“Tích tích tích —— tích tích tích —— tích — tích — tích……”

Âm thanh điện tử quen thuộc vang lên, Ngụy Đình như thể lại rơi vào một thế giới hư ảo.

Cuối cùng, tiếng chuông báo bên tai ngày càng rõ ràng, Ngụy Đình chợt mở mắt ra, đập vào mắt cô là màn giường ren màu trắng ngà.

Chiếc điện thoại dưới gối vẫn đang điên cuồng rung lên, cô mò tới, lấy điện thoại ra, tắt tiếng chuông đáng ghét kia đi, đầu óc vẫn còn mơ màng.

Cô không phải đã nhiễm virus tang thi, nằm chết cứng trên mặt đất lầy lội rồi sao? Sao bây giờ lại nằm trên một chiếc giường mềm mại thế này?

Là mộng tưởng sao? Ngụy Đình trực tiếp tự vả một cái, ngay lập tức má cô bỏng rát.

Đây không phải là ảo giác!

Cô đã trọng sinh! Đây chính là ký túc xá trước kia của cô! Là lúc cô còn chưa chuyển đến học ở Học viện Thanh Châu!

Ngụy Đình kích động nhảy bật dậy khỏi giường, cầm lấy đồ vật trên bàn học, mở hộp ra, không kịp nhìn rõ bên trong có gì, vớ được cái gì liền đưa lên miệng. Vị dâu tây ngọt lịm bùng nổ trong khoang miệng, cô ăn ngấu nghiến, nước mắt đã sớm làm ướt đẫm khuôn mặt.

Cuộc sống dân thường trong tận thế quá khổ sở, cô cùng bà ngoại nương tựa nhau sống ở vùng quê gần một năm, sau đó vẫn bị nhiễm virus tang thi. Không muốn liên lụy đến bà, Ngụy Đình tìm một nơi để trốn, rồi nặng nề thiếp đi.

Kiếp trước, cô oán hận thế giới này bất công bao nhiêu, thì bây giờ lại cảm tạ ông trời bấy nhiêu vì đã cho cô một cơ hội sống lại.

Bánh kem thơm ngọt bị cô ăn vội đến mức suýt nghẹn, Ngụy Đình đấm ngực, vội vã mở chai nước, ngửa cổ uống gần hết một chai.

“Ợ ——————”

Ngụy Đình đánh một cái ợ to vang dội, nhưng cô không hề cảm thấy xấu hổ. Nước ngọt ngào thuần khiết như vậy, cô đã mấy năm rồi chưa được uống qua!

“Đình Đình, sáng sớm cậu làm gì vậy……”

Phù Tư Mẫn trên giường phía trên trở mình, lẩm bẩm một câu, rồi lại im lặng.

Tâm trạng kích động của Ngụy Đình lập tức bình ổn trở lại.

Phù Tư Mẫn – cái tên mà cô nghe được lần cuối cùng trước khi chết.

Bọn họ đều là học sinh được tuyển chọn đặc biệt của Học viện Thanh Châu, nhưng số phận lại hoàn toàn khác biệt.

Cô tướng mạo bình thường, dáng người cũng không có gì nổi bật, lại không có tài năng gì đáng kể. Khi tận thế đến gần, cô bị Học viện Thanh Châu trục xuất bằng phi cơ trở về quê gốc theo hộ khẩu.

Nhưng Phù Tư Mẫn thì khác. Cô ấy xinh đẹp thuần khiết, dáng người uyển chuyển, giống như nữ chính trong tiểu thuyết học đường. Dù là người dân thường, lại không chịu cúi đầu trước các thiếu gia nhà tài phiệt, thậm chí còn dám đối đầu với họ. Vì thế từng chịu không ít sự bắt nạt, cuối cùng lại được các thiếu gia nâng niu như bảo bối.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô ấy đã sống rực rỡ hơn cả 18 năm cuộc đời của Ngụy Đình.

Khi Ngụy Đình còn đang vất vả kiếm đồ ăn mốc để sống qua ngày, thì Phù Tư Mẫn đã tổ chức biểu diễn.

Tận thế, đối với những người sống trong tầng lớp thượng lưu, chỉ như một trò chơi thể nghiệm. Đặc quyền và tài phú giúp họ dễ dàng vượt qua. Còn những người như Ngụy Đình – hàng ngàn hàng vạn dân thường – lại bị đẩy ra khỏi “vườn địa đàng”.

Ngụy Đình lấy điện thoại ra, nhìn ngày tháng hôm nay.

Ngày 26 tháng 10, thứ bảy. Cô còn nhớ rõ, ngày 28 tháng 10, cô và Phù Tư Mẫn cùng hai nam sinh khác được hiệu trưởng thông báo chuyển đến học ở Học viện Thanh Châu.

Đó chính là Học viện Thanh Châu! Cô không bao giờ quên được cái ngày 28 ấy.

Học viện Thanh Châu là học phủ tối cao của cả nước, học sinh ở đó ai cũng xuất thân hiển hách – hoặc là con cháu các gia tộc tài phiệt, hoặc là hậu duệ quý tộc trong chính quyền. Đó là nơi mà Ngụy Đình trước kia chưa từng dám nghĩ tới.

