Ở nhà xảy ra chuyện như vậy, Nam Đào Thành nhận được tin tức liền lập tức từ nơi khác vội về. Ngồi bốn tiếng xe đến bệnh viện, ống quần và đế giày dính đầy bùn đất và cát vàng còn chưa kịp lau, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Lúc đầu nghe Cố Gia Hòa kể lại sự việc, ông không thể tin được, nhưng khi định thần lại thì lại cảm thấy đó là ý trời. Ông cũng như Nam Tình, không thể nảy sinh tình cảm gì với Cố Vũ Bân, người duy nhất đau lòng chỉ có Cố Mai Phương. Bao nhiêu năm tâm huyết của bà ấy đã nuôi một con sói mắt trắng.
Nam Đào Thành trầm mặc và mờ mịt đứng một hồi, rồi lập tức gánh vác trách nhiệm của người làm cha. Ông cứng rắn trả lại số tiền Dụ Trục Vân đã ứng trước, nắm lấy tay anh lần nữa cảm ơn.
Dụ Trục Vân vốn không muốn nhận, nhưng Nam Tình và Nam Đào Thành đều rất kiên quyết, anh không còn cách nào, không chống cự nữa.
“Cảm ơn cháu nhé, chú đã nghe Gia Hòa nói rồi, nếu không phải cháu ở đó chặn một chút thì không biết hậu quả sẽ thế nào. Đây là chút tấm lòng của gia đình chúng tôi, mong cháu nhất định phải…”
Dụ Trục Vân vừa nhận số tiền viện phí, Nam Đào Thành lại móc ví ra nhét thêm tiền cho anh. Lúc này anh nói gì cũng không chịu nhận, Nam Đào Thành không còn cách nào, liền nói muốn mời anh đi ăn cơm.
Thế nhưng thời điểm này đã quá khuya, Cố Mai Phương lại còn nằm trên giường bệnh, mấy người cũng không thể thật sự chạy đến khách sạn sang trọng nào đó ăn uống no nê. Cuối cùng, Nam Đào Thành chạy đến quán cơm vợ chồng gần đó, gói mấy hộp cơm nặng trĩu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play