Hai ngày trôi qua nhanh như chớp mắt. Khi xuống máy bay, phương tiện đến đón bốn người họ đến Học viện Thanh Châu lại là một chiếc siêu xe dài chuyên dụng của trường.
Dù đã trải qua một lần rồi, Ngụy Đình vẫn không khỏi bị sự hào nhoáng và khí thế mạnh mẽ của Học viện Thanh Châu làm cho choáng ngợp.
Cánh cổng sắt dày, được chế tác tinh xảo từ từ mở ra, trước mắt là một bãi cỏ rộng tương đương năm, sáu sân bóng rổ, được chăm sóc kỹ lưỡng. Ở giữa là một đài phun nước bằng đá cẩm thạch trắng cao lớn, bọt nước trắng xóa bắn lên, phản chiếu ánh nắng mặt trời trông như những viên ngọc ngũ sắc tỏa sáng rực rỡ.
Khu giảng dạy của Học viện Thanh Châu kết hợp giữa phong cách Gothic với các đỉnh nhọn và phong cách Baroque trang trí phức tạp, cửa kính màu sặc sỡ nổi bật giữa nền trời xanh thẳm, trông như một bức tranh Trung Cổ tinh xảo và cổ kính được cuộn lại.
Chiếc xe chạy trong khuôn viên trường gần hai mươi phút, đi ngang qua rừng hoa anh đào, vườn trăm hoa, hồ nhân tạo, sân vận động và nhiều công trình khác trước khi dừng lại trước một cụm kiến trúc mang phong cách châu Âu.
Phù Tư Mẫn vừa định hỏi tài xế thì nghe thấy Ngụy Đình đã mở cửa xe, kéo hành lý xuống trước. Cô cũng vội vàng theo sau, chân trái còn chưa kịp chạm đất thì một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
“Chào mừng các bạn đến Học viện Thanh Châu. Tôi là Văn Điềm Điềm, thuộc bộ phận công tác sinh viên.”
Ngụy Đình ngẩng đầu lên, thấy ngay một nữ sinh với khuôn mặt trái xoan điển hình, môi hồng tự nhiên, làn da trắng hồng, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện trên khuôn mặt khi cô ấy cười, tạo cảm giác vô cùng thân thiện.
Cô mặc đồng phục mùa thu của trường: sơ mi trắng ôm eo, phần gấu áo được cắt may tinh tế làm nổi bật vòng eo thon thả. Bên dưới là váy dài màu xám đậm, tất trắng ngắn ôm lấy đôi chân thẳng tắp, giày da đen, khoác ngoài là áo khoác xanh đậm ngắn với phù hiệu hình sư tử thêu chỉ vàng bên ngực trái — biểu tượng của Học viện Thanh Châu.
Kiếp trước cũng là cô ấy. Ngụy Đình vẫn còn nhớ rõ. Đây là một trong số ít người tốt ở Học viện Thanh Châu. Cô ấy chưa từng bắt nạt Phù Tư Mẫn, nhưng cũng chưa từng giúp đỡ.
Văn Điềm Điềm dẫn các cô bước lên bậc thang, vừa đi vừa giới thiệu: “Tôi tin là các bạn đều đã đọc nội quy của trường, nên tôi sẽ không nói lại nữa. Ký túc xá được bố trí bốn người một phòng, khu vực vệ sinh là không gian chung, xin các bạn nhất định giữ gìn vệ sinh sạch sẽ.”
Tiếng giày da gõ lên nền gạch bóng loáng vang lên giòn giã, phía trên là đèn chùm pha lê sang trọng, hai bên tường có đèn treo tường, ánh sáng hòa hợp khiến khu nghỉ ngơi cổ điển bên trong càng thêm ấm cúng.
Phù Tư Mẫn nghiêm túc gật đầu, trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không kiềm được dõi theo những bức tranh nghệ thuật treo trên tường xung quanh.
Thấy vậy, Văn Điềm Điềm bổ sung: “Những bức tranh này đều là tác phẩm gốc. Nếu làm hư hỏng, sẽ phải bồi thường theo quy định.”
Phù Tư Mẫn thoáng kinh ngạc, sau đó cố nặn ra một nụ cười khéo léo, “Đây là tâm huyết của các bậc thầy, làm sao nỡ phá hoại được chứ?”
Ngụy Đình không khỏi giật mình nhớ lại. Cô vẫn nhớ rõ cảnh Phù Tư Mẫn tranh cãi với các nữ sinh trong ký túc xá, tiện tay đập vỡ bình hoa cổ bên cạnh. Sau đó còn định đưa cho Quan Gia Tinh — cận vệ nhỏ của cô — đem bán kiếm tiền. Nhớ lại những trò “trẻ con” trước kia của họ, khóe miệng Ngụy Đình khẽ cong lên.
Khi mở cửa ký túc xá, Văn Điềm Điềm đưa hai chiếc chìa khóa cho họ, đứng ở cửa nói: “Phòng của các bạn là đây. Nhiệm vụ của tôi đến đây là kết thúc. Nếu có vấn đề về thiết bị trong phòng, không hài lòng về đồ ăn, hoặc có việc liên quan đến ký túc xá, có thể gọi điện cho tôi.”
Nói cách khác, cô chỉ phụ trách việc sinh hoạt trong ký túc xá. Còn những hành vi cá nhân của học sinh, cô không can thiệp.
