Trên đường tan ca về nhà, lúc nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt vọng ra từ bức tường. Thoạt đầu, Giang Mạn Sênh còn tưởng mình nghe lầm.
 

Kinh thị, 19 giờ tối.
 

Trời vẫn còn le lói ánh sáng, những quầy hàng bên cạnh khu tập thể cũ đã ngồi kín người. Bếp nướng quay lách cách, lồng hấp được mở nắp, hơi nước bốc lên nghi ngút.
 

Giữa khói bếp mơ màng đó, Giang Mạn Sênh ngẩng đầu nhìn lên. Chẳng biết từ lúc nào, mây trên trời đã nhuộm một tầng cam nhạt, lơ lửng tận chân trời xa xăm.
 

Quả thật rất dễ khiến người ta nghĩ tiếng mèo kêu ấy chỉ là ảo giác.
 

Thứ nhất là hôm nay cả ngày cô phải họp hành liên miên, đầu óc đã mụ mị, cả người như bị hút sạch sức sống.

Thứ hai là khe tường kia chỉ là một vết nứt nhỏ và hẹp, làm sao… lại có thể có mèo chui vào được chứ?
 

Huống hồ chỉ có một tiếng kêu, ngắn ngủi và gấp gáp. Giờ thì lại yên tĩnh như một buổi tối rất đỗi bình thường.
 

Cô thật sự không còn sức để nghĩ ngợi nhiều.

Giang Mạn Sênh chỉnh lại chiếc túi tote căng phồng đựng máy tính xách tay trên cánh tay, cất bước về nhà.
 

Cửa vừa mở ra, căn hộ hai phòng nhỏ liền hiện ra trước mắt.

Còn chưa kịp quan sát kỹ thì từ phòng tắm đã vang lên tiếng nôn mửa dữ dội.
 

Là bạn cùng phòng của cô — Triệu Thư.
 

Hai người là bạn học từ thời trung học đến đại học, lên cao học lại thành bạn cùng phòng. Cùng học ngành quản lý chuỗi cung ứng. Sau khi tốt nghiệp, Giang Mạn Sênh sống không quá khó khăn, nhưng Triệu Thư thì phải chi li từng đồng. Giang Mạn Sênh cũng không bận tâm, tiếp tục sống chung cùng cô ấy.
 

Mới đầu cả hai đều làm trong ngành chuỗi cung ứng. Ngày ngày tăng ca, xã giao. Giang Mạn Sênh tuy không cảm thấy quá khổ, nhưng mẹ ruột của cô là bà Thẩm Uyển Nhất, gần như ngày nào cũng khóc.
 

Sau này không còn cách nào khác, cô thử thuyết phục nhưng không hiệu quả. Cũng chẳng thể để mẹ mình cứ mãi sống trong nước mắt. Cuối cùng cô đổi sang một công việc nhẹ nhàng hơn. Hiện đang là nhân viên hành chính trong một công ty nông nghiệp thông minh.
 

Còn Triệu Thư thì vẫn ở lại công ty chuỗi cung ứng cũ, tối qua lại phải đi tiếp khách. Sáng nay khi Giang Mạn Sênh ra khỏi nhà, cô ấy vẫn chưa về. Giờ thì đang nôn thốc nôn tháo trong nhà tắm.
 

Lúc đầu Giang Mạn Sênh còn xót xa lắm, nhưng dần dà, cô lại bắt đầu quen với cảnh này. Một thói quen chẳng hề tốt đẹp gì.
 

Cô đưa tay đẩy cánh cửa nhà tắm hé ra một chút.
 

Triệu Thư buộc tóc thấp, đang ngồi xổm trên nền gạch lạnh toát. Nghe tiếng “két” phát ra từ cửa, cô chẳng buồn ngẩng lên, chỉ cố gắng ngoái đầu lại, giọng khản đặc:

“…Cho tớ ngụm nước.”
 

“Chờ chút.” Giang Mạn Sênh dịu giọng đáp, áo khoác còn chưa cởi, đã lê dép bước vào bếp lấy nước ấm.
 

Lúc quay lại nhà tắm, đưa ly nước vào tay Triệu Thư, tiếng “ting” từ điện thoại vang lên.
 

Là bà nội.

Lại thúc giục cô đi xem mắt.
 

