Trần Minh Thụy chú ý tới ánh mắt của Dụ Trục Vân, lập tức phản ứng. Cậu quay đầu nhìn người đang đi tới, vừa nhìn rõ gương mặt đã bất giác sững sờ.
Phía trước sân thể dục của trường là một dãy bảng thông báo dài. Mỗi lần thi xong, nhà trường sẽ dán ảnh và tên của ba người đứng đầu lên đó để khích lệ học sinh noi gương học tập. Những thứ này vốn chẳng mấy ai quan tâm, nhưng kỳ thi cuối kỳ năm ngoái vừa kết thúc, khu vực bảng thông báo lại bị học sinh vây kín.
Lý do là vì người đứng nhất năm đó quá đẹp trai.
Cậu mặc một chiếc sơ mi trắng giản dị, chụp ảnh thẻ mà lại có thể phá vỡ hình ảnh khô khan học sinh giỏi mọt sách trong mắt mọi người, khiến ai đi ngang qua cũng phải dừng bước ngước nhìn.
Ngay cả Trần Minh Thụy, loại học sinh chẳng ra gì, cũng biết đến cậu ấy.
Học sinh “giỏi” nổi tiếng của lớp 1: Nam Tình.
Nhưng, một học sinh xuất sắc như vậy, sao lại tới nơi như chỗ bọn họ?
"Ê, học sinh giỏi kia, hôm nay phòng học mỹ thuật không mở đâu."
Hết kinh ngạc, Trần Minh Thụy nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nửa người luồn vào trong lớp học, đưa tay chặn trước mặt Nam Tình, vẫy tay: "Hay là có người sai cậu tới đây xem bọn tôi? Lão Cao à?"
Nam Tình không trả lời.
Ánh mắt cậu hoàn toàn dừng lại ở người phía sau Trần Minh Thụy – Dụ Trục Vân, rồi chăm chú nhìn.
Tóc ngắn, ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt chứa chút chế giễu. Đôi mắt đen cụp xuống, như thể chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì. Tai trái đeo khuyên, xương vành tai cũng sáng lấp lánh. So sánh ra, cái "tai nghe" màu da hắn đang đeo thậm chí còn không rõ ràng lắm.
Trần Minh Thụy hết kiên nhẫn, cậu bất ngờ túm lấy khăn quàng cổ của Nam Tình: “Nói chuyện với cậu đấy, không nghe thấy à?”
Chiếc khăn quàng cổ nhẹ nhàng rơi xuống đất, vô tình bị vấy bẩn bởi vài giọt màu nước của học sinh mỹ thuật. Nam Tình loạng choạng lùi lại một bước, hoàn hồn: “Không phải, nhưng các cậu tốt nhất nên rời khỏi chỗ này ngay...”
Không còn khăn quàng cổ che chắn, chiếc cổ trắng nõn, mảnh mai yếu ớt của thiếu niên lộ ra , gần như chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn.
Dụ Trục Vân nhìn chằm chằm bàn tay của Trần Minh Thụy đang kéo Nam Tình vài giây, cuối cùng cũng động đậy. Hắn giơ tay lấy cây cọ đang vẽ, "cạch" một tiếng ném ra ngoài, rồi bất ngờ kéo cửa sổ lại.
Cánh tay của Trần Minh Thụy suýt bị kẹp gãy, hoảng hốt hét lên từ ngoài cửa sổ: “Tôi đi! Anh à! Anh đây là…”
Sau đó tiếng ồn trở nên mơ hồ rồi im bặt.
Nam Tình khẽ thở phào, đứng vững, ngẩng đầu lên.
Lúc này trong phòng chỉ còn cậu và Dụ Trục Vân.
Khoảng cách không xa không gần, hai ánh mắt giao nhau.
Dụ Trục Vân nhìn Nam Tình một lúc lâu, cắn mẩu thuốc lá: “Bạn học, cậu vào nhầm lớp rồi.”
Thiếu niên trước mắt sạch sẽ, sáng sủa, thuần khiết , như thể không thuộc về thế giới này.
“Ra ngoài đi, tôi không so đo với cậu.”
Nam Tình mím môi, hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt trong veo như thấm nước. Nghe Dụ Trục Vân xua đuổi, cậu không lùi lại mà tiến lên hai bước.
Dụ Trục Vân chưa từng thấy ai xem lời mình như gió thoảng, khẽ cười lạnh, định đứng dậy.
Nhưng Nam Tình không cho hắn cơ hội đó. Không biết cậu nhìn thấy gì, bỗng tăng tốc, cả người gần như nhào vào người Dụ Trục Vân, kéo gần khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa cánh tay, vươn tay rút điếu thuốc đang ngậm trên môi hắn.
Hành động này thoạt nhìn rất gan dạ.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, cánh tay của Nam Tình đang run. Các ngón tay trắng nõn nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch.
