Thân hình ấy, người đã chung sống nhiều năm như Cố Gia Hòa và Nam Tình tuyệt đối không thể nhìn nhầm. Khi chiếc xe buýt bắt đầu tăng tốc, rời xa con phố đông đúc hoa lệ, ánh mắt Cố Gia Hòa vẫn như cũ không rời khỏi hướng vừa rồi, rất lâu sau mới nghiến răng buông ra một câu:
"Anh ấy sao có thể như vậy chứ!"
Trái ngược với sự thất vọng và giận dữ của Cố Gia Hòa, Nam Tình lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. So với việc cướp đi thuốc trợ tim, trơ mắt nhìn anh trai mất mạng, thì việc lấy tiền xe buýt của em gái để đi khu trò chơi điện tử quả thật không đáng nhắc tới nhắc đến.
Điều khiến Nam Tình để ý hơn là, hóa ra Cố Vũ Bân đã bắt đầu giao du với đám thanh niên hư hỏng từ sớm như vậy?
Kiếp trước kỳ thật cũng từng xảy ra chuyện tương tự, nhưng thời điểm là kỳ sau của năm lớp 12, cũng chính là sau khi Cố Gia Hòa trở thành người thực vật. Lúc đó cả nhà vì chuyện của Gia Hòa mà bấn loạn, thì Cố Vũ Bân lại bị bắt gặp đi cùng với đám côn đồ có tiếng. Mọi người vốn dĩ vô cùng thất vọng về cậu ta, nhưng cậu lại khóc lóc kể lể rằng mình bị bọn hư hỏng ép buộc…
Khi đó, Cố Vũ Bân cũng chưa làm gì quá đáng, nên chuyện nhanh chóng bị dẹp yên. Một hai năm sau, cũng chẳng còn ai nhắc lại. Ai cũng tin lời cậu ta.
Giờ nghĩ lại, chuyện này thật ra đã có dấu hiệu từ trước. Nam Tình đột nhiên nhớ lại buổi sáng, khi Cố Vũ Bân nửa đùa nửa thật hỏi cậu có phải bị “trấn lột” bởi mấy học sinh hư trong trường hay không.
Mục đích của hắn e rằng không phải quan tâm, mà là sợ bị cậu phát hiện ra đang giao du với đám người kia.
Về đến nhà, Cố Mai Phương vừa vặn từ bếp mang ra ba bát mì. Hai bát nhiều có trứng chiên, một bát ít chỉ có rau và thịt bằm, vẫn đang bốc khói nghi ngút. Bà lau khô tay bằng tạp dề rồi đẩy hai bát nhiều trứng về phía hai người:
"Hai đứa hôm nay cùng nhau về à?"
Thành bát còn nóng, suýt làm bỏng tay. Nam Tình bị dị ứng với nhiều thứ, bao gồm cả trứng gà, hơn nữa nếu ăn quá nhiều dầu mỡ hay đồ nặng mùi đều sẽ không thấy thaoir mái. Dù Cố Mai Phương chưa từng thể hiện sự quan tâm bằng lời, nhưng bà luôn nhớ chuẩn bị riêng phần ăn cho cậu.
Khẽ áp lòng bàn tay lên bát mì, Nam Tình chợt nhớ đến kiếp trước Cố Phương Mai vì lo cho Cố Gia Hòa mà sắc mặt bà vàng vọt hốc hác hẳn đi, tóc bạc sớm, chỉ trong một đêm như già đi hai mươi tuổi. Lúc này đây, được thấy lại bà mái tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt đầy đặn là món quà quý giá trời ban cho hắn.
Lần này, cậu nhất định sẽ bảo vệ thật tốt tất cả những người mà mình yêu quý.
Cậu và Cố Gia Hòa ngồi xuống bàn ăn, Cố Mai Phương liếc nhìn đồng hồ treo tường:
"À Đúng rồi, Vũ Bân đâu?"
Tiếng đũa rơi "cạch" vào bát mì, nước lèo văng tung tóe.
Sau khi nghe hai người kể lại chuyện xảy ra hôm nay, Cố Mai Phương hơi cau mày, bà có vẻ không tin nổi. Bà dặn hai đứa ở nhà ngoan ngoãn, còn mình thì vội vã rời khỏi nhà.
Khi Nam Tình cùng Cố Gia Hòa dọn dẹp bát đũa xong, cậu vô thức liếc nhìn bát mì thừa trên bàn, sợi mì đã trương lên trong nước.
Hiệu ứng cánh bướm làm thay đổi quỹ đạo vận mệnh. Lần này, bộ mặt giả dối của Cố Vũ Bân, liệu còn có thể duy trì được bao lâu?