Chừng nửa tháng trước, bà nội bỗng nhiên ngày nào cũng gửi cho cô thông tin của những “đối tượng ưu tú” đã được sàng lọc kỹ càng. Thậm chí còn ghi chú bằng mực đỏ từng dòng: Chàng trai này đẹp trai, chàng trai kia thì hiền lành, tử tế.
 

Không nói đâu xa, việc giải trí duy nhất mỗi ngày của Triệu Thư chính là “chấm điểm” những anh chàng ưu tú mà bà nội gửi.
 

Vì cô nàng nói rồi: Không chỉ phải qua được cửa ải của bà nội mà còn phải qua được cửa của Triệu đại tiểu thư nữa.
 

Ngay cả lúc mệt đến mức nôn không ra hơi, Triệu Thư vẫn còn sức đưa tay ra trước mặt Giang Mạn Sênh:

“…Đưa tớ xem thử.”
 

Giang Mạn Sênh đưa điện thoại qua.
 

Kết quả nhận được cũng không ngoài dự đoán:

“Đúng là rất ưu tú. Không hổ là do bà nội cậuchọn. Nhưng… không được, không hợp.”
 

Không hợp ở điểm nào?
 

Triệu Thư mở miệng, giọng mơ hồ: “Tớ vừa mới mơ thấy Lục Kỳ Thần.”
 

Nghe lại cái tên ấy sau nhiều năm, tim Giang Mạn Sênh vẫn vô thức khẽ run lên.

Triệu Thư biết rất rõ — hồi cấp ba, Giang Mạn Sênh từng thầm yêu Lục Kỳ Thần, cô nhớ như in.
 

“Tơa mơ thấy… hôm lễ tốt nghiệp, hai chúng ta tình cờ đi ngay sau lưng Lục Kỳ Thần. Có người hỏi anh ta có biết ai là người đứng đầu lớp Văn không. Anh ta hơi nghiêng người về phía trước, trả lời: ‘Không phải là Giang Mạn Sênh sao?’”
 

Nhưng hiện thực không phải vậy.

Hôm đó, họ thật sự đi sau lưng anh. Có người hỏi cùng một câu hỏi.
 

“Là ai vậy?” – Lục Kỳ Thần thản nhiên hỏi lại, giọng điệu vô cùng dửng dưng.
 

“Là Giang Mạn Sênh đó, cậu không biết à?”
 

“Không quen.” – Lục Kỳ Thần đã trả lời như thế.
 

Đó là cái kết cho mối tình thầm lặng suốt thời trung học của Giang Mạn Sênh.

Ước mơ lớn nhất của hai cô gái thân thiết năm ấy, thật ra cũng chỉ là mong một ngày nghe được câu:
 

“Không phải là Giang Mạn Sênh sao?”
 

Chỉ cần anh nhớ đến cô, thế là đủ.

Bởi vì anh… thật sự quá xa vời.
 

Thế mà… ngay cả được ghi nhớ, cô cũng chẳng có được.
 

Triệu Thư nôn xong, vỗ đầu gối đứng dậy:

“Nếu bà nội thật sự chọn ra người phù hợp, cậu sẽ đi xem mắt thật sao? Thật sự… sẽ kết hôn sao?”
 

Thật ra Giang Mạn Sênh cũng chẳng mấy để tâm.
 

Nhà họ Giang là gia đình kinh doanh, luôn chọn lối đi ổn định. Người thân trong nhà ai cũng bình tĩnh, chỉ có đôi mắt của cả dòng họ là cứ dõi theo cô — đứa con gái nhỏ bị thất lạc rồi mới tìm về giữa chừng.

Cô rất thương bà nội, chẳng muốn bà cứ mãi bận lòng vì cô.
 

Huống hồ… bao năm rồi cô cũng đâu có thích ai khác.

Mà người bà chọn, chắc cũng chẳng đến nỗi nào.
 

“…Chắc là… sẽ đi.” – Giọng cô vẫn dịu dàng, nhỏ nhẹ như thế.
 


 

Triệu Thư về phòng ngủ tiếp.

Giang Mạn Sênh định tùy tiện lục tủ lạnh nấu bữa tối cho qua.

Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại nhớ tới tiếng mèo kia lần nữa.
 

Muốn nấu canh nấm đậu phụ chua cay cho tỉnh rượu, nên cô khoác áo khoác vào, quyết định xuống dưới mua đậu phụ.
 