— Cậu đang rất căng thẳng.
Khoảng cách quá gần khiến Dụ Trục Vân có thể thấy rõ hàng mi đen dài và sống mũi khẽ run vì lo lắng của Nam Tình. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, mang theo hương thơm mềm mại ngọt ngào.
Như một thiên sứ nhỏ.
Vô tình chạm vào trái tim phàm nhân.
Ánh mắt Dụ Trục Vân không kìm được dừng lại vài giây, rồi vội quay đầu.
Ngay lúc đó, cánh cửa lớp đột nhiên bị mở ra, một cô giáo khoảng bốn mươi tuổi đi giày cao gót hùng hổ bước vào.
Ngoài cửa, bao gồm cả Trần Minh Thụy, cả đám học sinh đều đã ngồi xổm dọc ven tường. Ba bốn thầy giáo trung niên cùng đồng thanh quát lớn:
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không ai quản các cậu một ngày là các cậu làm loạn hả? Trường học là chỗ các cậu chơi à?”
“Dám hút thuốc trong trường, còn có chút dáng vẻ nào của học sinh không?!”
Gió lớn bất chợt nổi lên, những chiếc lá ngân hạnh rụng lả tả, rơi đầy hành lang mà không ai nhặt.
Dụ Trục Vân sững người, theo phản xạ cúi đầu, nhìn thiếu niên đang co rúm cả người trước mặt mình.
Cô phó giáo Trương nhanh chóng bước tới trước mặt Dụ Trục Vân, giọng nghiêm khắc: “Đưa đây! Đừng tưởng tôi không biết, chắc chắn là Trần Minh Thụy đưa cho cậu. Dù cậu đã đủ tuổi, nhưng ở trường học thì không được phép…”
Ánh mắt cô lướt qua bàn tay trống không và bàn học sạch sẽ của Dụ Trục Vân, giọng lập tức khựng lại, theo bản năng nhìn theo ánh mắt cậu.
“...Nam Tình? Sao em lại ở đây?”
Ở trường, danh tiếng của Nam Tình và Dụ Trục Vân gần như đối lập hoàn toàn. Các giáo viên đau đầu vì Dụ Trục Vân bao nhiêu thì lại yêu quý Nam Tình bấy nhiêu – học giỏi, không gây chuyện, ngoan ngoãn, sức khỏe yếu khiến ai cũng thương.
Cô Trương tuy chưa từng dạy Nam Tình, nhưng rất quý cậu. Sau giây phút bất ngờ, cô cảnh giác hỏi:
“Dù xảy ra chuyện gì, em cứ nói với cô; đừng sợ, cô nhất định sẽ bảo vệ em.”
Nam Tình khẽ siết chặt bàn tay, chậm rãi ngẩng đầu.
Má cậu đỏ bừng, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cảm ơn cô, em không sao.”
Cô Trương vẫn có chút nghi ngờ: “Chắc chắn chứ?”
Nam Tình gật đầu.
“Em định đi tới văn phòng, lúc đi ngang qua đây thì thấy có người đang vẽ tranh,” cậu nhỏ giọng nói, “Chỉ là muốn vào xem một chút. Giờ em đi ngay.”
Nghĩ kỹ lại, lúc nãy trông Nam Tình cũng giống đang quan sát tranh thật. Cô Trương yên tâm phần nào, bảo cậu mau trở lại lớp học. Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc kiểm tra tay cậu, rồi quay sang gắt gỏng với Dụ Trục Vân:
“Đừng hòng chạy! Đứng lên! Mở cặp ra tôi kiểm tra…”
Chuông vào học vang lên.
Nam Tình rời khỏi lớp, đi ngang qua cửa sổ, hơi cúi đầu, bước chân nhanh hơn. Bộ đồng phục của cậu có chút rộng, dù mặc thêm áo len dày bên trong vẫn có vẻ trống trải, dáng người nhỏ yếu, ngoan ngoãn.
Chỉ đến khi bóng lưng cậu biến mất ở góc cầu thang, Dụ Trục Vân mới thu ánh mắt lại. Nam Tình vốn không định đi văn phòng, cũng chẳng vì xem tranh, mà chạy một quãng đường xa như vậy chỉ để giúp hắn giấu một điếu thuốc.
Nếu bị phát hiện thì sao?
Cậu ấy là một học sinh ưu tú đầy triển vọng.
Điên rồi sao?
…..
Sau một thời gian xa rời chương trình học quen thuộc mà giờ lại thấy lạ lẫm, vừa kết thúc một tiết học, Nam Tình nghe mấy nữ sinh trong lớp nói nhóm của Dụ Trục Vân đã về nhà. Điều này khiến cậu càng thêm thu liễm tâm tư , cố gắng không để mình bị phân tâm. Trải qua cả một ngày học, Nam Tình dần lấy lại được cảm giác của thời cấp ba.