……
Sáng hôm sau, Nam Tình dậy rất sớm.
Cậu theo thói quen uống thuốc, dọn sách vở chuẩn bị đến trường. Nhưng vừa định ra cửa thì quay lại, đứng trước tủ thuốc cá nhân tìm kiếm gì đó. Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Cố Gia Hòa nhẹ nhàng bước vào, đặt hai tờ tiền lên bàn Nam Tình.
Chưa để Nam Tình kịp từ chối, cô đã đổi chủ đề, kể lại chuyện xảy ra tối qua: Cố Vũ Bân ban đầu định lấy cớ học nhóm ở nhà bạn để lừa mẹ, không ngờ Cố Mai Phương đích thân đến tiệm game bắt quả tang. Sau đó về nhà, cậu ta còn bị mắng đến tận khuya, đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Nghe nói hôm qua náo loạn lắm, Cố Mai Phương vô cùng tức giận, cũng rất thất vọng.
Nam Tình cúi mắt, không nói gì.
Cậu thương Cố Mai Phương, nhưng những chuyện liên quan đến Cố Vũ Bân, bà nhất định phải biết rõ sự thật.
Trường quy định 7 giờ 10 có mặt. Khi Nam Tình bước vào lớp, còn chưa đến 7 giờ, lớp học trống trơn. Chủ nhiệm lớp thầy Khương Thái Đức đang ở trên bục giảng sắp xếp lại bài kiểm tra.
Thấy Nam Tình, thầy vẫy tay gọi cậu lại, cười hiền:
"Năm ngoái em không dự thi vì nằm viện, giờ đã hồi phục chưa? Lần này phải nắm chắc cơ hội nhé! Với năng lực của em, đỗ Kinh Đại không có gì khó."
Nam Tình học giỏi các môn tự nhiên, toán lý hóa sinh đều không có ngoại lệ, đặc biệt có hứng thú với hóa học. Mà thầy Khương dạy hóa, nên đối với cậu đặc biệt chiếu cố.
Cậu lễ phép gật đầu, nhưng lòng lại nhớ về kiếp trước. Vì chuyện trong nhà mà cậu lại lỡ mất kỳ thi tuyển chọn lần nữa, thầy Khương vẫn cười an ủi cậu không sao, nhưng quay người đi lại không khỏi đỏ mắt, tiếc cho một học sinh giỏi bị bỏ phí.
"Thầy có chuẩn bị cho em ít tài liệu, để trên bàn trong văn phòng. Nhớ đến lấy đọc nhé."
Nam Tình vừa đặt cặp xuống đã lập tức tới văn phòng, ôm một chồng tài liệu dày. Đang định đi khỏi, thì nghe tiếng quát từ phòng bên cạnh.
Giọng chủ nhiệm khối vang lên nghiêm khắc:
"... Cô phó Trương hôm qua đã nói với tôi rồi, lúc tôi không có ở đây, từng người các cậu đều không coi ai ra gì, vô phép tắc! Chủ nhiệm giáo dục là một người đàn ông trung niên cương trực công chính, quản lý đặc biệt nghiêm,''Trần Minh Thụy, Tống Kiệt, Đường Tử Kiện…đình chỉ 3 ngày, về nhà tự suy nghĩ lại xem có còn muốn học nữa không, không học thì đừng làm ảnh hưởng đến người khác, nghe rõ chưa? Tất cả ra ngoài!"
Tiếng bước chân vang lên.
"Dụ Trục Vân đứng lại! Tôi có gọi tên cậu chưa? Ở lại, tôi còn lời muốn nói!"
Nghe thấy tên quen thuộc, Nam Tình giật mình. Cậu khẽ mở hé cửa, nhìn ra.
Thực tế, hình phạt đình chỉ học đối với học sinh vô kỷ luật lại giống phần thưởng. Vừa bước ra, mấy học sinh liền làm trò cợt nhả.
Chỉ có Trần Minh Thụy đi cuối, trông có vẻ buồn rầu, chờ mấy người bạn đi xa liền ngẩng đầu lên thì vừa vặn chạm phải ánh mắt Nam Tình.
Cả hai sững người.
Trần Minh Thụy xua tay:
"Xin lỗi, không ngờ hôm qua cậu định nhắc nhở chúng tôi. Tôi sau đó mới nhận ra... À mà, khăn quàng cổ của cậu bao nhiêu tiền? Tôi đền nhé?"
Nam Tình lắc đầu, ánh mắt lại hướng về phía Dụ Trục Vân – người vẫn chưa rời đi.
