“Anh, anh còn tiền tiêu vặt không? Cho em thêm 50 tệ đi, em đang cần gấp.”

Ý thức dần trở lại, nhưng cơn đau co thắt giữ dội nơi tim và cảm giác ngột ngạt thiếu oxy vẫn còn dư âm. Nam Tình gục đầu trên bàn học, cau mày đầy bất an.

Ghế ngồi cạnh cửa sổ bị ai đó kéo mạnh ra. Gió lạnh tháng 11 lùa vào như dao cắt, khiến cậu run rẩy cả người, rồi cuối cùng mở mắt ra.

Thấy vậy, Cố Vũ Bân thở phào nhẹ nhõm, vươn tay về phía cậu: “Anh, đưa em đi.”

Nam Tình sững sờ vài giây, chậm rãi ngẩng đầu lên theo cánh tay ấy, và nhìn thấy gương mặt mà đời này cậu không bao giờ quên được.

Ở khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời trước, Nam Tình đau đến mức không thể thốt nên lời, môi tím tái vì nghẹn thở, tất cả hy vọng khi đó chỉ còn trông chờ vào Cố Vũ Bân - đứa em trai cậu yêu thương nhiều năm có thể lương tâm trỗi dậy mà lấy thuốc trợ tim cho mình.

Nhưng Cố Vũ Bân đã không làm thế.

Nó chỉ đứng đó khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cậu, lòng trắng mắt thoáng hiện một tia khoái cảm vặn vẹo. Nhìn Nam Tình giãy giụa một lúc, nó mới giả vờ ngồi xổm xuống, ghé vào tai cậu nói:

“Anh, em cũng không muốn như vậy. Nhưng anh cũng biết, em gái bị hôn mê đã hai ba năm chưa tỉnh, mẹ thì bỏ cả tiệm ăn sáng để chăm nó. Ba thì bị què khi đi làm công trình... Nhà mình thật sự không có khả năng chữa bệnh cho anh.”

Cả nhà hết người bị bệnh đến người bị thương, nghe có vẻ đúng là một mớ rối rắm không thể gỡ.

Nhưng để những lời ấy phát ra từ miệng một Cố Vũ Bân béo tốt khỏe mạnh, thật sự nực cười đến cực điểm.

Trước mặt nó, Nam Tình chỉ là một người ốm yếu như que củi, một tay cũng có thể nhấc bổng.

Nam Tình rõ ràng có một khuôn mặt khiến người ta khó quên, nhưng sau ba năm khổ sở, hai má cậu gầy đến hóp lại, đôi mắt càng lộ rõ. Đôi môi khô nứt hơi run, như muốn nói gì đó.

“Đừng trách em, anh,”

Cố Vũ Bân thở dài, đôi mắt như muốn nuốt lấy gương mặt Nam Tình, gần như lộ rõ sự thèm khát:

“Em đã tra rồi, anh mua bảo hiểm bệnh hiểm nghèo loại tốt. Người mắc bệnh tim như anh, nếu chết có thể được đền hơn trăm vạn tệ.”

“Anh nghĩ xem, với số tiền đó, em có thể học đại học suôn sẻ, sửa lại nhà, còn có thể mua một chiếc xe. Anh yên tâm, em nhất định sẽ chọn cho anh một mộ phần thật đẹp, đảm bảo anh ở dưới cũng thấy dễ chịu…”

Dù đã từng chết một lần, nhưng khi nhớ lại gương mặt đắc ý khi đó của Cố Vũ Bân, Nam Tình vẫn không kiềm được cảm xúc. Bài thi trong tay cậu bị bóp chặt đến phát ra một tiếng "rầm".

Chỉ vì Cố Vũ Bân thiếu tiền... nên cậu phải chết sao?

Cơn phẫn nộ bùng lên rồi qua đi, thay vào đó là nỗi bất lực và buồn cười.

Kiếp trước, bao chuyện xui xẻo dồn dập xảy ra trong nhà, khiến Nam Tình buộc phải từ bỏ các cuộc thi chọn học sinh giỏi, bỏ lỡ kỳ thi đại học, cuối cùng không thể vào ngôi trường mơ ước.

Dù vậy, cậu vẫn không oán hận, chỉ nghĩ bản thân phải cố gắng làm việc để giúp đỡ gia đình, liều mạng đi làm dù sức khỏe vốn đã yếu, thậm chí còn tự lo cả bảo hiểm cho cả nhà , chỉ sợ người thân gặp chuyện chẳng lành.

Để mọi người khỏi lo, cậu còn nói dối là mình cũng đã mua bảo hiểm.

