Lần đầu tiên trong đời, Giang Mạn Sênh bước vào một căn phòng hoàn toàn đượm mùi hương xa lạ của một người đàn ông.
Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là phong cách trang trí lạnh lùng và sắc sảo, chủ đạo là tông màu xám cứng cỏi. Qua khung cửa kính sát đất rộng lớn là khung cảnh phồn hoa náo nhiệt của khu trung tâm Kinh thị. Xe cộ và người qua lại như không ngừng nghỉ.
Sau khi đặt hành lý xuống, Lục Kỳ Thần cởi chiếc áo vest xám tro bên ngoài, để lộ áo sơ mi trắng bên trong. Anh chỉnh lại cổ tay áo, rồi bước đến phía sau cô, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Muốn nghỉ ngơi trước một chút, hay là ăn trưa trước?”
“Em hơi mệt, muốn nghỉ một chút. Còn anh thì sao? Nếu đói thì cứ anh ăn trước đi.” – Cô đáp lời rất nhanh.
Lục Kỳ Thần cầm lấy chiếc vali bên cạnh: “Vậy để anh đưa em lên tầng hai.”
Là một cầu thang gỗ, từng bước từng bước lặng lẽ vang lên dưới gót giày.
Giang Mạn Sênh xách theo chiếc vali nhỏ, lặng lẽ theo sau anh.
Tầng hai có bốn căn phòng và một phòng thay đồ khá lớn.
Trong đó có một phòng ngủ chính. Lục Kỳ Thần đặt hành lý của cô vào một góc.
Không gian riêng tư mang đầy dấu ấn cá nhân của anh cứ thế hiện ra trước mắt cô.
Bộ chăn ga màu xám, mấy chiếc áo vest treo gọn gàng trong tủ quần áo mở, hai cuốn sách bìa bạc vứt hờ trên táp đầu giường, bên cạnh là một ly thủy tinh trong suốt cùng một cặp kính.
“Mấy phòng còn lại đều để làm phòng cho khách. Phía bên cạnh là phòng thay đồ, anh hầu như không dùng đến.”
Anh đẩy cửa phòng thay đồ. Cô không ngờ bên trong lại treo sẵn rất nhiều mẫu váy áo mới của các nhãn hiệu nổi tiếng.
Giang Mạn Sênh bỗng nghẹn thở.
“Anh bảo dì Trần chuẩn bị trước cho em. Sau này có thích hay không thích gì cứ nói với dì ấy.”
…Là vì cô mà chuẩn bị sao?
“……Cảm ơn anh.” – Cô khẽ nói.
Quay lại căn phòng mang đầy hơi thở của Lục Kỳ Thần.
Anh tháo đồng hồ trên cổ tay, đặt vào hộp đựng.
“Em muốn nghỉ trước không?”
Giang Mạn Sênh do dự, rồi nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta… sẽ ở chung phòng này sao?”
Lục Kỳ Thần hơi gật đầu: “Chúng ta đã kết hôn rồi.”
“…”
Anh nhìn vào vẻ mặt cô, đoán được điều gì đó: “Em không muốn ở chung phòng với anh.”
Không hẳn là không muốn.
Từ sau tai nạn cướp đi cha mẹ nuôi, Giang Mạn Sênh đã mất một thời gian rất dài không thể nào chợp mắt.
Sau này dù đã ngủ lại được, nhưng cô vẫn không thể chia sẻ giấc ngủ cùng người khác, dù là Triệu Thư hay mẹ Giang cũng không ngoại lệ.
“Em muốn thử ở riêng một thời gian trước, có được không?”
“Được.”
“Vậy… anh ở lại phòng này. Em nhờ dì Trần mang đồ sang phòng bên cạnh là được.”
“Anh sẽ ở phòng bên cạnh. Lát nữa anh bảo dì Trần lên dọn.”
Lại là giọng nói không chấp nhận thương lượng.
“Lục Kỳ Thần.” – Cô gọi anh.
Anh quay đầu.
“Việc phải chuyển đồ của anh đi cũng phiền lắm. Em thấy em ở phòng bên là ổn rồi. Em cũng không quen ở phòng rộng quá… được không?”
Cuối cùng, anh gật đầu.
Giang Mạn Sênh nhìn đồng hồ: “Vậy chúng ta xuống ăn trưa trước nhé?”
⸻
Bữa trưa đã được dì Trần chuẩn bị sẵn từ sớm.
Ăn xong, Giang Mạn Sênh thu dọn sơ qua căn phòng mới. Chưa kịp nghỉ ngơi thì lại phải tranh thủ đến nhà họ Giang một chuyến.
Thanh Lam cách nhà họ Giang còn gần hơn so với khu cô thuê trước kia.
Đã mấy hôm chưa gặp bà và mẹ, cô thật sự nhớ họ.
Cô ghé vào siêu thị gần nhà, muốn mua ít bánh ngọt cho bà.
