Phù Tư Mẫn có ngoại hình nổi bật, là hoa khôi của trường – danh xứng với thực. Người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuể, như cá bơi qua sông. Nhưng lạ là, Phù Tư Mẫn chẳng để mắt đến ai. Là bạn cùng phòng của hoa khôi, các cô cũng thường xuyên nhận được mấy “viên đạn bọc đường” – đều là vì người ta muốn qua họ để biết Phù Tư Mẫn thích gì.

“Mẫn Mẫn à, hôm qua lúc tôi xuống lầu đổ rác, gặp lớp trưởng. Anh ta kéo tôi lại nói mấy câu linh tinh, tôi liền hỏi có phải muốn theo đuổi cậu không, ai ngờ lại đúng thật.”

“Sau đó sao? Sau đó sao nữa?”

“Sau đó anh ta bảo tôi gửi WeChat của Mẫn Mẫn cho anh ta. Mẫn Mẫn, cậu nói xem, tôi có nên cho không?”

“Lớp trưởng đẹp trai mà, dáng cao, phẩm chất cũng tốt, chỉ là nghe nói nhiều người theo đuổi.”

“Soái ca như vậy hiếm có, nhiều người theo đuổi là chuyện bình thường!”

Ba đôi mắt đều đổ dồn về phía Phù Tư Mẫn. Cô uống xong sữa đậu nành, lấy khăn giấy lau khóe miệng, thản nhiên nói: “Tôi không thích kiểu như lớp trưởng.”

“Vậy cậu thích kiểu soái ca như thế nào?”

Ngụy Đình không khỏi nghĩ đến diện mạo bạn trai kiếp trước của Phù Tư Mẫn – Quan Gia Tinh.

Quan Gia Tinh là con lai, mái tóc vàng nhạt, đôi mắt sâu hút như vì sao lạnh, sống mũi cao thẳng, như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ được Thượng Đế tạo ra.

Ngụy Đình từng thấy Quan Gia Tinh từ xa một lần. Gương mặt anh không biểu cảm, khí thế uy nghiêm, nhưng khi nhìn thấy Phù Tư Mẫn, đôi mắt lãnh đạm kia lại lập tức hóa thành mắt đào hoa, đến cả nốt ruồi lệ dưới khóe mắt trái cũng như sống động hơn.

So với lớp trưởng vốn đã rất điển trai, thì đứng cạnh anh ta cũng chỉ là mờ nhạt không ánh sáng.

“Ừm…”

Rất nhiều người từng hỏi Phù Tư Mẫn như vậy. Mỗi lần cô đều chỉ cười rồi trả lời ba chữ: “Xem duyên phận.” Nhưng hôm nay, không hiểu sao cô lại có hứng thú, nghiêm túc suy nghĩ một chút về hình mẫu lý tưởng của mình.

“Đại khái là kiểu người biết tôn trọng con gái, chu đáo, mang lại cho tôi cảm giác an toàn.”

Ngụy Đình âm thầm mắng: Điều đó chẳng liên quan gì đến Quan Gia Tinh cả.

Quan Gia Tinh là ai? Tên thật của anh là Alex Chard, là con lai Trung – Anh. Từ đầu thế kỷ trước, ông nội của Quan Gia Tinh đã nắm bắt làn sóng thương mại toàn cầu đang lên, nhờ thương mại viễn dương mà gây dựng sự nghiệp, lập nên nền móng ban đầu cho đế quốc thương nghiệp Alex.

Đến thời cha của Quan Gia Tinh, gia tộc Alex đã thu lợi khổng lồ trong các lĩnh vực tài chính và công nghệ, trở thành một trong những nhà đầu tư quan trọng ban đầu của nhiều ngành sản xuất lớn ở Trung Quốc. Thượng Đế dường như đặc biệt ưu ái gia tộc Alex, liên tục dồn tài sản thế giới lên người họ. Ngày nay, con cháu của gia tộc này đông đảo và giàu có, chi tiêu hàng ngày có thể nói là con số thiên văn. Dù vậy, họ vẫn thuộc hàng những người giàu có nhất thế giới.

Tính cách của Quan Gia Tinh vô cùng ngạo mạn, ngoài ba người bạn thân thiết, anh ta khinh thường tất cả mọi người, coi thường người khác là chuyện thường ngày. Lần đầu tiên Phù Tư Mẫn và anh ta gặp nhau là trong một chuyến leo núi, cũng bắt đầu từ đó mà có ràng buộc.

Chính vì Quan Gia Tinh mà những ngày tháng của Phù Tư Mẫn ở Học viện Thanh Châu vô cùng khó khăn. Ai có thể ngờ được sau này họ lại ở bên nhau?

“Thật ra lớp trưởng đúng là chưa đủ soái, không xứng với Mẫn Mẫn của chúng ta.”

Ngụy Đình buột miệng nói thật lòng. Dù sao Quan Gia Tinh cũng thật sự quá điển trai, khuôn mặt như AI mô phỏng, dáng người đúng tỷ lệ vàng.

“Lớp trưởng chỉ là muốn theo đuổi Mẫn Mẫn thôi mà, cậu đâu cần soi mói anh ấy vậy?”

Bỗng nhiên có người chen ngang lời Ngụy Đình, giọng điệu châm chọc đầy mùi thuốc súng. Cả phòng lập tức im bặt.

Ngụy Đình nhìn đối phương – cô gái ở giường đối diện, cũng là một mỹ nữ, nhưng vẫn kém một bậc so với Phù Tư Mẫn.