Sau giờ tự học buổi tối, cậu thu dọn cặp sách, rồi cố ý đứng lại trước cửa lớp ba một lúc. Một lúc sau, một cô gái dung mạo xinh đẹp rạng rỡ, nhưng gương mặt không có biểu cảm gì đeo cặp sách bước ra. Cô dừng bước, rõ ràng có phần bất ngờ.
“Cậu sao lại ở đây?” Cô hơi lúng túng kéo quai cặp. “Muốn… cùng về nhà à?”
Nam Tình sinh ra trong một gia đình tái hôn. Mẹ ruột mất sớm không lâu sau khi sinh cậu. Khi cậu lên mười tuổi, bố có mối quan hệ mới, tái hôn với Cố Mai Phương, một người phụ nữ một mình nuôi hai đứa con.
Cố Mai Phương thời trẻ nhìn người không chuẩn, kết hôn với một người đàn ông nghiện rượu và vũ phu. Sau khi giành được quyền nuôi con, bà đổi họ hai đứa nhỏ theo họ mình: con gái tên Cố Gia Hòa, con trai tên Cố Vũ Bân.
Tính luôn cả Nam Tình, trong nhà có ba đứa trẻ. Vì vậy sau khi sống chung, hai vợ chồng cũng không có ý định sinh thêm con.
Do Cố Gia Hòa là con gái và không có quan hệ huyết thống với Nam Tình, nên dù sống cùng một mái nhà, hai người gần như không giao tiếp nhiều , kiểu như nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng Nam Tình biết, tính cách của cô chỉ là chịu ảnh hưởng từ mẹ, chứ thật ra không phải người lạnh lùng.
Nghĩ đến kiếp trước, khi cô gái ấy đang tuổi thanh xuân thì gặp tai nạn ngoài ý muốn, trở thành người thực vật, sống quãng đời còn lại trên giường bệnh trong cơ thể khô gầy vặn vẹo. Nhìn lại cô gái khỏe mạnh, tràn đầy sức sống trước mắt, Nam Tình như ngẩn ra vài giây rồi mới gật đầu.
Hai người sóng vai đi về hướng trạm xe buýt, suốt quãng đường hầu như không nói gì.
Đến khi lên xe, Nam Tình vừa bỏ tiền xu xong thì phát hiện Cố Gia Hòa đang cuống cuồng lục lọi trong cặp trước ngực.
Cô luống cuống đến mức trán đổ mồ hôi. Nam Tình lập tức hiểu ra, liền vươn tay.
Tiếng xu va nhau vang lên leng keng. Cố Gia Hòa khẽ gọi: “Cảm ơn anh, em sẽ trả lại sau.”
Cô vội vã nhường chỗ cho người phía sau rồi quay lại đứng cạnh Nam Tình, có chút xấu hổ : “Em tưởng anh ấy nhiều nhất… thôi”
Nam Tình khẽ lắc đầu, chỉ là vài đồng tiền xu. Nhưng chính nửa câu sau của cô mới khiến cậu chú ý: “Sao thế?”
“Buổi trưa, anh ấy nói muốn mua sách luyện thêm, đến nhà bạn học học thêm, nên hỏi mượn em chút tiền.” Cô dừng lại một chút, cuối cùng vẫn nói thật, “Em tưởng ảnh chỉ lấy tiền chẵn… không ngờ đến tiền lẻ cũng không chừa.”
“…”
Nam Tình mím môi, siết chặt quai cặp đến mức các khớp tay trắng bệch.
Cố Vũ Bân không phải là hư hỏng, mà là vẫn luôn hư hỏng. Dù là kiếp này hay kiếp trước, hắn chưa bao giờ nghĩ đến người khác ,trong mắt chỉ có bản thân mình.
Điều khiến người ta giận nhất là: Nam Tình biết rõ tất cả những điều đó, nhưng lại không biết nên làm sao để vạch trần bộ mặt thật của Cố Vũ Bân trước mặt người nhà.
Từ trường về nhà chỉ mất khoảng 20 phút đi xe buýt, nhưng phải đi qua một đoạn đường rất đông đúc. Một bên là trung tâm thương mại cao cấp, bên còn lại là khu trò chơi điện tử – nơi náo nhiệt bậc nhất Nghi Thành. Người đông như nêm, xe buýt gần như chỉ nhích từng chút một.
Đúng lúc này, Nam Tình bỗng cảm thấy tay mình bị Cố Gia Hòa giật mạnh.
Cô nhíu mày, gương mặt hiện rõ vẻ giận dữ, giơ tay chỉ ra ngoài cửa kính xe.
— Cố Vũ Bân đã cởi đồng phục trường, buộc quanh hông, đi theo sau một nhóm học sinh ăn mặc cực kỳ sành điệu, vừa cười vừa đi thẳng vào khu trò chơi điện tử. Chẳng mấy chốc đã mất hút.