Nhưng cậu mắc bệnh tim bẩm sinh, vốn không đủ điều kiện để mua.

Cố Vũ Bân nhìn cậu chết mà không chớp mắt, chỉ vì khoản tiền đền bù không hề tồn tại đó.

Bây giờ là cuối tiết hai, giờ ra chơi. Trong lớp, học sinh tranh thủ uống nước, tán gẫu, ồn ào náo nhiệt. Có lẽ vì đợi lâu quá, Cố Vũ Bân mất kiên nhẫn, nửa người thò qua cửa sổ, vừa cố lục tìm túi bút của Nam Tình, vừa lớn tiếng:

“Em gấp lắm rồi, phải đi mua sách phụ đạo. Bạn cùng bàn em nói đi chậm là không còn đâu. Anh, dù gì mấy sách đó anh cũng không dùng, cho em mượn tiền đi, lần sau mẹ phát tiền tiêu vặt em trả lại cho anh ——”

Nam Tình bừng tỉnh thu hồi suy nghĩ, nhìn tờ bài thi bị nắm chặt đến nhàu nát trong tay — "Bài tập bổ sung toán lớp 11 trường Nghi Thành", rồi ngẩng đầu, quan sát gương mặt ngây ngô hơn mình vài tuổi, tuy chưa béo phì như lợn, nhưng vẫn vô liêm sỉ của Cố Vũ Bân trước mắt, cuối cùng cũng rõ ràng ý thức được, mình đã trở lại.

Quay về năm học lớp 11.

Bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp, vẫn có thể thay đổi.

Cậu vươn tay nắm lấy túi bút của mình, do hành động quá mạnh, thậm chí còn đập “bộp” vào mu bàn tay Cố Vũ Bân. Khi ngẩng đầu, môi cậu mấp máy, nói câu đầu tiên từ sau khi trọng sinh:

“—— Không được.”

Cố Vũ Bân sững sờ, nheo mắt lại, nhìn Nam Tình đầy khó tin.

Nam Tình đối mặt với hắn hai giây, rồi mím môi.

Kiếp trước, lúc nằm dưới đất, Nam Tình thật sự hận không thể túm cổ áo Cố Vũ Bân hỏi vì sao nó lại là loại sói mắt trắng vô ơn đến thế. Tốt nhất là chết chung với nhau cho xong.

Nhưng bây giờ, khi mọi chuyện còn chưa xảy ra, cậu còn nhiều việc phải làm, không thể vì Cố Vũ Bân mà bỏ cuộc lần nữa.

Nam Tình cố nén cảm xúc, thấp giọng nói: “… Anh không có tiền.”

Cố Vũ Bân nghe vậy thì mặt dịu đi một chút, nhưng vẫn hơi bất ngờ. Một lúc sau, nó đùa giỡn:

“Gì cơ? Không lẽ anh bị ai cướp rồi? Em nghe nói lớp 14 toàn đám lưu manh, anh đừng có dại mà dây vào họ. Hậu quả kinh khủng lắm đó.”

“Anh biết cái người nổi tiếng nhất, giáo bá Dụ Trục Vân chứ? Nghe nói chỉ vì có người va phải hắn, hắn liền đánh cho người ta suýt chết, đáng sợ thật đấy.”

Nghe đến cái tên quen thuộc đó, tim Nam Tình bất giác quặn đau, cảm xúc vừa nguôi ngoai lại gợn sóng.

Sự thật không phải như vậy.

Kiếp trước Nam Tình từng có thời gian ngắn quen biết Dụ Trục Vân. Hai người từng là bạn.

Dụ Trục Vân tuy tính khí nóng nảy, dữ dằn như chó sói, không ai dám lại gần. Nhưng hắn chưa từng vô cớ gây chuyện. Hắn không phải loại người như vậy.

Có người ghét hắn vì tính tình nóng nảy đó, có người mê mẩn vẻ ngoài tuấn tú của hắn, cũng có người tiếp cận vì gia thế bí ẩn của hắn.

Nhưng chưa từng có ai thực sự hiểu hắn.

Cả Nam Tình kiếp trước cũng đã từng tin vào lời đồn và xúi giục của người khác, trong thời gian gia đình gặp biến cố, đã tưởng rằng Dụ Trục Vân chỉ chơi đùa một con mọt sách như cậu.

Nhưng nghĩ kỹ lại...

Nếu hắn chỉ chơi đùa, tại sao lúc tuyệt giao lại đỏ mắt, khẽ giọng van xin cậu đừng bỏ rơi mình?

