Trở lại phòng học, cả buổi sáng Nam Tình đều chăm chú ôn tập tại chỗ.
Những tài liệu thi đấu hóa học mà Khương Thái Đức đưa cho hắn, hắn rốt cuộc đã học qua một lần, ngộ tính lại cao, cho nên dù cách gần hai ba năm, cậu vẫn nhanh chóng nắm bắt lại được. Suy luận, vật lý, sinh học, toán học... Những kiến thức này đối với cậu mà nói quen thuộc chẳng khác nào bạn cũ.
Mãi đến khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, dòng suy nghĩ của Nam Tình mới bị cắt ngang. Người bạn cùng bàn mà từ hôm qua đến sáng nay vẫn chưa thấy đâu chậm rì rì đeo cặp bước vào phòng học, thấy Nam Tình còn ở đó thì có phần kinh ngạc: "Nam Tình? Cậu vẫn chưa đi ăn trưa à."
Nam Tình buông bút, không khỏi có chút hoài niệm.
Người đến là Chu Ngạn Khang. Nhà cậu ta tuy là gia đình đơn thân, nhưng mẹ cậu ta rất giỏi, tuổi còn trẻ đã lên đến vị trí giám đốc ở một trung tâm thương mại nổi tiếng bên Nghi Thành, một mình nuôi cậu ta rất tốt. Chỉ là có lẽ mẹ Chu yêu cầu ở con trai rất cao, cho nên đối với việc học tập, sinh hoạt và mọi mặt của cậu ta đều quản rất chặt, thậm chí có phần hà khắc.
Bình tĩnh mà xem xét, thành tích của Chu Ngạn Khang cũng không tồi. Trình độ top 30 của khối cũng đủ để cậu ta vào một trường đại học khá. Nhưng mẹ cậu ta vẫn không hài lòng, luôn miệng bắt cậu ta học theo Nam Tình, lkhông ngừng buông những lời tổn thương.
——'' Mẹ đã cho con điều kiện tốt hơn người ta nhiều như vậy! Vừa cho con đi học thêm vừa mời gia sư về dạy, vậy mà con chỉ được thế này sao? Tại sao con người ta có thể đứng đầu khối hả? Tại sao con người ta có thể được thầy cô khuyến khích đi thi đấu hả?
Nam Tình sở dĩ biết những lời này, là vì Chu Ngạn Khang đến thăm hắn khi nhà cậu xảy ra chuyện, rồi khi cậu vừa mở miệng cảm ơn thì Chu Ngạn Khang đã lùi lại một bước, trút hết những bực dọc, bất mãn, ghen tị bấy lâu nay lên cậu.
Nghe xong hắn không khỏi có chút ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu vì sao đôi khi ánh mắt Chu Ngạn Khang nhìn hắn lại không đúng như vậy. Còn chưa kịp nói gì, lại đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình bị người hung hăng nhét vào một chiếc thẻ ngân hàng.
Chu Ngạn Khang sau khi trút hết những khổ sở mấy năm nay, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Nam Tình: "Cho nên... cậu tốt nhất nên nhanh chóng khỏe lại, bằng không sau này tôi còn có thể đi ghen tị với ai?"
Nam Tình biết, con người có rất nhiều mặt.
Chu Ngạn Khang tuy ngoài miệng kể lể bất mãn với cậu, nhưng chưa từng giở trò xấu sau lưng cậu, bản chất cũng không xấu.
Huống chi, vì chuyện thành tích, cậu ta và người mẹ mình đã nảy sinh không ít mâu thuẫn.
Nếu bản thân đã trọng sinh trở về, có thể giúp Chu Ngạn Khang cởi bỏ khúc mắc bấy lâu nay, vậy thì không gì tốt hơn.
"Lát nữa đi," Nam Tình nói, "Chuyện nhà cậu giải quyết xong rồi à?"
Chu Ngạn Khang cả người như trút được gánh nặng khi đặt cặp xuống, ngồi phịch xuống ghế, bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: "Dù giải quyết xong hay chưa xong cũng phải đến trường. Tớ nghĩ đừng nói ông nội tớ, ngay cả ba tớ chết, mẹ tớ cũng sẽ không cho tớ nghỉ tang ba ngày. Một ngày rưỡi đã là nể mặt bọn họ lắm rồi."
"Qua một hai tuần nữa là thi tháng rồi, mẹ tớ bảo nếu lần này tớ vẫn không vào được top 25 của khối, bà ấy sẽ..." Chu Ngạn Khang mím môi, bỗng nhiên quay đầu đi, như ý thức được mình nói nhiều, "Không nhắc đến nữa."
Nam Tình cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là bỗng nhiên giơ tay, đem những kiến thức trọng tâm mà mình đã lọc từ tài liệu Khương Thái Đức đưa, những dạng bài tập nâng cao thích hợp, nhẹ nhàng đẩy đến bên cạnh Chu Ngạn Khang, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại:
"Nếu cậu không ngại, có thể xem cái này ôn tập. Chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ tiến bộ nhé."
Chu Ngạn Khang sững người, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt Nam Tình.
