Thật ra thì… có hơi đột ngột.
 

Dù sao thì, mãi đến ngày hôm qua, Giang Mạn Sênh mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc sẽ sống cùng Lục Kỳ Thần sau này.
 

Cô vốn nghĩ mọi chuyện có thể tiến triển từ từ, đến cả với Triệu Thư cô cũng chưa kịp nói gì.
 

“Chờ thêm vài ngày được không?” Giang Mạn Sênh nhẹ giọng hỏi.
 

“Ừm,” Lục Kỳ Thần đáp.
 

Cứ như vậy, hai người chia tay nhau.
 

Giang Mạn Sênh chậm rãi bước vào khu chung cư. Căn hộ của họ nằm trong toà nhà cuối cùng, đi bộ từ cổng vào cũng mất chừng hai phút.

Chiều xuân lặng lẽ, làn gió mát rười rượi thổi qua từng nhành cây.
 

Khi bước vào toà nhà, cô mới phát hiện thang máy đang tạm dừng vì bảo trì, dừng hẳn ở tầng một.

Nhưng họ ở tầng năm, Giang Mạn Sênh cũng không để tâm lắm, bước từng bước lên cầu thang. Đèn cảm biến bật sáng từng đoạn theo nhịp chân của cô.
 

Rút chìa khóa, xoay ổ khóa.

Vừa đẩy cửa vào, ánh mắt cô liền chạm phải ánh nhìn của Triệu Thư đang ngồi trên ghế sofa. Cô ấy không hề nghịch điện thoại, chỉ yên lặng ngẩn người nhìn chằm chằm ra cửa.
 

“Cậu làm gì vậy?” Hành động này thực sự có chút kỳ lạ.
 

Triệu Thư trượt khỏi ghế, quỳ ngồi xuống tấm thảm mềm: “Cậu đi thay đồ trước đi, tối nay tớ… muốn thú tội với cậu.”
 

Thú tội…? Từ ngữ có phần kịch tính quá rồi.

Nhưng trong khoảnh khắc không mấy hợp thời ấy, Giang Mạn Sênh bỗng nhớ tới một câu nói:

“Bạn bè cuối cùng cũng phải chia xa, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
 

Chỉ mất chưa đầy ba phút, Giang Mạn Sênh đã thay xong đồ ngủ, quay lại ngồi bên cạnh Triệu Thư: “Có chuyện gì vậy?”
 

Hiện giờ đang là mùa xuân. Nhiệt độ trung bình dao động từ 10 đến 20 độ, thích hợp để vạn vật sinh sôi, chồi non đâm nụ nở hoa.
 

Thời gian ấy dường như vừa dài lại vừa ngắn.

Dài, là bởi vì trong quãng đời rất dài này, chúng ta hiếm khi gặp lại một người giống nhau đến vậy.
 

Ngắn, là bởi vì… rõ ràng chưa từng có một giây phút nào nghĩ đến chuyện sẽ phải đột ngột chia xa như thế.
 

Vậy, điểm khởi đầu của tất cả nằm ở đâu?

Có lẽ, là vào một ngày khai giảng nhiều năm trước, khi hai cô bé tuổi mười mấy tình cờ đụng vào nhau tại hành lang của trường Nhất Trung Kinh thị.
 

“Á, xin lỗi.”
 

“Á, xin lỗi.”
 

Rõ ràng là đang trong cùng một mùa, nhưng một người mặc đồng phục mùa xuân, một người lại mặc đồng phục mùa hè.
 

Khi cả hai cúi đầu xin lỗi, một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, âm thanh cánh quạt xé gió vang vọng, để lại một vệt trắng mỏng manh vắt ngang trời.
 

Hai cô gái cùng ngẩng đầu nhìn lên.

Người mặc đồng phục mùa xuân tên là Triệu Thư.

Người mặc đồng phục mùa hè tên là Giang Mạn Sênh.
 

