Trên chiếc du thuyền hướng về đảo nhỏ quanh Tân Đảo, ánh đèn và âm nhạc sôi động hòa quyện, rượu sâm panh và rượu vang đắt tiền bị xem như chất kích thích dội thẳng lên đầu của những bóng người đang lắc lư.

Lục Ứng Trì ngồi trên ghế sô pha ngoài ban công, chân vắt chéo, mắt ngà ngà say. Bao nhiêu người vậy chứ quen được mấy ai? Nhưng với loại tiệc thế này thì cậu đã đi nhiều rồi, quen hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc cậu uống rượu cả.

“Lục thiếu, đã ra ngoài chơi rồi thì đừng cứ mặt mũi khó chịu thế, rốt cuộc là cậu bị sao vậy?” Có người đưa cho cậu một ly rượu.

Lục Ứng Trì uống vào, đầu óc mơ màng, cậu thuận miệng hỏi: “Hồ Trác, nhà cậu xử lý bọn người giúp việc không nghe lời kiểu gì?”

“Người giúp việc à?” Hồ Trác cười khẩy, “Nhìn không vừa mắt thì đánh cho một trận rồi đuổi đi.”

Đánh một trận?

Trước đây, Lục Ứng Trì nghĩ nếu cậu muốn đánh Kiều Ngô, cô sẽ không do dự mà chìa mặt ra cho cậu tát, thậm chí còn hỏi ngược lại xem tay cậu có đau không.

Nhưng bây giờ…

Cậu thật sự không chắc nữa, biết đâu người ra tay trước lại là cô thì sao.

“Không phải chứ Lục thiếu, tâm trạng cậu tệ là vì người giúp việc trong nhà à?” Hồ Trác làm ra vẻ kinh ngạc, “Nhà cậu nhiều người giúp việc thế, quan tâm làm gì một hai đứa? Chẳng phải cũng chỉ là một con chó sao.”

Lục Ứng Trì hừ lạnh: “Tôi không đánh phụ nữ.”

“Được, cậu không đánh thì để tôi.” Hồ Trác xắn tay áo, cười đầy ẩn ý, “Nếu cậu thực sự bực mình thì giao cho tôi, đảm bảo sẽ dạy dỗ cho cậu một con chó ngoan ngoãn nghe lời.”

“Liên quan gì đến cậu.” Lục Ứng Trì không hài lòng, “Dù không nghe lời thì đó cũng là của tôi…”

Bấy nhiêu năm nay, Kiều Ngô luôn ở bên cạnh cậu và nghe lời tuyệt đối. Dù sau này không cần nữa thì cũng là việc của cậu, không đến lượt người khác xen vào.

“Thôi thôi thôi, đừng quan tâm chó ngoan hay chó hư nữa.” Hồ Trác khoác vai cậu, ra hiệu cho cậu ngẩng đầu lên, giọng lấp lửng, “Tối nay rời xa thành thị, thấy ai vừa mắt thì kéo ra đảo làm một trận kích thích, không phải sướng hơn à?”

Mùi rượu trên người Hồ Trác khiến Lục Ứng Trì nhíu mày, cậu hất tay cậu ta ra. Cậu tùy tiện liếc qua đám người xung quanh, từng khuôn mặt xinh đẹp lướt qua tầm mắt nhưng đều không để lại ấn tượng gì.

Không hiểu vì sao, cậu bỗng nhớ tới gương mặt hôm đó khi ra khỏi thang máy – trong một không gian ồn ào, nó lại khiến cậu bình tĩnh một cách lạ lùng.

Lúc trước chính Kiều Ngô nói với cậu, đừng quan tâm người khác nghĩ gì, cậu có thể theo đuổi tự do không bị trói buộc, cô sẽ mãi đứng về phía cậu. Thế nên cậu mới làm đủ thứ chuyện mà ông già không cho phép.

Còn giờ cô muốn can thiệp, liệu cô có tư cách không?

“Mỗi lần ra ngoài cậu chỉ biết uống rượu thì có ý nghĩa gì? Còn nhiều thứ vui hơn, kích thích hơn mà cậu chưa thử đấy.” Hồ Trác lại đưa cho cậu một ly rồi dụ dỗ, “Đảm bảo sạch sẽ, thử một lần sẽ không hối hận. Trong giới này có ai bên cạnh mà không có vài người? Ai cũng hiểu mà, chẳng lẽ cậu đến cái này cũng không dám?”

