Trạng thái của Lục Ứng Trì không ổn nên mấy bạn bè ăn chơi xung quanh cậu cũng bị vạ lây, chẳng may có ai chạm nhẹ vào cậu lúc cậu đang ngủ mà suýt nữa đã bị cậu đá văng xuống đất.
“Có chuyện gì vậy Lục thiếu gia l?” Người kia vội vàng né sang ghế bên cạnh, “Mấy hôm nay ăn pháo hả? Chạm nhẹ cái là nổ.”
Lục Ứng Trì nằm úp mặt xuống bàn, mắt cũng chẳng buồn mở: “Ông đây ăn bom nguyên tử rồi, cút.”
“Ô hô, đứa nào không có mắt, gan to bằng trời mà dám chọc giận thiếu gia Lục thế, cho cái tên đi, anh em tụi này xử nó cho.”
Lục Ứng Trì không buồn để ý. Bị một quản gia nhỏ xíu đè đầu cưỡi cổ thế này mà truyền ra ngoài thì cậu còn mặt mũi gì nữa?
Không moi được lời nào, người kia cũng không nản mà cười hì hì ghé lại gần: “Đừng vậy mà, hôm nay tôi hẹn mấy em gái uống rượu, cậu đi không?”
Miễn là không phải về nhà, Lục Ứng Trì đi đâu cũng được.
Cậu lấy điện thoại ra, định nhắn tin như mọi lần, nhưng vừa thấy cái tên được ghim trên đầu danh sách là lửa giận lại bốc lên nên lập tức gỡ ghim.
Thông báo cái rắm!
Không những không thông báo, từ nay cậu cũng không về nhà cũ ngủ nữa!
---
Cùng lúc đó, tại bệnh viện tư thuộc Tập đoàn Lục thị.
Khi Kiều Tri Nghĩa xách theo giỏ trái cây bước vào thì Lục Giang đang xem tài liệu trong tay, nghe thấy tiếng động, ông lập tức ngẩng đầu cười nói: “Sức khỏe không tốt thì nên nghỉ ngơi cho tử tế, khó khăn lắm mới nghỉ hưu mà còn chạy xa thế này làm gì?”
Kiều Tri Nghĩa tiến lại gần rồi đặt giỏ trái cây xuống, “Hai ngày nay đỡ hơn rồi, nghĩ là nên đến thăm anh một chút. Anh bớt hút thuốc đi…”
Vừa nói, ông vừa nhìn tài liệu không hề che đậy trong tay Lục Giang, hai chữ “Kiều Ngô” trên đó cực kỳ nổi bật, khiến ông hơi sững người.
“Quen rồi, thỉnh thoảng tôi hút chút thôi. Ngồi đi.” Lục Giang như chẳng nhận ra điều gì, ônh dùng giọng điệu trò chuyện bình thường nói, “Anh Kiều này, anh đi theo tôi cũng gần bốn mươi năm rồi nhỉ?”
Kiều Tri Nghĩa: “Đúng vậy, tôi theo anh từ năm 19 tuổi.”
“Giờ tóc cũng bạc cả rồi.” Lục Giang thở dài, “Vất vả cho anh quá, còn làm hỏng cả sức khỏe.”
“Anh nói vậy là nặng lời rồi, phải là tôi cảm ơn anh đã cho tôi nhiều cơ hội như vậy mới đúng.”
“Anh lúc nào cũng nghiêm túc như thế.” Lục Giang xua tay, lại nói, “Nhưng giờ thì tốt rồi, con gái cũng đã quay về, anh cũng không cần lo lắng quá. Cả nhà sum họp là điều tốt nhất. Nhà rộng như vậy mà để nó lo toan một mình cũng cực, sức khỏe anh lại không tốt, hay là để nó ở bên chăm sóc anh nhiều hơn chút, anh thấy sao?”
Lời này cực kỳ uyển chuyển, nhưng theo Lục Giang làm ăn bao năm, sao Kiều Tri Nghĩa lại không hiểu cho được.
Ý của ông ấy chính là: Không định để Tiểu Ngô tiếp tục làm quản gia nữa. Nếu không thì cũng sẽ không cố ý để tài liệu lộ ra trước mặt ông như vậy.
