tam nha đầu Phạm Xảo Nhi đi cắt cỏ về, ở ngoài đã nghe nói nhà có bà mai đến, vội vàng chạy về nhà xem náo nhiệt, nhưng lại về trễ một bước không gặp được người.
Không dám đi hỏi Phạm Cảnh, bèn quấn lấy Trần thị trông có vẻ rất vui, hỏi han xem là nhà nào, người thế nào.
Trần thị mắng một câu “không biết xấu hổ”, nhưng rồi cũng không nhịn được mà kể cho hai đứa con gái nghe vài câu.
Chưa đầy hai ngày, bên bà mai quả nhiên mang tin đến.
Nói là vừa vặn ba ngày sau là ngày rằm, đúng dịp hội chùa ở Hầu Nhi Sơn, đến lúc đó sẽ gặp mặt xem mắt ở đó.
Phu thê họ Phạm nghĩ vậy cũng được, nếu đến nhà xem mặt mà không thành thì càng khó coi, người làng xóm bên ngoài thấy lại hay đàm tiếu, chi bằng xem mặt ở hội chùa, nếu không thành thì mỗi người một ngả là xong.
Đến ngày rằm, Phạm Cảnh biết phải đi xem mắt.
Y đã đồng ý với người nhà đi, cũng không cố tình làm khó dễ ra vẻ muốn phá hỏng chuyện, tối hôm trước đã tắm rửa, sáng sớm dậy vẫn thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Trần thị đang đun nước trong nhà bếp, thấy y đi vào, tóc buộc gọn gàng, ăn mặc không nói là rực rỡ nhưng cũng tươm tất.
Chỉ là trên người y quấn chéo một tấm da thú, bên hông còn dắt một con dao găm, vóc người lại cao lớn, không có vẻ mảnh mai yếu đuối của tiểu ca nhi, nhìn thế nào cũng thấy bá đạo.
Trần thị im lặng một lúc. Phạm Cảnh chịu hợp tác đi xem mắt, bà đã vô cùng cảm tạ trời đất rồi, theo lý không nên đòi hỏi y thêm gì nữa.
Chỉ là bà không muốn một mối hôn sự khó khăn lắm mới có lại dễ dàng hỏng mất, lại dịu dàng dỗ dành y đi thay bộ quần áo khác, cũng để người ta nhìn vào thấy dễ gần hơn.
Trần thị năn nỉ mấy lần, Phạm Cảnh không chịu nổi sự lải nhải của bà ta, đành phải đi thay tấm da thú quen thuộc, từ đáy rương lôi ra một bộ áo vải màu chàm đã cũ kỹ.
Cha Phạm, Trần thị, Phạm Cảnh, ba người lúc này mới lên đường đến Hầu Nhi Sơn, để lại Trân Nhi và Xảo Nhi ở nhà trông nhà.
Lúc đi, Trần thị xách theo một cái giỏ, ra vẻ như thật sự đi hội chùa thắp hương.
Phạm Cảnh cũng muốn mang theo cung tên thường dùng, nghĩ bụng lát nữa ở Hầu Nhi Sơn dạo một vòng, lỡ gặp được gà rừng vịt trời cũng không uổng công một chuyến.
Cha Phạm, Trần thị thấy vậy khuyên can mãi, nhờ nhị nha đầu Trân Nhi ôm cung tên của y vào trong nhà mới thôi. Chỉ có con dao găm của y là nhất quyết không chịu tháo xuống, hai phu thê đành phải chiều theo ý y.
Lúc ra khỏi nhà, trời hơi nổi gió, chỉ tưởng là một ngày râm mát không ngờ lên đến đường quan lộ mặt trời lại ló dạng, chiếu xuống ấm áp.
Từ làng đến ngôi chùa ở Hầu Nhi Sơn phải đi mất gần hai canh giờ, may mà cả ba người bước chân đều nhanh, chỉ hơn một canh giờ đã đến chân núi Hầu Nhi Sơn, nơi có ngôi chùa lớn.
