“Phu nhân…… hôm nay trời nóng thật đấy.” Phương Cần Chúng lên tiếng.
 

“Vừa nãy trưởng phòng R&D tìm anh đấy.” Giang Mạn Sênh nói.
 

Ánh mắt của mọi người trong thang máy như những tia sáng chói mắt. Lại thêm cái liếc mắt thoáng qua của Lục Kỳ Thần dành cho Phương Cần Chúng, và sự sốt sắng che giấu của Giang Mạn Sênh, khiến hai người lại đồng thanh lên tiếng.
 

Khóe môi Lục Kỳ Thần khẽ nhếch, mang theo nụ cười nhẹ bẫng như có như không, chỉ thản nhiên đáp một câu: “Ừ, tôi biết rồi.”
 

Anh đang phối hợp với cô.
 

Chắc… sẽ không ai nghi ngờ gì đâu nhỉ? Giang Mạn Sênh dè dặt lướt mắt nhìn sắc mặt của mọi người xung quanh.
 

Đúng lúc đó, thang máy cũng dừng ở tầng 27. Cô ôm chặt chiếc laptop, bước ra cùng với những người khác.
 

Phòng họp tầng 27 vẫn chưa có ai. Buổi báo cáo chuyển chính thức đã hẹn lúc 14:15. Là nhân viên hành chính, việc chuẩn bị là phần việc của cô. Giang Mạn Sênh mở laptop, bật máy chiếu lên. Ánh sáng xanh trắng nhạt dần lan tỏa trong căn phòng họp nhỏ.
 

Trong lúc chờ, cô mở WeChat, kéo đến cuộc trò chuyện với Lục Kỳ Thần.
 

Giang Mạn Sênh: 【Lúc nãy em nói trưởng phòng R&D tìm anh là bịa ra đấy, anh biết đúng không?】
 

Lu: 【Ừ. Anh đã nói với thư ký Phương rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.】
 

Lu: 【Em không muốn công khai à?】
 

Giang Mạn Sênh: 【Không muốn.】
 

Giang Mạn Sênh: 【Được không?】
 

Lu: 【Được.】
 

Cô ngẩn người nhìn cái tên “Lu” kia vài giây.
 

Thật ra mấy hôm trước cô đã từng nghĩ đến chuyện đổi tên ghi chú của anh.

Nhưng giờ thì lại không muốn nữa.
 

Nếu có đồng nghiệp vô tình nhìn thấy tên “Lục Kỳ Thần” trên giao diện trò chuyện của cô, Giang Mạn Sênh có lẽ sẽ chết đứng tại chỗ mất.
 

May là buổi báo cáo chuyển chính thức hôm nay diễn ra suôn sẻ. Cô phối hợp với trưởng phòng R&D cho điểm, rồi nộp đơn xin phê duyệt mức lương. Đến đây, công việc của cô xem như tạm kết thúc.
 

Trở lại tầng 55, cô bất ngờ thấy trên bàn lại xuất hiện trà chiều ai đó gửi đến. Giống lần trước, lại là một màn chi tiêu “mạnh tay”.
 

Cô vô thức nghĩ đến Lục Kỳ Thần
 

Đồng nghiệp đang vừa uống đồ uống vừa thì thầm:

“Thật sự là Lục Tổng lại đến à?”
 

“Mà dù sao đi nữa, tổng Lục đúng là… đẹp trai kinh khủng. Tớ chỉ liếc qua một cái mà cảm giác cả thế giới đều tươi mát hẳn lên.”
 

“Trời ơi, đây đúng là kiểu sếp quốc dân rồi. Mỗi lần đến đều chiêu đãi mấy món đắt thế này.”
 

“Ước một điều nho nhỏ được không?”
 

“Ước gì anh ấy ngày nào cũng đến!”
 

Có lẽ vì hai người bọn họ đều nói cùng một suy nghĩ, hai cô gái ngồi cạnh nhau liền phá lên cười vui vẻ.
 

Công việc hôm nay được xử lý tốt, bầu không khí trong phòng ban cũng rất dễ chịu, lại có thêm trà chiều, lòng Giang Mạn Sênh bỗng như có chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng cào.
 

Thật tốt quá…

Dù chỉ là sếp, nhưng Giang Mạn Sênh cũng không thể không cảm thấy, Lục Kỳ Thần quả thật rất tốt.
 

Cô vừa ngồi xuống bàn làm việc, còn chưa kịp mở bữa trà chiều ra thì điện thoại lại rung lên.
 

Lu: 【Lên văn phòng tầng cao nhất một chút.】
 

Không ngờ là anh. Giang Mạn Sênh theo phản xạ che màn hình lại.
 

Giang Mạn Sênh: 【Có chuyện gì thì nhắn tin nói cũng được mà.】
 

Lu: 【Anh đã bảo thư ký Phương gọi thêm vài nhân viên bộ phận khác đến văn phòng thư ký trên tầng cao nhất phối hợp với em. Lên đây.】
 

Giọng điệu ấy mang theo một phần mệnh lệnh không cho phản kháng.
 

Thôi được rồi, đành phải đồng ý vậy.
 