Thiếu niên trước mặt vì bệnh lâu ngày mà gầy yếu, nhưng lại không có chút nào hơi thở của người sắp lìa đời, ngược lại trông rất sạch sẽ. Đôi mắt hạnh tròn xoe phảng phất ngậm nước, có chút trẻ con, nhưng lại hài hòa với chiếc mũi tinh xảo và đôi môi mềm mại của cậu.
Nếu phải dùng hai từ để hình dung, chính là xinh đẹp và thuần khiết.
Chu Ngạn Khang đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhận lấy tài liệu Nam Tình đưa, đáy lòng đột nhiên trào dâng một nỗi áy náy: "... Cảm ơn."
Nam Tình mỉm cười lắc đầu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến nhà ăn.
Hành lang ngoài phòng học người đi lại tấp nập, khi cậu quay người đi, vô tình lướt qua một bóng người cao gầy không mặc đồng phục, một thân quần áo màu đen nâu.
Bóng người kia vừa mới còn ở đó, dừng chân một lát, rồi lại im lặng rời đi.
Thời tiết cuối tháng 11 đã lạnh buốt, dù có ánh mặt trời ấm áp, gió lạnh vẫn không ngừng luồn vào cổ áo. Chiếc khăn quàng cổ dày dặn giữ ấm của Nam Tình bị bẩn ở tòa Lập Huy nên cậu đã vứt đi, cậu đành lấy tạm từ nhà ra một chiếc khăn quàng cổ màu trắng cũ để dùng, chưa kịp mua cái mới.
Thời điểm này mua hàng online chưa phát triển, muốn mua đồ gì đều phải tranh thủ ban ngày đi trung tâm thương mại mua.
Nhưng cậu tan học đã gần 9 giờ rưỡi, chẳng còn cửa hàng nào mở. Huống hồ Nam Đào Thành dạo này đi công tác ở nơi khác, hắn cũng ngại làm phiền Cố Mai Phương.
Cố Mai Phương mở một cửa hàng ăn sáng sát bên trường . Mỗi ngày rạng sáng đã phải dậy bận rộn. Hơn nữa bà vì kiếm thêm chút tiền, ban ngày còn mở thêm một quầy nhỏ chuyên bán đồ ăn vặt.
Kiếm được không nhiều, chắc chắn rất vất vả.
Buổi sáng là thời điểm bà bận nhất, đương nhiên không thể có thời gian làm bữa sáng riêng cho bọn trẻ, trong tiệm có gì thì ăn nấy.
Cố Gia Hòa giữ chìa khóa lớp, vội vàng cầm bữa sáng đi, cho nên thường là người rời đi đầu tiên. Nam Tình theo sau đó, Cố Vũ Bân thì lề mề theo sau.
Thế nhưng hôm nay dường như là một ngoại lệ.
Khi Nam Tình đến cửa hàng, Cố Vũ Bân vừa duỗi tay lấy xong một ổ bánh bao đậu xanh vừa mới hấp xong, ôm một đống lớn đồ đạc lướt qua hắn, không biết là không nhìn thấy hắn, hay là cố ý không nhìn.
Nếu là trước đây, Nam Tình sẽ nghĩ là vế trước
Nhưng bây giờ sao... Nam Tình còn chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa là.
Bánh bao đậu xanh đã hết. Do dự một hồi, ánh mắt Nam Tình lướt qua những món ăn sáng còn lại, có chút chần chừ.
Nhìn một hồi lâu, ánh mắt cậu vô tình thấy một chiếc bánh bao trắng nứt vỏ đặt trên tay Cố Mai Phương. Cậu nhẹ nhàng cầm lấy.
Rất nhanh, cậu hòa vào dòng người đi về phía khu dạy học.
Thời điểm này, cửa hàng ăn sáng người đến người đi, đa số đều là học sinh trường Nghi. Bọn họ hoặc đi bộ, hoặc từ trạm xe buýt xuống, hoặc đi xe đạp, xe điện nhỏ, tụm năm tụm ba dừng lại, nhờ Cố Mai Phương lấy cho họ bữa sáng.
Hôm nay khách đến lại có chút đặc biệt.
Động cơ vù vù ầm ĩ vang vọng, một chiếc xe máy màu hồng trắng đột nhiên phanh gấp. Một thiếu niên cao gầy mặc áo hoodie đen và áo khoác nâu kéo kính mũ bảo hiểm, lộ ra một đôi mắt đen trầm sắc bén.
Hắn liếc nhìn đám đông phía trước rồi tay vào quầy ăn sáng của Cố Mai Phương.
"Cái này, cái này, cái này... và cái kia," Dụ Trục Vân một chân chống xe máy, rút ra tờ tiền đỏ, giọng nói vọng ra từ mũ bảo hểm có chút trầm, "Không cần trả lại."
Xe máy bị chặn ở ngoài cổng trường.
Hắn xoay người xuống xe, tay trái xách một túi bữa sáng, tay phải tháo mũ bảo hiểm, tùy tiện kẹp vào khuỷu tay. Chân dài bước đi, chưa đến năm phút đã dừng ở cửa lớp mười một ban nhất.