Tại sao lại nghĩ đến tiếng mèo đó?

Thật ra… trước năm mười tám tuổi, Giang Mạn Sênh không hề biết mình là con gái út của nhà họ Giang.
 

Cô lớn lên trong một gia đình nghèo khó.

Cha nuôi nghiện rượu, thường xuyên đánh đập. Mẹ nuôi thì chỉ biết cắn răng chịu đựng, im lặng qua ngày.
 

Cô được đưa trở về nhà họ Giang khi tròn mười tám.

Và tiếng mèo con kia khiến cô nhớ lại bản thân mình, từng bị cha nuôi nhốt trong căn phòng nhỏ.
 

Mười mấy phút sau, Giang Mạn Sênh quay lại bên bức tường đó.

Cô cúi người, cẩn thận áp sát lỗ nứt, im lặng một hồi lâu.
 

Lần này, thật sự không phải ảo giác nữa.

Bởi vì trong khe tường kia, có một con mèo con trắng đang run rẩy. Đôi mắt đáng thương mở lớn, khi trông thấy Giang Mạn Sênh xuất hiện, nó lại cất tiếng kêu yếu ớt, nhưng đủ để khiến lòng người cũng run theo.
 

Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác ngột ngạt từng bị nhốt khi chưa tròn mười tám tuổi lại trỗi dậy trong cô.
 

Cô bé năm xưa — cũng từng bất lực và khao khát ánh sáng đến thế.
 

…Nó chui vào kiểu gì vậy?
 

Giang Mạn Sênh cau mày, đặt tay lên khe hở mỏng manh kia, khó tin nhìn lại.

Cô kiểm tra kỹ càng xung quanh, nhưng không phát hiện ra manh mối gì.
 

Ngay lúc ấy, mây đen kéo đến, trời sắp mưa rồi.
 

Giang Mạn Sênh cúi xuống, đưa tay lần mò bên dưới — cuối cùng phát hiện ra một cái lỗ nhỏ.

Nhưng con mèo kia… đã không thể tự ra ngoài được nữa.
 

Là một chú mèo rất ngốc.

Nhưng ít nhất, hôm nay, ngốc một chút cũng không sao cả.
 

Cô nằm rạp cả người xuống đất, cố gắng một hồi lâu, cuối cùng mới kéo được con mèo ra ngoài.
 

Mưa bắt đầu rơi.

Rơi lên người cô, lên cả mèo con.
 

Giang Mạn Sênh đứng trước bức tường, người cô dính đầy bụi bẩn, tóc cũng bị mưa làm ướt, rũ xuống hai bên trán.
 

Chú mèo trắng đó gầy yếu rã rời, nằm bẹp trong lòng cô.
 

Trái tim cô, cuối cùng cũng buông xuống được.
 

Cô phải đi mua chút đồ ăn cho mèo.

Giang Mạn Sênh xoay người, định bước về phía phòng khám thú y gần đó.
 

Nhưng hôm nay, có vẻ như cô thật sự rất rất xui xẻo.
 

Bởi vì ngay trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, giữa dáng vẻ chật vật, cô lại thấy một người mà cô nghĩ cả đời này cũng chẳng còn gặp lại.
 

Cách cô chừng năm mét.
 

Bên đường, một chiếc Bentley đen bóng dừng lại. Một người đàn ông cao lớn, dáng dấp kiêu hãnh đứng bên cạnh.
 

Trên người là bộ vest màu sẫm, tay giơ lên che dù cho một người phụ nữ thanh lịch, chiếc đồng hồ titan thấp thoáng nơi cổ tay, toát lên vẻ quý khí lạnh lùng.
 

Giang Mạn Sênh nhìn anh không chớp mắt.
 

Không phải vì anh nổi bật giữa đám đông.

Mà là vì — cô nhận ra anh.
 

Lục Kỳ Thần.
 

Từ năm mười tám tuổi đến nay, Giang Mạn Sênh đã âm thầm yêu anh tròn bảy năm.
 

Mấy giọt mưa rơi lên cổ tay trắng ngần của cô, đau rát.
 

Còn người phụ nữ bên cạnh anh — rất đẹp.

Giang Mạn Sênh đưa tay che đầu, khẽ lùi vào dưới mái hiên, nghĩ thầm: “Thật đẹp…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play