"Trước đó cậu quen Dụ ca à?" Trần Minh Thụy tò mò. "Theo lý, người học giỏi như cậu không liên quan gì bọn tôi mới đúng."
Nam Tình không biết phải nói sao. Chẳng lẽ bảo “kiếp trước tôi quen”?
May là Trần Minh Thụy chỉ tiện miệng hỏi rồi đổi đề tài:
"Tôi nghe nói trước kia Dụ ca học cũng giỏi lắm. Mới vào trường còn đứng top mấy trăm. Không biết vì sao lại tụt dốc như vậy."
Nam Tình sững người.
"Có lẽ vì vậy mà thầy Cao mới hay tức giận với cậu ấy… như kiểu ‘yêu cho roi cho vọt’." Trần Minh Thụy bỗng thở dài rồi rời đi.
Bóng dáng hắn rất nhanh biến mất ở khúc ngoặt hành lang . Ánh nắng ban mai xiên xiên chiếu vào bệ cửa sổ không xa, rớt xuống một vệt sáng chói mắt.
Cửa văn phòng bên cạnh bị mở ra, một bóng dáng cao gầy bước ra, rồi lại dừng lại.
"Đứng lại, không được về. Ngồi đây viết kiểm điểm và kế hoạch tương lai cho tôi xem!"
Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.
Dụ Trục Vân bước đi thoải mái, không chút để ý đi về phía trước. Khuôn mặt sắc sảo của hắn mang tính công kích cực mạnh, dù khóe môi khẽ nhếch đầy lười biếng, vẫn mang đến cho người ta cảm giác chế giễu nhàn nhạt. Hôm nay trời lạnh hơn, bên trong hắn mặc áo cổ lọ đen, bên ngoài khoác chiếc áo dao kiểu cổ điển màu nâu, đúng thẳng như đúc từ khuôn ra.
Đúng như Trần Minh Thụy nói, thành tích của Dụ Trục Vân khi mới vào trường đích xác không tệ.
Lão Cao cũng thật sự chưa từ bỏ ý định, nhắc đi nhắc lại những chuyện xưa cũ mục nát kia với hắn.
Nhưng bản thân hắn đã sớm không còn muốn học.
Lão Cao nói nhiều cũng vô ích.
Chẳng qua là phí lời.
Dụ Trục Vân lơ đãng xoa xoa cổ, vừa định tìm một chỗ ngủ, dư quang lại bỗng nhiên liếc thấy một cục nhỏ trông rất mềm mại.
Là người hôm qua.
Không thể hiểu được xông lên giúp hắn giấu thuốc lá, học sinh tốt.
Hắn dừng bước.
"Ê."
Nam Tình theo bản năng rùng mình, siết chặt đồ vật trong tay.
Dụ Trục Vân đi đến trước mặt hắn, hơi cúi người, từ trên cao nhìn ánh mắt lạnh nhạt quét một vòng từ xoáy tóc nhẹ trên đỉnh đầu, lướt qua hàng mi dài cong vút và nốt ruồi đỏ dưới mắt, cuối cùng dừng lại trên chồng tài liệu hóa học dày cộp cậu đang ôm.
Một chữ cũng không hiểu.
Dụ Trục Vân lại ngồi thẳng dậy, nhếch môi dưới: "Cậu sợ tôi à?"
Bọn họ và thầy giáo chỉ cách nhau một cánh cửa, Nam Tình lắc đầu, giọng rất nhỏ: "Không có."
Rõ ràng hôm qua lấy thuốc lá tay còn run, hôm nay vừa thấy mặt người đã run rẩy. Nếu hắn có tai thì giờ này chắc đã cụp xuống rồi, run rẩy như tuyết rơi.
"Nói dối."
Dụ Trục Vân cười nhạo một tiếng, nửa điểm không nể mặt hắn, "Cậu quen tôi à? Có đắc tội với cậu sao?"
Ý ngoài lời rõ ràng. Hắn cũng chẳng khác gì những kẻ tệ hại đến tận xương tủy kia.
Nếu không phải Nam Tình xông vào địa bàn của hắn, hắn cũng nên bị nghỉ học, chứ không phải viết kiểm điểm như bây giờ.
Nam Tình không có cách nào giải thích với hắn những lời nói ra không ai tin tưởng đó.
Cậu chỉ có thể ngước mặt lên, có chút luống cuống nhìn Dụ Trục Vân. Ánh mắt dừng lại vài giây trên khuôn góc cạnh đầy sắc nét của hắn, rồi lại vô thức nhìn sang bên tai trái xỏ rất nhiều khuyên.