Chỉ vì ra đi vội vàng, bầu nước cũng không mang theo. Sức chân của Trần thị không bằng hai cha con, mệt đến nỗi mồ hôi ướt đẫm sau lưng, miệng cũng khô đến sắp nứt nẻ.
“Đã hẹn gặp mặt dưới gốc cây bồ đề cầu phúc, xem chừng người ta vẫn chưa tới. Đại Cảnh, con ở dưới gốc cây đợi một lát, ta đi tìm ni cô xin chút nước uống rồi ra ngay.”
Cha Phạm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, nghe Trần thị nói vậy, bèn đáp: “Ta cũng đi uống một ngụm.”
Nói rồi hai người đi vào trong chùa, Phạm Cảnh đứng nguyên chỗ cũ đợi.
Ngôi chùa ở Hầu Nhi Sơn này không lớn, chủ yếu là nông dân quanh vùng đến thắp hương, người trong thành phần lớn thích đến Kim Đỉnh Tự hơn.
Sau mùa thu hoạch, nông dân rảnh rỗi hơn một chút, bên ngoài chùa lớn cũng náo nhiệt hơn ngày thường.
Nhìn người qua kẻ lại, tay Phạm Cảnh vốn quen cầm cung tên và thương đá, lúc này tay không đứng ở ngoài đợi người quả thực có chút không quen.
Trong lòng y hơi sốt ruột không biết người kia bao giờ mới tới, sớm xong việc thì cũng sớm về được, thời tiết hôm nay đẹp thế này, không đi vào núi quả thực có chút lỡ dở.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị ai đó đụng phải một cái.
Vóc người y tuy gầy nhưng vững chãi, vậy mà cũng bị đụng lùi lại hai bước.
Phạm Cảnh đứng vững người, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy người đụng phải mình là một nam tử trẻ tuổi.
Vóc người cao lớn, phải đến tám thước. Mũi ra mũi, mắt ra mắt, quả thực xứng đáng một câu trang tuấn tú.
Phạm Cảnh lại chẳng để tâm người kia mày mắt có ngay ngắn hay không, thấy hắn nhìn ngược ngó xuôi, không giống hạng người đến hội chùa một cách nghiêm túc.
Y bất giác nhíu mày, theo phản xạ sờ vào túi tiền giắt trong thắt lưng.
“Xin... xin lỗi...”
Nam tử đối diện với gương mặt Phạm Cảnh, khẽ sững người. Sau một thoáng ngẩn ngơ, thấy tay Phạm Cảnh đưa về phía hông mình, hắn hiểu lầm y định rút con dao găm bên hông, vội vàng lắp bắp xin lỗi.
Phạm Cảnh nghe giọng nói của nam tử có chút kỳ lạ, tuy nói giọng thổ ngữ ở đây, nhưng lại pha chút âm điệu như quan thoại.
Trong lòng y thầm nghĩ, chẳng lẽ là người nơi khác đến?
Nhưng y vốn không phải kẻ thích xen vào chuyện người khác, thấy tiền bạc trên người vẫn còn, bèn mở miệng nói một câu: “Không sao.”
Dứt lời, y không để ý nữa, xoay người bỏ đi sang một bên.
Y chưa đi được hai bước, phía sau đã vọng lại một giọng nói hổn hển đầy bực bội:
“Ối dào, tổ tông của ta ơi, ngài làm ta tìm muốn chết! Người mà mất thì ta biết về ăn nói thế nào với cha mẹ ngài đây!”
“Ngài có thích cái náo nhiệt của hội chùa này thì cũng phải đợi ma ma ta với chứ!”
Phạm Cảnh nghe giọng nói có chút quen tai, bèn quay đầu lại nhìn. Lại bị người gọi giật lại:
“Ê! Đại ca nhi nhà họ Phạm!”
“Ngươi đến sớm thật đấy!”