Thật ra đây vốn là điều Kiều Tri Nghĩa mong muốn, chỉ là ông đột nhiên nhớ tới những gì con gái nói mấy hôm trước nên bỗng nhiên có chút do dự: “Thưa anh, Tiểu Ngô con bé…”
“Đừng vội.” Lục Giang đặt tập tài liệu trước mặt Kiểu Tri Nghĩa, “Tôi nhìn Kiều Ngô lớn lên, tôi cũng không muốn quá khắt khe với nó. Nhưng năng lực và tình cảm không thể lẫn lộn. Tuần này tình trạng trong nhà ra sao, anh cũng rõ mà.”
Dừng một chút, ông cười khổ: “Tôi già rồi, không chống đỡ được bao lâu nữa, nhưng trong nhà vẫn như một đống cát rời. Tẫn Chi và mấy người anh em của nó không cùng chí hướng, anh cũng không thể tiếp tục giúp tôi. Cho nên chỉ cần tôi còn sống thì tôi không thể để nhà họ Lục tiếp tục thế này nữa.”
Lời đã nói đến mức này, Kiều Tri Nghĩa thật sự thấy có chút áy náy.
Dù mấy ngày gần đây Tiểu Ngô có thay đổi, nhưng ông cũng không dám đem cả nhà họ Lục ra làm bàn đạp để dạy con gái mình học cách lớn lên.
“Thưa anh.” Kiều Tri Nghĩa ngồi thẳng người, “Tôi hiểu nỗi lo của anh. Nói con bé có năng lực hay không thì tôi là cha nó cũng không thể khách quan. Nhưng tôi mặt dày cầu xin anh một lần, trước khi quyết định không dùng nó nữa, anh có thể đích thân nói chuyện với nó được không?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: “Thưa ông, quản gia Tiểu Ngô đến rồi.”
Cả hai đều sửng sốt.
Tiểu Ngô về nước cả tuần rồi chưa từng đến bệnh viện một lần, sao hôm nay đột nhiên lại đến?
Lục Giang nhìn Kiều Tri Nghĩa một cái.
Người sau vội nói: “Con bé nói mấy ngày nay bận, nên tôi cũng chưa kể chuyện tôi tới thăm anh.”
“Vậy thì thật trùng hợp.” Lục Giang cười, “Cho con bé vào đi.”
Cửa được đẩy nhẹ ra, Lục Giang ngẩng đầu nhìn, trong một thoáng, ông không thể kết nối người trước mắt với hình ảnh trong trí nhớ.
Trong ấn tượng của ông, Tiểu Ngô lúc nhỏ rất đáng yêu, có lúc ông còn thích nó hơn cả mấy đứa con trai. Nhưng càng lớn, cô càng khó chiều, ánh mắt luôn lóe lên vẻ tinh ranh khiến người ta khó chịu, lại còn cố ý hay vô tình tránh né ông nên ông dần cũng không quan tâm nữa.
Lòng người là vậy, có những người mãi mãi không thể nuôi thành thân thiết được.
Thế nhưng cô bé bước vào lúc này lại có gương mặt thanh tú dịu dàng, dù ánh mắt vốn đã quá quen với các tiểu thư của các gia tộc quyền thế nhưng Lục Giang cũng phải kinh ngạc trong nháy mắt, Kiều Ngô khác hẳn với người trong tài liệu vừa xem.
“Cha?” Kiều Ngô nhìn thấy cha trước tiên, cô ngạc nhiên hỏi: “Cha tới khi nào vậy ạ?”
“Cha cháu mới đến một lúc thôi.” Lục Giang thu lại suy nghĩ, ông cười nói, “Vừa nhắc đến cháu với cha cháu xong. Lâu rồi không gặp, Tiểu Ngô lớn thật rồi.”
“Là lỗi của cháu ạ.” Kiều Ngô đặt hộp giữ nhiệt xuống, cô đã sắp xếp xong công việc trong nhà, còn gọi thợ sửa lại cái loa nhỏ trong phòng Lục Ứng Trì nên giờ mới đến được.
Chủ nhà bị bệnh, làm quản gia bất kể về lý hay tình đều nên đến thăm.
Cô giải thích: “Mấy hôm nay việc cần sắp xếp nhiều quá, quên mất phải đến thăm ông chủ, từ nay ngày nào cháu cũng sẽ đến.”
