Sau khi hiệu trưởng nói xong, ánh mắt của Ngụy Đình mới dừng lại trên người anh ta.

Biên Hạo Nam đứng thẳng người, giọng nói không tự giác trầm xuống: “Trường sẽ chi trả học phí và sinh hoạt phí trong thời gian trao đổi tại đó, tài liệu học thuật và thư giới thiệu học viện Thanh Châu cũng đã tiếp nhận rồi.”

Ngoại trừ Ngụy Đình, không ai sẽ hỏi vì sao lại là chúng tôi.

Dù học viện Thanh Châu danh tiếng lừng lẫy tại Hoa Quốc, nhưng ở đây cả ba người đều là những học sinh xuất sắc. Phù Tư Mẫn là sự kết hợp giữa nhan sắc và trí tuệ, thành tích luôn đứng đầu, mẹ cô ấy là trưởng khoa bệnh viện, lại còn là phó chủ tịch hội học sinh. Còn Biên Hạo Nam thì có hậu thuẫn vững chắc từ các đơn vị có liên quan.

Đột nhiên, Ngụy Đình phát hiện Biên Hạo Nam đang nhìn cô, ánh mắt của nam sinh ăn mặc thời thượng ấy thật kỳ quái, có phần giống như đang khinh thường cô vậy.

Cô lập tức cúi đầu. Ở kiếp trước, chính hiệu trưởng là người nói những lời này, cô đã hỏi: “Tôi cũng được chia phần sao?” Và ngay lập tức bị Biên Hạo Nam châm chọc: “Cô gặp vận may cứt chó à.”

Dù biết anh nói đúng sự thật, nhưng khi ngồi cạnh ba người ưu tú như vậy, Ngụy Đình chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Sau khi Biên Hạo Nam nói xong, hiệu trưởng liếc nhìn cả bọn một cái, ánh mắt dừng lại trên người Phù Tư Mẫn, rồi nói: “Trong lòng các em hẳn đã rõ học viện Thanh Châu đại diện cho điều gì, cho nên đừng để mất mặt đại học Nhật Nham của chúng ta, đã hiểu chưa?”

Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Phù Tư Mẫn vẫn còn có chút bất an.

Câu nói kia của hiệu trưởng nghe như đang nhắm vào cô? Hay là đang nhắm vào Ngụy Đình bên cạnh?

“Phù Tư Mẫn.”

Lớp trưởng đuổi theo từ phía sau, lấy điện thoại ra, cười tươi: “Chúng ta bốn người lập một nhóm đi, sau này cũng dễ hỗ trợ nhau.”

Lý do của cậu ấy nghe rất chính đáng, nhưng suốt buổi chỉ chăm chăm nhìn Phù Tư Mẫn, rõ ràng là “Túy ông ý bất tại tửu” (Ý của kẻ say chẳng nằm ở rượu).

Ngụy Đình đứng yên lặng bên cạnh, nghe họ nói chuyện. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Biên Hạo Nam vẫn còn ở trong phòng hiệu trưởng, chưa ra.

“Tôi có một người chị họ từng là sinh viên đặc tuyển của học viện Thanh Châu năm xưa. Tôi vừa hẹn chị ấy tối nay ăn cơm, định hỏi thêm vài chuyện về học viện Thanh Châu. Phù Tư Mẫn, cậu đi cùng nhé?”

Phù Tư Mẫn suy nghĩ một chút, rồi khẽ cười: “Được.”

Là hoa cao lãnh, Phù Tư Mẫn xưa nay luôn không biểu lộ cảm xúc, giờ phút này nụ cười của cô khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp càng trở nên sống động hơn.

Lớp trưởng không mời ai khác, Phù Tư Mẫn cũng không rủ thêm ai, hai người hòa hợp vui vẻ bước đi. Ngụy Đình không muốn bị xem là kỳ cục nên lặng lẽ đi theo phía sau, cách khoảng hai mét.

“Các cậu không đợi tôi à ——”

Tiếng bước chân vội vã vang lên phía sau. Ngụy Đình nghiêng đầu, thấy một dáng người cao lớn tiến đến bên cạnh cô, chậm lại bước chân — là Biên Hạo Nam.

Anh rất cao, theo cô đoán chắc chắn trên 1m80. Phong cách ăn mặc cũng rất hợp thời, mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ theo kiểu tự nhiên. Ở khoảng cách gần, cô còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh, không rõ là mùi của túi thơm hay nước hoa.

Phía trước là một đôi trai tài gái sắc trông rất đẹp mắt, nhưng Ngụy Đình lại thấy cả người không thoải mái: Sao Biên Hạo Nam lại đi cạnh cô chứ?

Đi được khoảng hai mét trong im lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo. Nhớ lại chuyện vừa rồi, cô tốt bụng nhắc: “Lúc nãy chúng tôi lập nhóm, lúc đó anh chưa ra, đến lúc đó để Phù Tư Mẫn kéo anh vào nhé.”

“Cô kéo tôi vào đi.”

Giọng nam đầy áp lực, Ngụy Đình đành dừng bước, mở mã QR nhóm cho anh quét.

“Chậc… Thế giới ảo tưởng…”

Biên Hạo Nam nhìn ảnh đại diện trên điện thoại của Ngụy Đình, khóe miệng nhếch lên.