Cô nghĩ, cả đời này mình sẽ không bao giờ quên được… chính khoảnh khắc đó, khoảnh khắc chúng ta đã trở thành bạn.

Thời gian thấm thoắt đã tám năm trôi qua.

Triệu Thư vẫn thẳng thắn như ngày nào: “Mạn Sênh, tớ sắp rời khỏi Kinh thị rồi.”
 

Giang Mạn Sênh sững người một giây: “Đột ngột vậy? Có chuyện gì sao?”

Triệu Thư lắc đầu: “Không có chuyện gì cả. Là thăng chức thôi.”
 

“Công ty chuẩn bị mở chi nhánh ở Quảng Đông, tớ sẽ là người phụ trách chính.”
 

Cảm giác đầu tiên của Giang Mạn Sênh là nhẹ nhõm, thậm chí còn thở phào một hơi.

Có lẽ là thế… Dù việc bạn bè rời xa khiến lòng cô không vui, nhưng việc Triệu Thư đang tiến về một hướng tốt đẹp, lại phần nào làm nguôi ngoai nỗi buồn ấy.
 

“Thật ra kế hoạch này đã có từ nửa năm trước rồi. Nhưng cậu cũng biết công ty tớ thế nào rồi đấy. Đầy rẫy những mối quan hệ chằng chịt, người ta có quan hệ, có hậu thuẫn, còn tớ chỉ có một cái đầu và hai tay hai chân, với một trái tim không cam chịu thua cuộc.”
 

“Tớ luôn cố gắng hết sức, nhưng thật sự chưa từng nghĩ mình sẽ được chọn. Mãi đến nửa tháng trước, công ty bắt đầu cho tớ bàn giao phần lớn công việc… và hôm nay thì chính thức thông báo.”
 

“Cho nên, Mạn Sênh, thật lòng xin lỗi vì đến tận bây giờ mới nói với cậu…”
 

“…Bao giờ đi Quảng Đông?”
 

“Tuần sau.”
 

Giang Mạn Sênh cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay Triệu Thư: “…Được.”
 

Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi.
 

Hai người lập tức gọi cho chủ nhà để thông báo.
 

Đêm đó, Giang Mạn Sênh hiếm khi mơ thấy một cơn ác mộng. Sáng tỉnh dậy, cô thậm chí còn hoài nghi liệu mình có thực sự ngủ không. Chuyện chuyển đến chỗ Lục Kỳ Thần bỗng trở thành một việc bị động.
 

Vì nếu tuần sau căn hộ này sẽ nhanh chóng có người thuê, cô cũng bắt buộc phải rời đi ngay.

Dù cô chấp nhận được, nhưng quả thật rất ghét những chuyện phải vội vàng thúc ép như thế.
 

Một buổi sáng hoàn toàn bình thường.

Giang Mạn Sênh trang điểm nhẹ, chỉnh đốn lại mọi thứ rồi ra ngoài.
 

Cô mua một ly sữa đậu nành ở cổng khu nhà. Trong chiếc cốc trong suốt, chất lỏng ngà ngà sóng sánh, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.
 

Khi đến dưới toà nhà công ty, điện thoại của cô rung lên – là tin nhắn của Phương Cần Chúng.
 

【Phu nhân, khi nào ngài chuyển nhà nhớ báo tôi nhé, tôi sẽ sắp xếp đến giúp.】
 

Cô không trả lời ngay mà ấn thang máy đi lên tầng 55.

Vừa ngồi xuống chỗ làm, rót được cốc nước nóng, mấy đồng nghiệp lại bắt đầu trò chuyện rôm rả như thường lệ.
 

“Nghe tin gì chưa?”
 

“Giám đốc Hoàng bị điều xuống công ty cơ khí rồi. Nhưng nghe nói bên đó vẫn có hợp tác với chúng ta, hôm nay còn đến nữa đấy!”
 

“Nghe nói vụ hợp tác với bên blockchain đã chốt rồi, sắp triển khai luôn?”
 