Đây là lần đầu tiên Phù Tư Mẫn thật sự chú ý đến Văn Điềm Điềm. Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, cùng phong thái khéo léo, trong lòng bất giác sinh chút thiện cảm, cô chủ động đưa tay ra chào: “Chúng tôi chưa chính thức giới thiệu nhỉ. Tôi là Phù Tư Mẫn. Cảm ơn cô hôm nay nhé.”
“Không có gì.”
Văn Điềm Điềm nhẹ nhàng bắt tay cô, rồi nhìn sang nữ sinh có dung mạo bình thường bên cạnh Phù Tư Mẫn. Thấy cô đang nhìn quanh ký túc xá, không rõ đang nghĩ gì, Văn Điềm Điềm tưởng là cô mới đến, choáng ngợp trước cảnh vật.
Không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, Văn Điềm Điềm xoay người rời đi, chiếc móng tay được chăm chút kỹ càng lướt nhanh trên màn hình điện thoại để xử lý hai nhiệm vụ đang chờ thông báo.
Văn Điềm Điềm vừa rời đi, Ngụy Đình lập tức nở nụ cười tươi, “Mẫn Mẫn, để tôi giúp cậu dọn hành lý nhé.”
Không để cô từ chối, Ngụy Đình đã xách hành lý của cô vào trước. Phù Tư Mẫn muốn từ chối nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã nhìn thấy hành lý của Ngụy Đình, bèn do dự vài giây.
Ngụy Đình khi thu dọn hành lý thì ngay cả bàn chải đánh răng cũng gỡ phần đầu ra, khăn mặt cũ nửa tuýp kem đánh răng cũng không bỏ sót. Cả đống đồ như chuyển nhà, nhét đầy trong một chiếc vali lớn, bánh xe lại còn bị hỏng, nghĩ thôi đã thấy siêu nặng.
Phù Tư Mẫn thì lại gọn gàng hơn nhiều, chỉ mang theo vài bộ quần áo, vali còn là hàng mới, bánh xe chắc chắn. Nghĩ vậy cô liền yên tâm, tiện tay đóng cửa ký túc xá lại.
Vì đã sống ở đây nửa năm trong kiếp trước, Ngụy Đình rất quen thuộc với cách bố trí phòng. Cô dẫn đường qua khu nghỉ ngơi ở giữa rồi mở cánh cửa của hai căn phòng đối diện nhau.
Một phòng có ban công, từ đó có thể nhìn thấy con đường rộng lớn lúc họ đến. Nhưng việc tranh giành sẽ không xảy ra, vì để tránh mâu thuẫn giữa học sinh, Học viện Thanh Châu đã sử dụng vật liệu cách âm hàng đầu thế giới.
Phòng còn lại nhỏ hơn, không có ban công.
Ngụy Đình nhớ rõ kiếp trước Phù Tư Mẫn chọn phòng có ban công, nói là thích không khí trong lành. Kiếp này, Ngụy Đình không định tranh giành với cô.
“Mẫn Mẫn, cậu ở phòng có ban công đi. Tôi thích phòng nhỏ hơn.”
Ngụy Đình muốn lấy lòng cô, nhưng không muốn để lộ mục đích, nên khéo léo nói dối.
Phù Tư Mẫn bước tới, đứng giữa hai cánh cửa nhìn một lát, rồi nói: “Tôi muốn ở phòng nhỏ. Bà tôi bảo nơi nhỏ dễ tụ khí. Từ nhỏ tôi đã quen ở không gian hẹp.”
Ngụy Đình sững sờ. Sao lại khác với kiếp trước thế này? Chẳng lẽ Phù Tư Mẫn thấy cô quá bá đạo nên mới nhường?
Cô vội cười gượng, “À… Tôi nghĩ phòng có ban công thoáng hơn, không khí cũng tốt, nên mới định nhường cho cậu.”
Phù Tư Mẫn chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng. Ngụy Đình cũng không dám nói thêm gì nữa, đẩy hành lý của cô vào phòng, rồi hỏi: “Hay để tôi giúp cậu sắp xếp đồ nhé? Cậu định thay vỏ chăn phải không? Một mình chắc không dễ đâu.”
“Không cần.”
“Hôm nay mình chưa có tiết học. Lát nữa nếu cậu sắp xếp xong, có muốn cùng tôi đi nhà ăn làm quen không?”
“Nếu muốn thì cậu đi trước đi.” Phù Tư Mẫn bắt đầu mở hành lý, “Tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Trong nội quy trường có bản đồ rồi, thế là đủ.”
Ngụy Đình thấy trong tay Phù Tư Mẫn cầm hai chiếc hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo, chợt nhớ ra — đây chắc là quà cô chuẩn bị cho hai bạn cùng phòng còn lại.
Kiếp trước Ngụy Đình không nghĩ tới chuyện này. Kiếp này nhớ lại, cô cũng lười bắt chước làm theo.
Ngụy Đình quay lại cửa, kéo vali nặng trịch của mình vào phòng.
Nặng quá, tay cô cũng bắt đầu đau. Cô ngồi xuống chiếc ghế mềm, lấy điện thoại ra xem.
Trong nhóm bốn người, chỉ có lớp trưởng gửi một dòng tin: Chúng tôi cũng tới rồi.
…………….
Nu9 khác với nhiều nu9 bộ khác nhỉ, giờ cổ tự ti về bản thân quá, như ngkhac giờ họ cbi all để cạnh tranh với Phù Tư Mẫn rồi, thui đằng nào sau này cổ cũng thay đổi, tui nghe spoil z ó mà cũng chưa biếc thay đổi nhnao, thui cứ đọc zui zẻ zui zẻ vậy ~