“Gọi gì mà ông chủ, trước kia không phải gọi là chú sao?”
“Bây giờ chú là sếp cháu rồi, trong giờ làm việc thì vai vế phải khác chứ.” Kiều Ngô đùa.
Lục Giang thấy cô lễ độ mà không xu nịnh thì thực sự có chút bất ngờ: “Trong này là gì vậy?”
Kiều Ngô mở hộp giữ nhiệt: “Không biết bếp bệnh viện hợp khẩu vị của ông chủ không, nên cháu bảo đầu bếp ở nhà nấu mấy món ông chủ thích ăn, cháu đã hỏi bác sĩ rồi, đều ăn được ạ.”
“Cháu còn biết tôi thích ăn gì sao?”
“Đó là điều cháu nên làm.” Kiều Ngô bày từng món ra bàn, “Chuyên gia dinh dưỡng nói ông chủ chưa ăn, cháu tới đúng giờ ăn, còn đang nóng, ông chủ thử xem?”
Đến cả một người lão luyện như Lục Giang cũng không nhìn thấu được cô gái nhỏ này nữa. Đồ ăn trong hộp đúng là khẩu vị ông hay ăn, nhưng trước giờ việc ăn uống của ông đều do Kiều Tri Nghĩa lo, mà ông cũng bận rộn nên ít để ý đến chi tiết.
Giờ nhìn thấy Kiều Ngô nắm rõ như vậy, nếu không phải Kiều Tri Nghĩa vừa mới xem tài liệu, ông còn tưởng hai cha con họ đã thông đồng diễn một màn kịch trước mặt ông rồi.
---
Lục Giang không nhắc gì đến chuyện sa thải. Dù sao người cũng đến rồi, cũng coi như là giữ lời với Kiều Tri Nghĩa, ông nói: “Tiểu Ngô, cháu ngồi đi. Tuần này làm việc có quen không?”
“Mấy ngày đầu hơi loạn, nhưng hai hôm nay ổn hơn rồi ạ.” Kiều Ngô nói dịu dàng, “Sáng nay cháu đã sa thải đầu bếp trưởng.”
Tim Kiều Tri Nghĩa như nhảy lên tới cổ họng, ông thầm nghĩ “quan mới nhậm chức ba bó đuốc”, mà con gái mình đốt hơi quá tay rồi.
Lục Giang thì phản ứng không lớn: “Cháu có quyền đó. Mà vì chuyện gì vậy?”
Thế là Kiều Ngô kể lại chuyện sáng nay.
Sắc mặt Lục Giang vốn hiền hòa giờ dần trầm xuống. Ông nhìn những món ăn trước mặt, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Bọn trẻ còn có những kiêng kị này…”
Mình lại không biết.
Tài liệu cũng không ghi mấy chuyện này, ông tiếp tục hỏi: “Rồi sau đó?”
Kiều Ngô bình tĩnh đáp: “Cháu đã động đến đội ngũ luật sư của nhà, còn hù dọa Tứ thiếu gia bằng dao và ‘ma’, ép em ấy đập hết chuông báo động trong nhà.”
“Rầm” một tiếng, đũa trong tay Lục Giang rơi xuống bàn.
Chuyện đó xảy ra khi nào? Trong tài liệu cũng không viết!
“…Cái gì?”
Vì vậy, Kiều Ngô kể lại toàn bộ chuyện xảy ra mấy ngày trước, cô không hề có ý mách lẻo, chỉ là hy vọng có thể nhận được sự cho phép của ông cụ.
Hơn nữa, nếu ông cụ cũng không thích cách làm này, thì cô sẽ đổi cách khác.
Không ngờ sau khi nói xong, ông cụ rất lâu không lên tiếng, mãi đến khi uống hết bát canh trong tay, ông mới không nhịn được mà nói: “Vậy là chúng nó chịu ngoan ngoãn đi học rồi à?”
Kiều Ngô ngẫm nghĩ một giây: “Cũng không hẳn là ngoan ngoãn, nhưng đã đi rồi ạ.”
Lục Giang rút một tờ khăn giấy nhưng tay lại khẽ run lên.