“Wow, ngưỡng mộ ghê, bộ phận marketing chắc lại được tăng thưởng nữa rồi.”
 

“Đừng lo, marketing phát đạt thì chúng ta cũng có phần chứ!”
 

Giang Mạn Sênh khẽ nhíu mày.

Ngay thời khắc ấy, cô chưa nhận ra là nỗi đau âm ỉ của việc chia ly với Triệu Thư đang từ từ len lỏi, lan rộng trong lòng mình.

Cô cứ ngỡ, chỉ là cảm giác bực bội thoáng qua vì cái tên Giám đốc Hoàng kia mà thôi.
 

Cô như một cỗ máy vô cảm nhưng hiệu suất cao, lặng lẽ xử lý từng đầu việc. Khi hoàn hồn lại thì đồng hồ đã chỉ 12 giờ trưa — đã đến giờ nghỉ.

Vì không thấy đói nên cô chỉ gọi một ly cà phê rồi gục đầu trên bàn ngủ một lát. Khi mở mắt lần nữa, đã là 13:55.
 

Bộ phận R&D có người cần thuyết trình chuyển chính thức, Giang Mạn Sênh ôm laptop  xuống tầng 27.

Dù tâm trạng rối bời, nhưng tác phong làm việc của cô vẫn ổn định, vẻ mặt không hề gợn sóng.
 

Cô bấm thang máy, đứng chờ cùng vài người đồng nghiệp đến từ các bộ phận khác mà cô chẳng thể nhớ tên.

Rất nhanh, thang máy đã mở ra.
 

Bên trong chỉ có hai người. Ban đầu Giang Mạn Sênh cũng không chú ý, chỉ đi theo mọi người bước vào.

Cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới ngẩng đầu rồi khẽ sững người.
 

Bởi vì ngay giây phút ấy, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Lục Kỳ Thần.
 

Cô đứng ở giữa, vừa vặn ở ngay cạnh anh.

Anh hơi cúi đầu nhìn cô, không nói gì, chỉ khẽ nhướn mày.
 

Người phía sau dồn vào khiến cô bị đẩy sát hơn về phía anh, quần áo khẽ cọ vào nhau. Lục Kỳ Thần vẫn không nói một lời, nhưng cánh tay đã khẽ vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng che chắn.
 

Thật kỳ lạ… Cái cảm giác u uất đeo bám cô từ sáng đến giờ, đột nhiên dịu đi phần nào.
 

…Lục Kỳ Thần, sao lại ở đây?

Anh rất hiếm khi đến công ty Duệ Bạch mà.
 

Cô chợt nhớ tới chuyện sáng nay, đồng nghiệp có nói hợp tác với phía blockchain đã được xác nhận.
 

Cô chưa từng nghĩ chuyện đó sẽ khiến anh xuất hiện ở đây.
 

Ánh mắt cô dịch sang trái, chạm phải ánh nhìn cũng đầy bất ngờ của Phương Cần Chúng.

Cô nhớ lần trước Lục Kỳ Thần đến Duệ Bạch, Phương Cần Chúng không có mặt.

Nên giờ mới kinh ngạc như vậy sao?
 

Nếu chỉ yên lặng như thế thì còn đỡ… Nhưng ngay giây sau, cô thấy môi Phương Cần Chúng mấp máy đầy nghi hoặc, hiển nhiên là đã nhận ra cô.
 

Giang Mạn Sênh vốn không muốn ai biết cô là con gái út nhà họ Giang, càng không muốn chuyện giữa cô và Lục Kỳ Thần bị lộ trong công ty.
 

Trong tích tắc, cô nhanh trí chặn lời anh ta lại.
 

“Phu nhân?” giọng vừa đủ không lớn.
 

“Lục Tổng.” lại vừa đủ không nhỏ.
 

Hai câu, vang lên trong không gian nhỏ hẹp của thang máy.
 

Ánh mắt tất cả mọi người lập tức đổ dồn về phía họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play