Xếp hàng rất đông, Giang Mạn Sênh tìm một chỗ ngồi tạm, đối diện là một bà lão đang ngồi nghỉ.
Bà lão ngẩng đầu nhìn thấy cô, nở nụ cười hiền hậu, cô cũng dịu dàng mỉm cười đáp lại.
Và rồi, giọng nữ the thé vang lên, như xé rách sự yên ắng giữa dòng người.
Một người phụ nữ trung niên chỉ tay vào bà lão đối diện, gào lên: “Ai đó! Gọi cảnh sát nhanh! Chính là bà ta! Năm phút trước bà ta trộm ví của tôi!”
Người phụ nữ mập mạp, giọng đanh và dữ dằn, bước thẳng đến, định xông vào bà cụ.
Năm phút trước?
Giang Mạn Sênh đã ngồi ở đây hơn mười phút rồi. Bà cụ vẫn luôn ngồi ngay trước mặt cô.
Cô lập tức đứng bật dậy.
Bà lão rất điềm tĩnh, cố giải thích: “Thưa cô, làm ơn đừng vu oan cho người khác. Tôi vẫn luôn ngồi đây.”
Nhưng người phụ nữ kia quá hung hãn, giơ tay định lục túi bà cụ, tay khác đẩy bà: “Còn giả vờ cái gì!”
Chuyện xảy ra quá nhanh.
Giang Mạn Sênh chưa kịp phản ứng đã chạy đến can ngăn.
Ít nhất phải tìm bảo vệ, kiểm tra camera, sao lại tự tiện ra tay như vậy?
Người phụ nữ kia sức lực không nhỏ.
Bà cụ vì không muốn bị lục soát, cố tránh né, lùi lại một bước, nhưng không đứng vững, sắp ngã xuống đường.
Bà lão lớn tuổi rồi, chỉ cần ngã một cú là có thể xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Giang Mạn Sênh vội vàng bước lên, chống tay vào chiếc bàn kính cạnh đó, kéo lấy cánh tay bà lão.
Cổ tay cô đau nhói, nhưng cô cũng không bận tâm.
Sau khi giúp bà lão ổn định lại, cô hỏi khẽ: “Bà không sao chứ?”
Bà lão gật đầu cảm ơn.
Xung quanh bắt đầu có người chú ý, mấy nhân viên cửa hàng, có cả người trông như quản lý chạy vội đến hỏi han bà cụ.
Quy mô không nhỏ, đến chính Giang Mạn Sênh cũng sững sờ.
Cô không rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết là, bà cụ đó… e rằng không phải người bình thường.
Còn cô, bị bong gân cổ tay.
Chẳng những không kịp về nhà họ Giang, mà bánh cũng không mua được.
Thậm chí phải còn phải làm giải phẫu nhỏ khẩn cấp.
Nhờ sự chăm sóc đặc biệt của bà cụ không rõ danh tính, cô còn được sắp xếp nằm ở phòng VIP.
Hôm sau phải đi làm, cô lấy thuốc xong rồi xin xuất viện.
Dù sao cũng là vết thương cần thời gian.
⸻
Khi trở lại Thanh Lam, Giang Mạn Sênh thấy rất lạ lẫm.
Cô nhập mật mã mở cửa.
Bên trong, Lục Kỳ Thần đang đứng trong phòng khách gọi điện thoại. Hương thơm của món ăn lan tỏa khắp không gian.
Anh chưa chú ý đến cô.
Sợ làm phiền anh nên cô lặng lẽ bước thật nhẹ.
Cô cởi áo khoác ra treo sau cửa sau đó thay dép. Vừa định lên tầng, thì dì Trần gọi cô lại bằng giọng thân thiết.
Cô bước vào trong, thấy dì đang hầm sườn.
“Thơm quá đi.” – Giang Mạn Sênh thật lòng khen.
Là người đã chăm sóc Lục Kỳ Thần từ bé đến lớn. Cô thật sự rất ngưỡng mộ dì Trần.
Chắc chắn dì biết rõ cả những năm tháng mười bảy, mười tám tuổi của Lục Kỳ Thần trông như thế nào nhỉ?
Dì Trần gắp một miếng sườn ra đĩa nhỏ, đưa cho cô: “Nếm thử xem.”
Hành động thật thân quen. Không phải kiểu của mẹ Giang.
Giang Mạn Sênh lại bất giác nhớ đến mẹ nuôi thời thơ ấu của mình.
Nhưng vừa đưa tay ra, dì Trần đã nhìn thấy băng trên tay cô, liền kêu lên đầy kinh ngạc: “Phu nhân! Tay cô sao vậy?”
Giọng nói vang khá to.
Lục Kỳ Thần có lẽ cũng nghe thấy. Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Giang Mạn Sênh cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trước khi cúp máy, Lục Kỳ Thần có nói câu cuối: “Biết rồi, bà ngoại. Khi nào Mạn Sênh rảnh, con sẽ đưa cô ấy đến thăm bà.”