Tối qua anh như thường lệ tìm kiếm thông tin trong nhóm xã đoàn, phát hiện ảnh đại diện của cô đã thay đổi. Anh tra thử, thì ra đó là Tsukino Usagi — ấu trĩ đến nỗi không chịu nổi, em họ anh mới mười ba tuổi còn chẳng thèm xem mấy thứ này.

Giọng nói của anh vang lên rất rõ ràng bên tai, đầu Ngụy Đình cúi xuống càng thấp.

Chẳng lẽ dùng ảnh đại diện manga anime thì là thế giới ảo tưởng sao? Trọng điểm là cô gái trong ảnh còn đang cầm một xấp tiền mặt kìa! Mà giọng điệu của anh là sao chứ? Căm ghét thế giới ảo tưởng?

Dù vậy, Ngụy Đình vẫn không nói gì, lặng lẽ thao tác, kéo anh vào nhóm.

Biên Hạo Nam là cháu trai của hiệu trưởng, mẹ anh nghe nói là giáo sư của một đại học lớn ở thành phố A, cha là luật sư nổi tiếng, nghe bạn học kể anh còn có một mẹ nuôi rất “khủng”, có quan hệ rộng rãi. Hậu trường của anh cứng rắn hơn hẳn so với cô gái bên kia đường.

Sau khi kéo vào nhóm xong, Ngụy Đình ngẩng đầu, thấy Phù Tư Mẫn đã đi cách cô rất xa.

Cô thật sự không muốn đi cùng Biên Hạo Nam, người này dường như đặc biệt không vừa mắt với cô.

Ngụy Đình đuổi theo: “Mẫn Mẫn, đợi tôi với nha!”

Biên Hạo Nam vẫn cầm điện thoại trong tay, nhìn bóng dáng cô không hề lưu luyến chút nào, bực mình bật thốt lên một tiếng “chậc”.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn rất được lòng các nữ sinh, người theo đuổi anh nhiều không kể xiết, người không biết lượng sức mình cũng rất nhiều. Sao Ngụy Đình lại không có chút tự giác nào vậy?

Thật là thấy quỷ —— rốt cuộc tại sao anh lại thích Ngụy Đình chứ? Cô không có ngoại hình, tính cách cũng rất bình thường. Ngay cả chú anh cũng nghĩ rằng anh đang theo đuổi Phù Tư Mẫn, chưa từng nghĩ anh lại để ý đến Ngụy Đình.

“Cái gì? Các cậu sắp trở thành sinh viên đặc tuyển của học viện Thanh Châu?”

“Là học viện Thanh Châu đó sao? Cái nơi chỉ dành cho những thiếu gia tiểu thư địa phương ở thành phố A ấy?”

Tiếng kinh ngạc vang lên trong ký túc xá.

Phù Tư Mẫn gật đầu, cười nhạt: “Đúng là chỗ đó.”

“Trời ơi Mẫn Mẫn, ngưỡng mộ cậu quá! Cả Đình Đình nữa! Sao cậu lại may mắn đến vậy hả?”

Ba ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, Ngụy Đình khẽ mím môi, không thể nghĩ ra lý do gì để giải thích.

Đó là cơ hội mà cô dù có vắt óc cũng không hiểu sao lại đến với mình. Có lẽ đúng như Biên Hạo Nam từng nói, cô chỉ là gặp vận may cứt chó mà thôi.

“Chỉ có hai người các cậu thôi sao?”

“Còn có lớp trưởng và Biên Hạo Nam.”

“Trời ạ! Đây chính là duyên phận rồi ——” Đề tài chuyển hướng, “Nói thật, nơi đó là nơi tụ hội của những người thừa kế tài phiệt ở thành phố A đấy. Mẫn Mẫn, vị trí con dâu hào môn như đang vẫy gọi cậu ——”

“Nói gì vậy, tôi không quan tâm mấy thứ đó đâu.” Phù Tư Mẫn hơi nhíu mày.

“Đùa thôi mà! Vậy còn Đình Đình thì sao?”

Ngụy Đình ngẩng đầu, có chút ngơ ngác, không rõ là họ đang hỏi cô có muốn gả vào hào môn hay gì.

“Cô ấy á, thôi bỏ đi, mấy người đó đâu có mù.” Cô gái đối diện lập tức bịt miệng, vừa nói vừa làm dáng buồn cười: “Nếu tôi có năm phần nhan sắc của Mẫn Mẫn thì tốt biết mấy.”

Không khí lập tức trở nên vui vẻ.

Ngụy Đình cũng cười.

Cô đúng là có vài phần tham vọng, nhưng không ngu ngốc. Cô không xinh đẹp, cũng không có khả năng chơi đùa với lòng người, dựa vào đâu để gả vào hào môn? Thay vào đó, lấy lòng Phù Tư Mẫn có vẻ thiết thực và hiệu quả hơn.

Đợi sau này cô xây dựng được quan hệ tốt với Phù Tư Mẫn, đứng ở một vị trí cao hơn, những lời họ nói đùa hay châm chọc hôm nay — vì khoảng cách đã quá xa — cô sẽ chẳng còn nghe thấy nữa. Lúc đó khi cô ngẩng đầu lên, sẽ chỉ nhìn thấy phong cảnh càng rộng lớn hơn mà thôi.

…………..

Mấy bà theo chủ nghĩa thích cái đẹp như tui trước kia đọc chắc sẽ khó chịu đó, tui thì dạo này gu đổi liên xoành xoạch rùi, gì cũng thử được 😌

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play