Đầu óc Lục Ứng Trì quay cuồng vì rượu, cậu đứng dậy cầm ly rượu: “Câm cái miệng chó của cậu lại.”

Cậu không nhìn rõ, chỉ tiện tay bước đến bên một cô gái rồi đưa ly rượu ra: “Uống một ly chứ?”

Cô gái bị dọa giật mình, cô quay đầu lại vội nói: “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”

Cô vốn nghĩ chỉ là buổi tụ họp bạn học bình thường, đến nơi mới biết là kiểu tiệc như thế này, hoàn toàn không quen thuộc chút nào.

Đây là lần đầu tiên Lục Ứng Trì chủ động bắt chuyện nên cậu hoàn toàn không biết bị từ chối rồi thì nên làm gì. Cậu cũng chẳng có sở thích ép người khác uống rượu, thấy chán ngán, cậu bèn xoay cổ tay uống hết một hơi rồi quay người rời đi.

Phía sau, thấy cảnh này, Hồ Trác cắn răng, cậu cảm thấy cô gái kia thật chẳng biết điều nên loạng choạng bước tới: “Cô biết người vừa rồi là ai không?”

“Biết, Lục Ứng Trì.”

Chiếc du thuyền này là của cậu ta, sao cô có thể không biết được.

Hồ Trác lạnh lùng trách mắng: “Biết rồi mà còn từ chối? Không biết tâm trạng người ta đang không tốt à?”

“Nhưng tôi thật sự không biết uống rượu.”

“Có ai sinh ra đã biết uống đâu, uống dần rồi sẽ biết.” Hồ Trác đưa ly rượu đến sát miệng cô, “Uống đi.”

Cô gái lắc đầu, mím chặt môi: “Tôi…”

“Đây là thuyền của Lục Ứng Trì, chỗ này là địa bàn của cậu ta, cậu ta ghét nhất là chó không nghe lời.” Hồ Trác nhìn thấy cô gái này còn đẹp hơn mình tưởng thì cúi đầu, giọng trầm thấp, “Tôi rất giỏi dạy dỗ, cô nói xem tôi nên dạy cô thế nào thì tốt đây?”

Bên kia, Lục Ứng Trì tìm một góc yên tĩnh uống rượu giải sầu, chưa được bao lâu thì có người hấp tấp chạy tới: “Lục thiếu, Hồ Trác say rồi đang bắt nạt Liêu Liêu, cậu đến giúp với!”

Liêu Liêu là ai?

Lục Ứng Trì bực bội đá mạnh vào bàn: “Tên ngu này.”

Cậu theo người kia lên ban công, thấy Hồ Trác đang ghì chặt một cô gái, đổ rượu vào miệng cô ta.

Liêu Liêu thấy Lục Ứng Trì cũng lên thì sợ hãi đến run rẩy, trong lúc hoảng loạn, cô vùng ra rồi trèo qua lan can: “Đừng lại gần! Lại nữa tôi nhảy xuống đó!”

Hồ Trác tiến tới: “Cô dám…”

Lời còn chưa dứt thì cậu đã bị người ta kéo mạnh cổ áo từ phía sau, mặt Lục Ứng Trì tối sầm: “Đồ chó này, mày điên à?!”

“Đây là biển, cô ta dám nhảy chắc?” Hồ Trác suýt ngã xuống đất, cậu chống tay lên bàn đầy tự tin, “Không có làng xóm gì gần đây, nhảy xuống thì khả năng sống sót được bao nhiêu phần trăm? Lục thiếu, tôi đang giúp cậu xả giận đấy, gấp cái gì?”

“Tao không…”

Chưa kịp nói hết, tiếng động cơ đã ầm ầm vang lên từ mặt biển, mọi người cùng quay đầu nhìn.

Một chiếc cano lao nhanh tới gần, khi đến gần, nó giảm tốc, rõ ràng là nhắm đến nơi này.

Hồ Trác nheo mắt: “Ai vậy?”

Trên đồ vật nhà họ Lục đều có dấu ấn của gia tộc, Lục Ứng Trì nhận ra đó là thuyền của Lục Tẫn Chi.

Nhưng Lục Tẫn Chi đang ở nước ngoài, cũng sẽ không xen vào chuyện của cậu. Vậy thì ai?