Bấy nhiêu năm qua, ông đã cãi nhau vô số lần với mấy đứa nhỏ, cũng không phải chưa từng ra tay, nhưng chúng càng ngày càng phản nghịch, đến giờ gần như chẳng ai buồn nói chuyện với ai nữa. Trước đó, ông ép Lục Ứng Trì học hành, ép đến mức cậu nhảy từ tầng ba xuống gãy cả chân.
Vậy mà Kiều Ngô làm đến mức này, lại có thể toàn vẹn rời khỏi nhà?
Vì sao?
Chẳng lẽ là vì ông không dùng dao với đám trẻ?
Không phải chứ.
Ông ngẩng đầu đánh giá lại cô gái trẻ trước mặt, nhưng lại không thấy trong mắt cô có bất kỳ toan tính hay xảo trá nào, thậm chí, nó còn kiên cường hơn cả cha cô.
“Ông chủ để bụng không?” Kiều Ngô hỏi.
Lục Giang không cần suy nghĩ: “Không để bụng chút nào! Mà cháu còn chưa động thủ đâu, thôi bỏ đi, thân thể cháu yếu đừng ra tay làm gì, lỡ bị thương thì không ổn. Nếu cần động thủ thì gọi vệ sĩ nhé.”
Kiều Tri Nghĩa: “……”
Kiều Ngô thở phào, cô mím môi cười khẽ: “Cháu sẽ không dễ dàng ra tay đâu, chỉ cần ông chủ đừng thấy cháu vượt quyền mà quản mấy cô cậu chủ là được.”
“Nhưng cũng phải quản được chúng nó.”
Kiều Ngô: “Vậy cháu tiếp tục nhé? Nếu ông chủ thấy không hợp thì có thể dừng bất cứ lúc nào.”
Ban nãy Lục Giang còn đang nghĩ cách đuổi người, giờ lại nghẹn họng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hiện tại còn cách nào khác đâu, điều ông quan tâm chẳng phải là cái nhà rối như tơ vò này sao? Giờ đã có chuyển biến, sao lại không thử chứ?
Chỉ là khi nghĩ tới những tài liệu bị giấu đi, ông lại cau mày. Quyết định thế này có phải hơi vội vàng không?
Đang nói dở thì thư ký gõ cửa bước vào, ghé sát tai ông nói vài câu.
Sắc mặt Lục Giang lập tức trầm xuống, mu bàn tay ông nổi gân xanh, nhưng bỗng ông nhớ ra điều gì, ánh mắt ông lập tức nhìn về phía Kiều Ngô: “Cháu biết thằng Tư tối nay định lái du thuyền chở người ra đảo không?”
Thành phố kế bên có vài hòn đảo nhỏ gần bờ, ngành du lịch phát triển, nhưng từ Thành phố Trung Bắc đi tới đó cũng mất hai tiếng, cộng thêm thời gian ra biển lên đảo, giờ này đi thì tối nay chắc chắn không về kịp.
Chuyện này Kiều Ngô có ấn tượng, trong giấc mơ của cô, Lục Ứng Trì bị đám bạn xấu dụ dỗ, lấy du thuyền của mình chở em gái đi chơi, nhưng đám bạn nhậu ấy có lai lịch phức tạp, có kẻ uống say rồi dựa vào Lục Ứng Trì chống lưng mà làm càn, bắt nạt con gái.
Kết quả là dồn cô gái ấy đến mức phải nhảy xuống biển, suýt thì chết đuối, mà cô gái đó chính là nữ chính trong tương lai.
Khi đó, Lục Ứng Trì hoảng loạn đến phát điên, cậu gọi cho “Kiều Ngô” đến giải quyết nhưng chỉ ném một cục tiền để bịt miệng nữ chính, chuyện này cũng là ngòi nổ khiến Lục Ứng Trì sau này hư càng thêm hư.
Cô bình tĩnh đáp: “Giờ thì cháu biết rồi.”
Ngay lúc ấy, Lục Giang cảm giác bàn chân mình lạnh toát.
“Đưa nó về.” Lục Giang nói, “Bình an đưa về, sau này cháu quản nhà chuyện gì của họ Lục, tôi đều đồng ý.”
Ý là không thể xảy ra bất trắc nào khác.