Từ góc độ này, có thể thấy rõ Nam Tình.
Chiếc cổ trắng nõn yếu ớt rụt vào chiếc khăn quàng cổ trắng cũ kỹ có chút xù lông, đôi mắt ướt long lanh, chóp mũi lạnh đến đỏ ửng, chiếc túi trong tay vừa mở ra, chiếc màn thầu nhỏ bị nứt thiếu một góc.
Dường như nhận ra ánh mắt chăm chú của Dụ Trục Vân, Nam Tình ngẩng đầu, khẽ giật mình.
Cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hai má phồng lên, hiển nhiên là miếng màn thầu kia vẫn chưa ăn xong, hắn dùng sức nhai đến mày cũng nhíu lại, ánh mắt trong veo chậm rãi dời từ mặt Dụ Trục Vân sang tai trái.
Dụ Trục Vân nhíu mày, phản ứng đầu tiên vẫn là né tránh. Nhưng vừa nhấc chân lại cứng đờ, ma xui quỷ khiến mà dừng lại tại chỗ.
Thiếu niên này thật sự rất kỳ lạ.
Không tức giận, cũng không sợ hắn.
Đứng im vài giây, Dụ Trục Vân mới nghiêng người, dựa vào mép cửa, không nhẹ không nặng đặt chiếc mũ bảo hiểm xuống:
"Ra đây."
Nam Tình ngoan ngoãn buông chiếc màn thầu, đứng dậy đi về phía hắn.
Đến gần, Dụ Trục Vân ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Không biết là loại nước giặt quần áo nào, hương vị tươi mát mà sạch sẽ.
"Cầm lấy."
Không đợi cậu mở miệng, Dụ Trục Vân nghiêng mặt, đưa chiếc túi nặng trĩu đến trước mặt hắn, "bộp" một tiếng buông tay ra.
Nam Tình khẽ kêu lên một tiếng, lập tức vươn tay ra đỡ. Miệng túi mở ra, lộ ra một loạt đủ loại bữa sáng.
Bánh bao thịt, bánh bao chay, trứng gà chiên, bánh trứng, sandwich... nóng hổi, vẫn còn bốc hơi.
Bàn tay lạnh lẽo của Nam Tình được hơi ấm bao phủ, không hiểu sao có chút chua xót, ngẩng mặt nhìn Dụ Trục Vân, hỏi nhỏ: "Cậu ăn sáng chưa?"
Cậu nhớ rõ, Dụ Trục Vân ăn rất nhiều.
Không biết vì lý do gì, đối với đồ ăn có chút để ý quá mức bình thường. Giống như hắn có dạ dày lớn, một mình có thể ăn nhiều hơn người khác vài phần. Bất quá Dụ Trục Vân vóc dáng cao, lại luyện tập nhiều, cho nên cũng không có mỡ thừa, thân thể và vóc dáng đặc biệt tốt.
"Bảo cậu ăn thì cứ ăn, hỏi nhiều làm gì."
Ánh mắt Dụ Trục Vân dừng lại ở hành lang, không nhìn thẳng Nam Tình, chỉ khẽ nhếch khóe môi, lười biếng mở miệng: "Cậu không phải nói muốn làm quen với tôi sao? Ăn rồi làm quen."
Nam Tình ngẩn ra, chậm nửa nhịp mới ý thức được, đây là tín hiệu Dụ Trục Vân đồng ý kết giao với cậu. Nhưng nụ cười trên cậu hắn còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn, đã đông cứng lại.
Chính là, những thứ đồ ăn sáng này...
Cậu do dự một hồi, nói thật với Dụ Trục Vân:
"Xin lỗi, tớ rất muốn làm quen với cậu, nhưng tớ không thể ăn những thứ này, bởi vì..."
Khi Nam Tình mở miệng, vừa lúc đến giờ vào học. Mấy cô gái ngáp ngắn ngáp dài, cắn bánh bao đi đến cửa lớp, lại bị Dụ Trục Vân đứng ở cửa lớp làm cho giật mình, liên tục xác nhận có phải mình đi nhầm lớp không.
Ánh mắt các cô lặp đi lặp lại dò xét trên người hai người, hiển nhiên có rất nhiều dấu chấm hỏi. Phát hiện ánh mắt Dụ Trục Vân liếc sang, động tác nhất trí rụt đầu lại, quả thực có thể dùng bốn chữ "chạy trối chết" để hình dung.
Dụ Trục Vân mím môi.Không hiểu sao, một nỗi bực bội không rõ lý do trào dâng trong lòng.
Hắn lạnh nhạt ngắt lời Nam Tình: "Tùy cậu, không ăn được thì vứt đi."
Học sinh tốt đều một dạng, dù Nam Tình thoạt nhìn không sợ hắn, nhưng trong xương cốt vẫn không muốn nhận đồ của hắn.
Ngại bẩn à.
Thật buồn cười.
Hắn cũng không hy vọng gì nhiều Nam Tình sẽ ăn.
Lại không phải liếm chó. Mới không đến mức hạ mình như thế.