Đột nhiên, một luồng ánh sáng chiếu thẳng xuống, rọi trúng người lái cano.

Nhìn rõ người trên cano, Lục Ứng Trì lập tức tỉnh rượu hơn nửa, cậu trợn to mắt rồi đẩy Hồ Trác sang một bên và bước nhanh ra mép thuyền, dán chặt ánh mắt vào người con gái kia.

Vì chạy nhanh, nước bắn lên làm ướt nửa người cô, cả người trông lạnh lùng như băng, còn đáng sợ hơn lúc rút dao nữa.

Kiều Ngô hơi ngẩng đầu, ánh mắt cô lướt qua Lục Ứng Trì, khi thấy cô gái bị ép đến tận tầng thượng thì ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Năm phút sau, Kiều Ngô thuận lợi lên thuyền.

Sau chuyện vừa rồi, không ít người đã lén lút rút vào phòng khách tầng một và không dám ló đầu. Vì vậy, khi có người lên thuyền, ai nấy đều nhìn rõ ràng.

Một cô gái gầy cao, đi chân trần, tay xách áo vest và một đôi giày cao gót. Không có nét ngây ngô của sinh viên, cũng chẳng có vẻ hào nhoáng của giới hào môn. Khi cô xuất hiện dưới ánh đèn, giống như yêu quái từ biển sâu bước ra vậy.

Khi Kiều Ngô bước lên cầu thang dẫn đến tầng thượng, Lục Ứng Trì vẫn đứng ngẩn người ở đó.

Hồ Trác chưa từng gặp Kiều Ngô, nhưng thấy khí chất trên người cô cùng với việc lái cano của nhà họ Lục, tưởng là người nhà họ Lục, nên nhất thời cậu không dám lên tiếng.

Kiều Ngô lướt qua hai người họ, cô ném đôi giày xuống đất rồi đi đến bên cô gái vẫn đang bám chặt lan can. Sau đó, cô đưa tay ra: “Không sao rồi, xuống đi.”

Nếu không đến giây phút cuối, Liêu Liêu thật sự không dám nhảy. Nhưng khi nhìn thấy Kiều Ngô, cô như tìm được chỗ dựa, cả người mềm nhũn, run rẩy nắm lấy tay đối phương rồi từ từ bước xuống sàn.

Ngay sau đó, một chiếc áo khoác vương mùi sách nhẹ nhàng được khoác lên chiếc áo mỏng đầy rượu của cô.

Liêu Liêu không kìm được mà ngẩng đầu.

Người con gái ôm lấy cô trông không lớn hơn là bao, cô ấy cao hơn cô một chút, đường nét góc nghiêng hoàn hảo đến khó tin, ánh mắt thì trong trẻo mà rực rỡ.

“Không sao chứ?” Giọng nói còn nhẹ nhàng hơn cả gió biển nữa.

Liêu Liêu nhỏ giọng: “Không sao ạ.”

Kiều Ngô quan sát cô từ đầu đến chân, xác nhận không có thương tích khác thì mới buông tay: “Ngồi xuống trước đi.”

Sau đó, cô lại hỏi: “Cần báo cảnh sát không?”

Hai chữ “báo cảnh sát” lập tức khiến hai người còn lại chột dạ. Lục Ứng Trì cuối cùng cũng hoàn hồn: “Sao chị lại tới đây?!”

Kiều Ngô rút một tờ khăn giấy trên bàn, cô tháo kính ra nhẹ nhàng lau, rồi ngẩng mắt lạnh nhạt hỏi lại: “Không đến bây giờ, chẳng lẽ chờ lúc em gọi điện nhờ tôi dọn dẹp hậu quả mới tới à?”

Không đeo kính, ánh mắt Kiều Ngô càng khiến người ta khó mà đối diện. Cả người Lục Ứng Trì như bị bỏng. Nếu là Kiều Ngô ngày trước nhìn cậu như vậy, có lẽ cậu còn có thể mạnh miệng nói một câu: “Thì sao?”

Nhưng khi đối mặt với Kiều Ngô lúc này, cậu tự dưng cảm thấy như thể mình đã bị nhìn thấu đến tận xương tủy, khiến cậu theo bản năng mà phủ nhận: “Không phải tôi!”

“Vậy là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play