Tại sao sau tuyệt giao vẫn vượt ngàn dặm, đến chúc mừng sinh nhật cậu?

Tại sao khi thấy cậu hấp hối, lại phát điên muốn giết chết Cố Vũ Bân, rồi nâng cậu lên bằng tất cả sự dịu dàng ?

Nam Tình có thể tưởng tượng bản thân lúc đó xấu xí đến nhường nào.

Ốm yếu chỉ còn da bọc xương, lại lên đau cơn tim, phỏng chừng chả khác nào một cái xác khô đáng sợ.

Nhưng Dụ Trục Vân không hề ghét bỏ.

Một người tốt như vậy...

Kiếp trước, cậu rốt cuộc cậu ngu ngốc đến mức nào?

“Anh mua thuốc hết tiền rồi,” Nam Tình từ nhỏ đã là một kẻ ốm yếu, lớn nên thì đỡ hơn chút, lấy cớ này thì ai cũng sẽ không nghi ngờ. “Tiện thể anh cũng định đến văn phòng giáo viên. Em cần tìm tài liệu tham khảo nào, anh giúp em tìm cho?”

Nói xong, cậu thật sự đứng dậy, vòng qua bàn đi ra ngoài.

Cố Vũ Bân tưởng cậu chỉ nói đùa, nhưng thấy cậu thật sự bước ra khỏi lớp, sắc mặt lập tức thay đổi, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào. Một lúc sau mới “à” một tiếng, vội vàng rút người về, chạy theo phía sau: “Thôi không cần phiền anh đâu, em tự đi!”

Nhìn bóng lưng vội vã của Cố Vũ Bân biến mất sau cầu thang, Nam Tình dừng bước.

Ngày thường có thể gian lận trong kiểm tra, nhưng thi đại học thì không thể. Với điểm thi của Cố Vũ Bân kiếp trước, chẳng ai tin nó đòi tiền là để mua sách thật.

Gió lạnh đầu đông ở Nghi Thành thổi qua hàng bạch quả rụng lá, từng cơn xào xạc. Gần phòng học, từ sân thể dục xa xa vọng lại tiếng ồn ào như dòng nước róc rách, lại không hề chán ghét, ngược lại khiến Nam Tình cảm thấy trở về nhân gian. 

Cậu rũ mắt kéo cao khăn quàng cổ, có chút bừng tỉnh

Mọi thứ cứ như là đang mơ.

Ý thức cuối cùng trước khi chết, là Dụ Trục Vân ôm cậu, nước mắt nóng hổi rơi xuống từng giọt.

Cậu muốn nói xin lỗi.

Nhưng lúc này, họ còn chưa quen biết.

Cậu cũng không biết Dụ Trục Vân đang ở đâu.

Nam Tình thở dài, vừa định bước đi, thì bất ngờ va phải mấy nữ sinh trong lớp.

Với cậu, đó đều là những người bạn học cũ đã xa cách rất lâu. Hơn nữa, cậu còn nhớ sau khi em gái mình thành người thực vật, những nữ sinh này đã cùng nhau quyên góp giúp đỡ.

Cậu mỉm cười chào hỏi. Các cô gái ban đầu sững sờ, sau đó vui vẻ đáp lại:

“Nam Tình!” “Chào buổi sáng Nam Tình!”

Mấy người nhìn nhau, ai cũng mừng rỡ. Trong lớp có nhiều nam sinh, nhưng họ chỉ thấy Nam Tình dễ gần hơn bởi cậu vừa học giỏi lại ôn nhu, bất luận họ hỏi bài gì đều kiên nhẫn giảng từng câu một, hơn nữa người còn lớn lên lại đáng yêu như vậy.

Mi dài, mắt to, gương mặt nhỏ như bàn tay, như một búp bê phương Tây quý giá. Thỉnh thoảng khi cơ thể không thoải mái sẽ khẽ nhíu mày, môi trở lên hồng nhạt vô cùng. So với bình thường trông còn xinh đẹp hơn khiến người ta muốn đưa tay xoa nắn.

Chỉ là bình thường Nam Tình khá hướng nội, nay chủ động chào hỏi khiến họ rất bất ngờ. Rất nhanh có người không nhịn được liền hỏi:

“Nam Tình, cậu định đến văn phòng hả? Ngàn vạn lần đừng đi qua hành lang tòa Lập Huy nhé!”

Nam Tình suy nghĩ hai giây, nhớ ra địa danh, bèn hỏi lại: “Sao vậy?”