Ngụy Đình dường như chẳng để tâm đến sự địch ý của cô gái kia, cong môi cười: “Tôi đâu có ý gì đâu, trong ký túc xá, chẳng phải mọi người cũng hay bàn về ngoại hình người khác sao? Tôi cũng đâu cảm thấy các cậu soi mói gì đâu.”

Giọng cô nhẹ nhàng mềm mỏng, khiến đối phương nhất thời không nói nên lời.

“Các cậu ăn xong rồi à? Để tôi gom túi nilon lại một chút.”

Ngụy Đình đứng dậy, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, bước tới bàn của các cô, gom mấy túi nilon lại.

Hành động ấy, với cô bạn vừa mới châm chọc kia, giống như một bước lùi hoặc dấu hiệu giảng hòa. Không khí lại trở nên hài hòa.

Ra ban công đổ rác xong, Ngụy Đình gọi điện thoại đến tiệm tạp hóa trong thôn.

Bà ngoại cô mang theo thiết bị y tế cho người già, nhưng bà rất thích bọc điện thoại kín mít. Lại thêm tuổi đã lớn, nên đôi khi không nghe được tiếng chuông. May mà mỗi ngày bà đều đến tiệm tạp hóa ở đầu thôn xem người ta chơi mạt chược.

Người bắt máy là Vương a di.

“Là Đình Đình à, bà ngoại cháu đang ở chỗ dì, để dì gọi bà ra cho.”

“Alo? Là cháu đấy à?”

Nghe thấy giọng quen thuộc của bà ngoại, nước mắt Ngụy Đình lập tức trào ra.

Cô thật sự từng nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại bà nữa. Cô cảm ơn trời đã cho mình cơ hội sống lại lần nữa.

Ngụy Đình cố gắng kìm nén giọng, không để bà nghe thấy tiếng nức nở.

“Là cháu đây, cháu là Đình Đình. Bà ơi, cháu mua một ít gạo và bột mì online, lát nữa cháu sẽ nói với dì Vương nhờ dì giúp kéo về nhà bằng xe đẩy nhỏ nhé.”

“Cái gì? Gạo? Sao lại mua mấy thứ đó, nhà mình còn nhiều lắm.”

“Cháu cứ mua đó, dù sao cũng không hỏng, mình cứ từ từ ăn.”

“Bà ăn không hết nhiều như vậy, cháu mau đi trả lại đi.” Bà cố tình lờ đi chữ “mình”.

“Gần giao rồi, trả không được. Bà cứ để dành đó, đợi nghỉ lễ cháu sẽ về.”

Hai bà cháu nói chuyện mười phút, nỗi thương cảm ban đầu của Ngụy Đình cũng vơi bớt.

Trên mạng có rất nhiều app vay tiền, nhưng tạm thời cô không muốn đụng vào. Dù sao cô biết rõ tận thế sẽ đến khi nào. Nếu vẫn giống kiếp trước – động đất liên tiếp khắp lục địa, dịch bệnh hoành hành – thì cô chuẩn bị tích trữ trước một tháng vẫn kịp. Nếu tận thế không đến, cô có thể trả lại khoản vay đó.

Cửa ban công bị kéo ra, Phù Tư Mẫn cầm điện thoại, nói với cô: “Hiệu trưởng bảo chúng ta đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến.”

Tới rồi! Cô và Phù Tư Mẫn là hai người nhận được tin sớm nhất. Đời này thế mà lại được thông báo trước?

Tim Ngụy Đình khẽ thắt lại, cố gắng giữ vẻ thản nhiên bước theo Phù Tư Mẫn rời khỏi ký túc xá, tìm chủ đề để nói: “Hiệu trưởng gọi chúng ta làm gì nhỉ?”

Phù Tư Mẫn đoán có lẽ liên quan đến học bổng hoặc thi đấu. Nhưng khi liếc nhìn Ngụy Đình – người thấp hơn cô nửa cái đầu – lại cảm thấy không đúng.

Thành tích của Ngụy Đình chỉ ở mức trung bình, có thể tham gia thi đấu gì chứ?

“Có thể là hoạt động tuyên truyền của trường.”

Khi bước vào văn phòng hiệu trưởng, Ngụy Đình đã thấy hai nam sinh vóc dáng cao gầy đang ngồi trên sofa. Một trong số đó chính là lớp trưởng mà các cô vừa bàn tán, người còn lại là cháu trai của hiệu trưởng.

“Các em đến rồi.”

Hiệu trưởng đặt chồng tài liệu dày cộp trong tay xuống. Ngụy Đình đoán đó chắc là bảng điểm, giấy khám sức khỏe, và thư giới thiệu.

“Gọi các em đến đây là để thông báo một việc: bắt đầu từ thứ Hai, các em sẽ đến Học viện Thanh Châu – thành phố A, làm học sinh đặc chiêu.”

Kiếp trước, Ngụy Đình vì quá bất ngờ mà bật thốt thành tiếng. Còn lần này, cô cùng ba người còn lại ngồi ngay ngắn, liếc nhìn nhau.

Cháu trai hiệu trưởng – Biên Hạo Nam – đã biết chuyện từ trước. Liếc nhìn Ngụy Đình, thấy cô chẳng buồn liếc lại mình một cái, trong lòng có chút khó chịu, lên tiếng: “Chỉ đi một năm thôi.”

………………..

Khó chệu cái quái rề, thanh niên này tự ảo tưởng rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play