Kiều Ngô gật đầu: “Vâng ạ.”
Không cần Lục Giang nói, cô cũng sẽ đi đưa người về.
Rời khỏi bệnh viện, cô gọi điện cho Lục Ứng Trì, quả nhiên không ai bắt máy.
Chắc là sáng nay bị dọa giận quá rồi.
Giờ này có lẽ họ vẫn chưa tới bờ biển, Kiều Ngô không chần chừ, cô lái xe thẳng đến thành phố kế bên.
Trước kia vì tiện nghỉ dưỡng và làm việc, nhà họ Lục có nhà ở khắp nơi, chiếc du thuyền đậu ở thành phố đó cũng là món quà mà Lục Ứng Trì tự mua cho mình khi trưởng thành.
Lúc Kiều Ngô đến bờ biển thì trời đã sẩm tối, du thuyền cũng rời bến rồi.
Ở đây không chỉ có du thuyền của Lục Ứng Trì mà còn có cả của người khác nữa, vì thế nhà họ Lục cũng có người trông coi tại đây, thấy Kiều Ngô đến thì rất khó xử: “Tứ thiếu gia dặn là không ai được làm phiền cậu ấy.”
Quản gia mới thế nào thì họ không rõ, nhưng lời thiếu gia luôn có trọng lượng hơn quản gia. Trước đây, đến quản gia cũ cũng không dám trái ý chủ nhà cơ mà.
Họ không dám lái thuyền cũng không dám đưa chìa khóa.
Kiều Ngô liếc nhìn các du thuyền đang neo ở bến rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Chuông gần hết mới có tiếng đàn ông trầm thấp, hơi khàn vang lên: “Nói đi.”
Giọng nói mát lạnh hòa trong gió biển khiến đầu óc Kiều Ngô không tự chủ mà nhớ lại đêm trong giấc mơ, và câu nói xa xăm buồn bã dưới cơn mưa lớn kia: “Cút.”
Cô hơi thất thần.
Cho đến khi người đàn ông bên kia lại nhàn nhạt gọi: “Kiều Ngô.”
Cô lập tức tỉnh táo rồi hỏi một cách ngắn gọn: “Lục Tẫn Chi, cano ở Tân Đảo của anh cho tôi mượn một chút được không?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Lâu đến mức gió biển khiến Kiều Ngô lạnh run, sau đó, cô mới nghe thấy một âm tiết dứt khoát.
“Ừ.”
“Cảm ơn.”
Kiều Ngô lập tức cúp máy, dùng du thuyền đuổi theo thì sẽ quá trễ, nên cô cầm lấy chìa khóa cano.
Thấy nhân viên trông coi còn lưỡng lự, cô dứt khoát tự lấy luôn. Cô đã trải qua nhiều lớp huấn luyện kỹ năng, bằng lái du thuyền cũng là một trong số đó.
Cô vừa bước lên cano, nhân viên trông coi liền nhận được cuộc gọi.
“Cô ấy định làm gì?” Người bên kia hỏi.
Nhân viên ấp úng: “Hình như là… đuổi theo tứ thiếu gia.”
Ở bên kia đại dương, Lục Tẫn Chi khẽ cụp mắt, che đi ánh nhìn trong đôi mắt.
Lục Ứng Trì?
Từ khi nào Kiểu Ngô lại có quan hệ với Lục Ứng Trì?
“Theo dõi.” Anh nhẹ nhàng nói.
Một phút sau, điện thoại của anh đã nhận được một tin nhắn video.
Quản lý nói sẽ theo dõi là theo dõi thật, là dùng camera theo sát.
Trong video, người con gái kia lên cano rồi gọn gàng cởi áo khoác vest, áo sơ mi ôm lấy dáng người cân đối và vòng eo mảnh mai của cô.
Cô cởi hai cúc cổ áo, tay áo xắn đến cổ tay rồi hơi cúi người đặt tay lên vô lăng, sóng nước phản chiếu lên cánh tay trắng trẻo thon gầy, từng chút từng chút lướt qua mắt người đàn ông.
Vài giây sau, trong tiếng sóng và tiếng động cơ cano, cô vượt gió lao đi, để lại bóng dáng với mái tóc dài tung bay và những bọt sóng trắng xóa bắn tung tóe.