“Dạo này thầy Cao không có ở trường, đám lớp 14 tụ tập ở đó hoài à. Một cô gái vẻ ngời có chts lo lắng, sợ Nam Tình gặp xui xẻo. " Sau đó tớ ở văn phòng nghe thấy thầy phó hiệu trưởng nói định cho người đi bắt bọn họ. Cậu cũng biết rồi đó, đám người Dụ Trục Vân đâu dễ chọc vào đâu, lỡ như đến lúc đó…”

Nam Tình ngẩn người, nói lời cảm ơn rồi lập tức quay đầu.

Khuôn viên trường Nghi Thành được chia đều bốn phía, bốn góc đông tây nam bắc đều có tòa học riêng biệt, mỗi tòa đều được nối với nhau bằng hành lang. Phòng học của Nam Tình và văn phòng giáo viên một ở phía nam một ở phía bắc, muốn đến nhất định phải đi qua tòa Lập Huy phía tây hoặc tòa Mẫn Học phía đông..

Tầng một của tòa Lập Huy là thư viện và phòng đọc, tầng hai là phòng học đa năng và phòng học mỹ thuật, tầng ba là phòng học nhạc, cơ bản không có ai. Cho nên bất luận là những cặp tình nhân vụng trộm hẹn hò hay những học sinh hư trốn học tụ tập, gần như đều sẽ đến nơi này.

Mấy ngày nay thầy chủ nhiệm giáo dục  không có ở trường, trên hành lang đếm sơ qua cũng phải có mười mấy người, bọn họ tụm năm tụm ba chơi bài, tiếng ồn ào tương đối lớn.

Trần Minh Thụy cười đùa vừa đẩy ra một người tiến lên xin thuốc lá, xoay tay khẽ lấy ra một điếu, vươn tay gõ gõ cửa sổ.

Vài giây sau, cửa sổ hé ra một khoảng vừa đủ một bàn tay, Trần Minh Thụy giơ tay, cung kính đưa điếu thuốc qua.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong cửa kính phòng học mỹ thuật, có chút chói mắt.

Chỉ có thể thấy người ngồi bên trong có dáng hình cao gầy, khoác trên người chiếc áo da màu đen, lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi chân dài gác lên giá vẽ. Toàn bộ phòng học chỉ có một mình hắn, người khác không dám bước vào.

Hắn chỉ ngậm điếu thuốc nói gì đó, Trần Minh Thụy lập tức vâng dạ như chó săn, xoay đầu ra ngoài quát:

"Tất cả im mẹ nó miệng cho tao! Từng đứa ồn ào muốn chết không biết hả?!"

Tiếng ồn ào chỉ giằng co một thoáng, rất nhanh liền im lặng, chỉ còn tiếng lật bài poker xào xạc.

Trần Minh Thụy thấy vậy mới hài lòng xoay người cúi lưng, móc ra một chiếc bật lửa chuẩn bị châm thuốc cho người kia, hạ thấp giọng hỏi ý kiến: "Đúng rồi anh, chốc nữa chúng ta đi Nam Nhớ Loan chơi luôn nhé?"

Lá bạch quả vàng óng ngoài hành lang bị gió thổi xào xạc rung động, bầu trời xanh thẳm trong vắt, ánh mặt trời dịu dàng rực rỡ chiếu xuống.

Tiếng lật bài xào xạc ngoài phòng học biến mất, thay vào đó là một trận rì rầm khe khẽ.

Dụ Trục Vân lười biếng chống cằm, vừa định tùy tiện đáp một tiếng, nào ngờ tầm mắt lại bắt gặp một thân ảnh

Hắn hơi nghiêng người, tầm mắt lướt qua Trần Minh Thụy, hắn dừng động tác xoay bút trên tay.

Một thiếu niên lướt qua cửa sổ, mở cửa phòng học mỹ thuật, chậm rãi đi về phía hắn.

Thiếu niên ngoan ngoãn mặc bộ đồng phục xanh trắng, quàng một chiếc khăn quàng cổ dày màu vàng nhạt.

Mái tóc đen mềm mại rủ xuống, làn da trắng như tuyết dưới ánh mặt trời gần như trong suốt; hàng mi dài khẽ run, đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh trong veo, phía dưới mắt điểm một nốt ruồi đỏ nhạt.

Giống búp bê Tây dương, lại càng giống một chú thỏ tai cụp mềm mại.

Qua hai giây, môi Dụ Trục Vân khẽ động. Không rõ vì sao, hắn nhẹ cắn lấy điếu thuốc, ánh mắt vẫn dán chặt vào người thiếu niên kia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play