Đến tầng cao nhất, cô đã thấy Phương Cần Chúng đứng đợi bên thang máy.

Thẻ ra vào tầng này yêu cầu nhiều quyền truy cập hơn, Giang Mạn Sênh không có quyền.
 

Phương Cần Chúng đưa cô đi qua các phòng ban, vừa đi vừa liên tục xin lỗi:

“Thật sự xin lỗi, thưa phu nhân. Tôi không biết ngài cũng làm việc ở công ty này. Lúc nãy thực sự bất ngờ quá.”
 

Giang Mạn Sênh không nổi giận, cũng chẳng có gì đáng để giận. Cô đang học cách phân biệt chuyện quan trọng và không:

“Ừ , không sao, lần sau đừng thế nữa.”
 

Phương Cần Chúng giúp cô quét thẻ, mở cửa văn phòng, Lục Kỳ Thần đang ngồi trên sofa bên trong.
 

Thấy cô vào, anh rất tự nhiên gọi một tiếng: “Sênh Sênh.”
 

Quá mức thân mật.

Giang Mạn Sênh lập tức cảnh giác.
 

Quả nhiên, vừa bước vào đã thấy trên điện thoại Lục Kỳ Thần hiện lên gương mặt của ông nội anh.
 

Cô ngồi xuống cạnh anh, nghiêng người nhìn màn hình lễ phép chào: “Cháu chào ông.”
 

Cánh tay dài của Lục Kỳ Thần đặt hờ sau lưng cô, không chạm vào. Giang Mạn Sênh lại hơi nghiêng người về phía trước, định nói thêm vài câu với ông Lục, nhưng Lục Kỳ Thần đã kéo cô lại gần, đẩy một đống trà chiều ra trước mặt cô:

“Ăn hết đi.”
 

Nhiều quá! Thật sự bắt cô ăn hết à?
 

Giang Mạn Sênh nhìn anh một cái. Anh đã quay sang bàn chuyện công việc với ông nội.

Chẳng lẽ gọi cô lên đây chỉ để cho ông nội thấy một cái, rồi ngồi đó ăn đồ ăn vặt trong lúc anh họp video sao?

Thật kỳ quái.
 

Nhưng Lục Kỳ Thần lại quá mức tập trung.

Cô cũng không muốn làm phiền anh.
 

Văn phòng thực sự rất yên tĩnh và dễ chịu, Giang Mạn Sênh không cẩn thận ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
 

Lúc tỉnh dậy, cuộc họp của Lục Kỳ Thần đã kết thúc.
 

“… Mấy giờ rồi?” Cô mơ màng hỏi.
 

“16 giờ.”
 

“16 giờ á?” Cô giật mình hỏi lại.
 

Giang Mạn Sênh bật dậy, toan rời đi thì chiếc chăn mỏng đắp trên người trượt xuống.

Cô vội vàng giữ lấy, sợ nó rơi.
 

Một cốc nước ấm được đưa vào tay cô.
 

“Không cần vội. Anh đã bảo thư ký Phương đưa em xuống.”
 

“Chiều nay không vui à?”
 

Không vui sao? Thật ra cũng không hẳn.

Nhưng cái cảm giác buồn vu vơ ấy lại bị anh phát hiện.
 

Giang Mạn Sênh bỗng nhiên tò mò, hai người cứ mơ mơ hồ hồ kết hôn như thế. Rốt cuộc trong lòng Lục Kỳ Thần nghĩ thế nào nhỉ?
 

Nhưng điều khiến cô để tâm hơn lại là chuyện của Triệu Thư.

Nghĩ đến Triệu Thư, nỗi buồn mờ nhạt lại dâng lên lần nữa.
 

“Nếu mùa xuân có thể kéo dài thêm chút nữa thì tốt biết bao.” Giang Mạn Sênh chợt nói.
 

Cô tưởng rằng chỉ nhận được sự dịu dàng lặng lẽ.
 

Nào ngờ lại nghe Lục Kỳ Thần lên tiếng đáp lại câu nói kia: “Mùa xuân rồi sẽ lại đến.”
 

Giang Mạn Sênh vẫn nằm úp trên bàn làm việc của anh, chẳng còn chút sức lực nào: “Hửm?”
 

“Đợi đến sang năm, mùa xuân sẽ lại quay về.”
 

Vậy thì—

Dù Triệu Thư không còn ở Kinh thị nữa, nếu như cô muốn gặp cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng sẽ đến gặp cô đúng không?
 

Nếu Triệu Thư muốn, cô tất nhiên cũng có thể đến tìm cô ấy.
 

Phải rồi.

Chờ sang năm, mùa xuân sẽ lại quay về.
 

Giang Mạn Sênh bỗng cảm thấy tràn đầy sinh lực, cô ngồi thẳng dậy: “Em phải về làm việc rồi.”
 

Một ngày dài gần như đã trôi qua một nửa.

Thế mà đến tận lúc này cô mới nhận ra—
 

Thì ra hôm nay, ngoài kia là một ngày nắng đẹp rực rỡ.
 

Giang Mạn Sênh nghĩ thầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play