Thời gian chuyển nhà được định đúng vào ngày mà Triệu Thư rời đi.

Bảy giờ sáng Chủ nhật. Đó là thời điểm chuyến bay của Triệu Thư cất cánh.
 

Hành lý đã được gửi đi từ mấy ngày trước, chỉ còn lại một vali lớn và một vali nhỏ.
 

Năm giờ sáng, Giang Mạn Sênh cùng Triệu Thư tỉnh dậy. Hai người kéo hành lý xuống tầng, vừa hay chiếc xe đặt trước đã đến nơi.
 

Triệu Thư cười, ánh mắt ấm áp như sương mai: “Sênh Sênh, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.”
 

Chúng ta sẽ sớm gặp lại sao?

Kỳ thực lúc tốt nghiệp đại học, cô cũng từng tin chắc rằng cô và những người bạn cùng phòng sẽ sớm gặp lại ở đâu đó.
 

Nhưng kết quả thì sao? Kết quả là, cô không gặp lại họ nữa.
 

Nhưng lần này, cô không còn buồn nữa. Bởi vì cô chợt nhớ đến ánh nắng dịu dàng mà cô từng thấy trong văn phòng của Lục Kỳ Thần.

Cô muốn học cách hy vọng vào những cuộc hội ngộ của con người.
 


 

Cô đã hẹn với Phương Cần Chúng sẽ chuyển nhà lúc 12 giờ trưa.

Giang Mạn Sênh trở về căn nhà thuê trống không, hành lý của cô cũng gần như đã đóng gói xong. Không có nhiều đồ, chỉ vẻn vẹn ba chiếc vali.
 

Không biết có thể mang theo con mèo nhỏ tới đó nuôi hay không.
 

Cô ngồi bệt xuống tấm thảm, mở điện thoại tìm đến khung trò chuyện với Lục Kỳ Thần, định gửi tin nhắn hỏi một câu, nhưng đầu ngón tay vô tình lướt lệch, trượt vào trang cá nhân của anh.
 

Trống rỗng.

Chỉ có một vạch đen lạnh lẽo nằm ngang.
 

Tim cô hẫng mất mấy nhịp—là do… cô không có quyền xem sao?

Cô ngả đầu ra ghế sofa, nhìn chằm chằm vào vạch đen ấy đến ngẩn người.
 

Rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
 

Cô mơ một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ đó, cô lại quay trở về lớp học của trường Trung học số 1 Kinh Thị. Là năm lớp 11.
 

Bài thi giữa kỳ vừa được phát xuống, Giang Mạn Sênh cầm bút trong tay, theo bản năng muốn bắt đầu ghi chú lại những lỗi sai trong đề.
 

Mấy cô gái bàn trước đang tụm lại tán chuyện:

“Nghe gì chưa? Có người nói nhìn thấy Lục Kỳ Thần sáng nay che ô đến trường cùng hoa khôi lớp bên cạnh đó.”
 

Hoa khôi? Một từ vừa xa xôi lại vừa khiến người ta không thể không kính trọng.

Nhưng ngay cả trong giấc mơ, tim cô vẫn nhói lên theo phản xạ.
 

“Wow…” Mấy cô gái vừa bàn tán bỗng cùng lúc nhìn ra ngoài cửa lớp, “Xem kìa, hình như là thật đấy.”
 

Giang Mạn Sênh cũng bị lôi cuốn, quay đầu nhìn ra.

Rồi cứ thế mà nhìn thấy Lục Kỳ Thần và cô gái đứng bên cạnh anh.
 

Một cô gái xinh đẹp, sống động, tựa như loài bướm mắt hồng rực rỡ.

Không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ thấy hai bóng người đứng đó, khoảng cách không gần không xa.
 

Không có thời gian để nghe rõ, vì cô bị thầy giáo Toán gọi lên văn phòng.

Đến khi quay lại lớp, lịch học cả ngày đã kín mít.
 

Tới tận hoàng hôn hôm đó, cô mới nghe được đoạn kết của câu chuyện:

“Hóa ra tên cô gái ấy là Lục Văn Kỳ không phải trùng hợp, là anh em họ đấy.”
 

“Tưởng có chuyện hay để tám cơ, chán ghê.”
 


 

Giấc mơ kết thúc.
 

Cũng là lúc cô bị đánh thức.
 

Giang Mạn Sênh ngồi bật dậy, màn hình điện thoại hiển thị một cuộc gọi đến.

Cái tên “Lu” nhấp nháy trên nền đen.
 

Lu, chính là Lục Kỳ Thần.

Dù đã tỉnh mộng, nhưng hai câu nói cuối đó vẫn văng vẳng trong đầu cô:
 

“Cảm giác như là hiểu lầm thôi, Lục Kỳ Thần tuy rất tốt, nhưng không thấy sao? Anh ấy là kiểu người không biết yêu đương là gì. Dù đứng ngay bên cạnh, cũng có cảm giác rõ ràng có một ranh giới.”
 

Giang Mạn Sênh vươn tay trượt màn hình, bấm nút nghe.
 

“Thật đấy, tớ cũng nghĩ vậy.”
 

Màn hình hiển thị thời gian: 11 giờ 50 phút.
 


 

Một tiếng trước.
 

Tại biệt thự nhà họ Lục.
 

Gần đến giờ trưa, mấy cô giúp việc trong bếp đang bận rộn nấu nướng, hương thơm đậm đà luồn qua từng khe cửa bay vào phòng khách, nhưng vẫn không làm tan đi được không khí trầm mặc và lạnh lẽo của ba người đàn ông đang ngồi nơi ấy.
 