Cô được bà ngoại nuôi lớn, học phí đại học đều là bà ngoại đi vay từng nhà trong thôn. Trước khi vào đại học, cô thậm chí chưa từng dùng qua điện thoại di động. Vào Đại học Nhật Nham đã mở rộng tầm mắt cô, còn Học viện Thanh Châu thì khiến cô kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Kiếp trước, quan hệ giữa cô và Phù Tư Mẫn rất bình thường. Sau khi vào Học viện Thanh Châu, vì sợ bị những kẻ bắt nạt quanh Phù Tư Mẫn trả thù, cô ngày càng xa cách cô ấy. Nhưng dù đã rời xa trung tâm cơn bão, cô vẫn bị liên lụy phần nào.

Đời này vẫn còn kịp — cô nhất định sẽ nắm chặt cơ hội trọng sinh lần này, thay đổi vận mệnh của chính mình!

Lần này, Ngụy Đình phải giữ cho bằng được mối quan hệ với Phù Tư Mẫn, cũng muốn trở thành người đứng trên người khác.

“Xin lỗi, tôi đánh thức cậu à? Tôi không cố ý……”

Ngụy Đình dùng giọng dịu dàng, phát âm rõ ràng, âm thanh thanh thoát và trong trẻo. Cô là người phương Nam, giọng nói mềm mại, dễ nghe. Nhờ ưu thế này, cô từng làm lồng tiếng cho các chương trình truyền thanh để kiếm tiền.

Cô nhón chân, thấy Phù Tư Mẫn đang nằm nghịch điện thoại, lại rón rén tiến tới, hạ giọng hỏi:

“Sáng nay cậu muốn ăn gì không? Tôi định ra căn tin một chuyến.”

Đây là lần đầu tiên Ngụy Đình chủ động lấy lòng người khác, bản thân cô cũng cảm thấy lời mình nói thật ngượng ngùng.

Phù Tư Mẫn liếc cô một cái, lạnh nhạt lắc đầu.

Cô ấy thật sự rất đẹp. Dù vừa tỉnh ngủ, tóc còn rối, mặt không trang điểm, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến Ngụy Đình không thể rời mắt.

Thật sự rất xinh đẹp, bảo sao những nam sinh đó lại yêu thích cô ấy……

“Sáng sớm quá, tôi không muốn ăn.”

“Đình Đình, tiện thể mua cho tôi hai cái bánh bao thịt nhé! Tiền tôi để trên bàn đó!”

“Tôi muốn một ly sữa đậu nành!”

Các bạn cùng phòng ở giường đối diện cũng đã tỉnh dậy, lần lượt gọi với theo.

Ngụy Đình ghi nhớ từng người một, rồi quay đầu lại hỏi Phù Tư Mẫn:

“Tôi nhớ cậu hay bị tụt huyết áp, hay là tôi cũng mua giúp cậu một ly sữa đậu nành nhé?”

“Được, cảm ơn.”

“Chúng ta là bạn cùng phòng mà, khách sáo làm gì!”

Ngụy Đình chớp chớp mắt với cô ấy, thay đồ thật nhẹ nhàng rồi rời khỏi phòng.

Phù Tư Mẫn quét sạch đống tin nhắn nhàm chán từ những kẻ theo đuổi, lại nhắm mắt nghỉ thêm một chút, định chợp mắt trước khi dậy học bài.

Hôm nay là thứ bảy, trường này đa số là sinh viên địa phương, đều về nhà hết rồi. Nhưng bốn người trong ký túc xá của Ngụy Đình đều là sinh viên từ nơi khác, có lẽ lúc phân phòng trường đã sắp xếp theo cách này.

Tiền ăn sáng dù không nhiều, cũng không thể coi là một ân huệ, nhưng Ngụy Đình nghĩ, tích tiểu thành đại. Những chi tiết nhỏ như thế này nếu cô làm nhiều hơn, quan hệ giữa cô và Phù Tư Mẫn nhất định sẽ tốt hơn kiếp trước.

Ngụy Đình trở lại ký túc xá, cởi áo khoác, lấy bánh bao thịt và sữa đậu nành từ trong túi ra, vẫn còn nóng hổi.

Các bạn cùng phòng đều đã xuống giường, thấy cô mặc một chiếc áo cộc tay mỏng manh bước vào, dùng áo khoác để gói đồ ăn, liền kinh ngạc hỏi:

“Đình Đình, cậu không sợ lạnh à?”

Môi cô hơi tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười ngượng ngùng:

“Không lạnh đâu. Lúc nãy gió trong ký túc xá mạnh quá, tôi sợ đồ ăn nguội mất.”

Cô lần lượt đặt từng túi nilon nhỏ lên bàn học của các bạn, sau đó yên lặng ngồi xuống, lắng nghe họ tiếp tục trò chuyện. Chủ đề nói chuyện chẳng mấy chốc lại chuyển hướng về phía Phù Tư Mẫn.

……………….

Nu9 giai đoạn này hơi tự ti nhỉ, nhưng nghe spoil về sau bả thay đổi dữ lắm, cũng chính lúc ấy truyện mới thật sự hấp dẫn, tui sẽ cố edit nhanh đến đoạn đó :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play