Dụ Trục Vân không hiểu vì sao, bị đôi mắt ướt át long lanh kia nhìn đến có chút bực bội: "Nói chuyện. Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Bị hỏi đến nước này, Nam Tình đơn giản bất chấp tất cả, giọng tuy rất nhỏ, nhưng lại vô cùng kiên định:
"Muốn... muốn làm quen với cậu."
"..."
Dụ Trục Vân im lặng hai giây, khi cười trở lại trên mặt đã mang theo vẻ giễu cợt:
"Cược thua với ai thì cứ nói thẳng."
‘’Cậu không biết xung quanh tôi toàn là loại người nào, hay là chưa thấy bọn nó đánh loại học sinh tốt như cậu?"
Dụ Trục Vân gần như áp sát cậu, giọng nói mang theo ý cười chế giễu và chút tức giận,giọng khàn khàn nói: "Muốn tìm trò vui thì tôi khuyên cậu tốt nhất nên tìm người khác, bằng không..."
Nói đến đây là đủ rồi, loại học sinh tốt nhát gan ngoan ngoãn như Nam Tình chắc chắn sẽ không ngoảnh đầu lại mà bỏ chạy thật xa.
Thế nhưng, thiếu niên vừa nãy còn sợ đến run cả người, giờ phút này lại phảng phất như xuất thần khẽ nhíu mày, đôi mắt ướt át long lanh gắt gao nhìn chằm chằm về một hướng.
Dụ Trục Vân rất nhạy bén với ánh mắt.
Hắn đột nhiên nghiêng người, che tai trái lại, trên mặt hoàn toàn không còn ý cười: "Cậu đang nhìn cái gì?"
Nam Tình hoàn hồn,đôi môi khẽ giật giật, dường như có điều muốn nói.
So với hôm qua, hôm nay hình như càng...
Nhưng sắc mặt Dụ Trục Vân đã lạnh xuống, lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Nam Tình.
Muốn làm quen với hắn.
Là vì cái này?
Là chế giễu? Là đồng tình? Là thương hại? Hay là tự cho mình có thể cứu vớt hắn, một kẻ khiếm khuyết khác với người thường
Hắn lạnh giọng nói: "Đừng để tao nhìn thấy mày nữa. Cút... tránh ra!"
Nam Tình ngơ ngác đứng tại chỗ. Nhẹ buông tay, mấy chục trang tài liệu như bông tuyết bay lả tả rơi đầy đất.
Vài giây sau, hắn mới cúi người, nhặt từng trang lên. Lại một lúc lâu sau, Dụ Trục Vân mới liếc mắt thấy hắn đứng dậy, ôm tài liệu, đi về phía đầu kia của hành lang.
Thấp hơn hắn một cái đầu, lại gầy gò yếu ớt, cảm giác gió thổi qua là có thể bay đi.
Không hiểu vì sao, Dụ Trục Vân lại cảm thấy rất bực bội.
Hắn hít sâu một hơi, cũng không có ý định đuổi theo, dứt khoát ngồi xuống trước cửa văn phòng. Tai từng đợt co rút đau đớn, không phân biệt được rốt cuộc là từ bên trong hay bên ngoài, dứt khoát trực tiếp giật máy trợ thính ra.
Cơn đau dữ dội kéo tới.
Thế giới chìm vào sự tĩnh lặng quỷ dị và yên ắng đến đáng sợ.
Hắn nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp không rõ từ đâu truyền đến, chờ hắn nghiêng nửa người sang phải định bắt lấy thì đã biến mất không thấy.
Hắn hờ hững mở mắt ra, Dụ Trục Vân cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang xòe ra của mình, tầm mắt lại bỗng nhiên chú ý tới một đống đồ vật không xa.
Vừa nãy còn không có.
Là sau khi tiếng bước chân kia rời đi, mới xuất hiện.
Một lọ xịt khử trùng hơn trăm tệ, một túi tăm bông, thuốc kháng viêm amoxicillin.
Dụ Trục Vân ngẩn ra, theo bản năng sờ lên tai trái của mình.
Vì thường xuyên tháo lắp máy trợ thính, da tai bị kéo rách nhiều lần, những vết thương đó đã nhiễm trùng, ẩm ướt và sưng đỏ.
Hôm nay… hình như còn nghiêm trọng hơn hôm qua
Hắn nhắm chặt mắt, đứng bật dậy.
Chỉ kịp thấy bóng dáng thỏ con nhỏ bé , đang lẫn vào đám người phía cuối hành lang dần biến mất dạng.