Rốt cuộc, sau một quãng im lặng không đo được bằng thời gian, Lục Kỳ Thần kết thúc việc xem xét chồng tài liệu dày cộp, không nói lấy một lời.
 

Một động tác nhỏ, nhưng đủ để Phương Cần Chúng - thư ký của Lục Kỳ Thần thở phào nhẹ nhõm.
 

Trời biết mỗi lần theo Lục Kỳ Thần đến đây báo cáo công việc với cụ ông nhà họ Lục, đều như đang ngồi giữa vùng áp thấp kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
 

May mà anh ta cũng hiểu rõ tính cách ông cụ.

Im lặng chính là sự thừa nhận lớn nhất.
 

Phương Cần Chúng liếc nhìn Lục Kỳ Thần. Hôm nay hiếm thấy anh không mặc đồ tối màu, mà khoác lên mình một bộ vest xám nhạt, ngồi đối diện ông nội Lục với vẻ mặt không cảm xúc.
 

Thật lòng mà nói, trước khi làm cho Lục Kỳ Thần, anh ta từng là thư ký của nhiều người. Nhưng chẳng ai vừa quyết đoán, hiệu suất cao, lại chưa từng nổi giận vô cớ như vị tổng giám đốc này.
 

Không hổ là người được đích thân cụ ông nhà họ Lục rèn giũa. Chỉ là dường như, anh điềm đạm hơn một chút.
 

Phương Cần Chúng khom lưng, thấp giọng nói bên tai anh: “Lục Tổng, tôi đi đón phu nhân chuyển nhà.”
 

Chưa kịp nhận được phản hồi, đã nghe cụ ông cất lời: “Tiểu Phương, chở tôi đến nhà họ Triệu một chuyến.”
 

Có chút bất ngờ.
 

Phương Cần Chúng lại quay sang nhìn Lục Kỳ Thần.

Anh đứng dậy, đưa một tay ra mở rộng trước mặt thư ký: “Đưa chìa khóa đây, để tôi đi đón. Cậu xuống gara lấy xe, đưa ông nội đi.”
 


 

Thời gian: 11:50.
 

Lục Kỳ Thần ngồi sau tay lái chiếc Maybach đen bóng, một tay đặt trên vô lăng.

Điện thoại bên cạnh vẫn hiện màn hình gọi đi, cuộc gọi thoại chưa được bắt máy.
 

Chính giữa là một avatar hình trái vải màu hồng nhạt với dòng chữ “Đang chờ đối phương chấp nhận lời mời” phía dưới nhấp nháy ba dấu chấm đều đều.
 

Cuối cùng sau vài giây, tiếng chuông bị ngắt.

Giao diện thay đổi thành thời gian cuộc gọi: “00:01”.
 

“Alo.” Giọng nói từ ống nghe truyền đến, nhẹ nhàng, pha lẫn tiếng động mơ hồ như có ai đó vừa dịch chuyển.
 

“Lục Kỳ Thần?”—là giọng của Giang Mạn Sênh.
 

Anh đi thẳng vào vấn đề: “Anh đang ở dưới nhà. Lên giúp em chuyển hành lý nhé?”
 

“…Hả?”—lại là kiểu ngơ ngác quen thuộc, dường như đã thành thói quen của cô.

Nhưng rất nhanh, cô đưa ra phản hồi mới:

“Nếu muốn giúp thì được, em ở tầng năm, anh biết đường lên không? Hay để em xuống đón anh?”
 

“Không cần, cứ đợi anh là được.” Anh cúp máy.
 

Từ chỗ cô đến khu “Thanh Lam” cũng không xa lắm.

Hôm đó thời tiết ngoài trời khá oi bức. Sau khi xếp hành lý gọn gàng, Giang Mạn Sênh ngồi vào ghế phụ, điều hòa trong xe đã bật sẵn:

“Em tưởng thư ký Phương sẽ đến đón.”
 

Lục Kỳ Thần không đáp lời.
 

Tâm trạng anh không tốt sao? Hay là có chuyện gì rồi?

Giang Mạn Sênh len lén ngó anh, từ lúc anh giúp cô chuyển hành lý, cô đã cảm nhận thấy gì đó không ổn.
 

Làn khí mát trong xe lùa vào sống lưng khiến cô rùng mình một cái.
 

“Lạnh à?”—rốt cuộc vẫn là Lục Kỳ Thần lên tiếng hỏi trước.
 

“Một chút.”
 

Nghe cô trả lời, anh đưa tay chỉnh lại nhiệt độ điều hòa.
 

Giang Mạn Sênh: “Hôm nay anh cũng chuyển tới à?”
 

Một câu đáp lại rất chu toàn: “Anh không có gì để chuyển cả. Trước đây thỉnh thoảng cũng ở Thanh Lam. Từ hôm nay, chúng ta cùng sống ở đó.”
 

“Chúng ta” là một từ thật dễ khiến người ta xao lòng.
 

“Vâng.” Giang Mạn Sênh đáp khẽ.
 

Xe chạy thêm hơn mười phút nữa, cả hai đều im lặng. Cô thậm chí còn cẩn thận đến cả nhịp thở của mình.
 

Lúc này cô mới chợt nhận ra, thì ra bản thân bắt đầu lo lắng cho cuộc sống hôn nhân sắp tới, khi cả hai người sẽ cùng chung một mái nhà.
 

“Gọi dì Trần xuống một tiếng.”

Giữa khoảng lặng kéo dài, Lục Kỳ Thần lại lên tiếng.
 

Giang Mạn Sênh hoàn hồn, nhận ra xe đã tới nơi.

Qua cửa kính, cô nhìn thấy hai chữ “Thanh Lam” vụt qua trong tầm mắt.
 

“Ồ, được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play