Mũi dao bạc phản chiếu ánh sáng chói lóa trên mặt bàn khiến Lục Ứng Trì vừa trở về phòng đã thấy bứt rứt không yên. Trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại khoảnh khắc Kiều Ngô ném con dao xuống rồi ngẩng đầu nhìn mình — ngay giây phút đó, một luồng lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân cậu.

Kiều Ngô đã thay đổi rồi.

Thay đổi thành không còn nghe lời, lại gan lì, phản nghịch.

Chả trách người ta thường nói đàn bà hay thay đổi, phiền chết đi được.

Sáu rưỡi dậy à? Chị ta mơ đẹp thật.

Lục Ứng Trì liếc nhìn chiếc loa nhỏ lắp trong phòng, cậu khẽ cong môi cười rồi không hề do dự mà với tay cầm lấy một món đồ trưng bày trên kệ.

Phòng cách âm tốt, tiếng động lớn cũng không khiến ai bên ngoài chú ý.

Lục Ứng Trì ngã người xuống chiếc giường lớn, trong lòng chỉ còn đọng lại một chữ:

Đã!

---

Sáng hôm sau, Kiều Tri Nghĩa tỉnh dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Dù bây giờ ông không còn làm quản gia nữa, nhưng chuyện hôm qua vẫn truyền đến tai ông. Ông hơi lo nên định dậy sớm làm bữa sáng, nhân tiện nói chuyện với con gái một chút.

Không ngờ vừa xuống lầu, ông đã nghe thấy tiếng động trong bếp.

Tuy được ở chung với con gái trong biệt thự nhỏ, nhưng ông vẫn luôn nhớ rõ thân phận mình nên không bao giờ để người giúp việc khác đến giúp, chuyện gì cũng tự tay làm.

Kiều Tri Nghĩa bước đến gần, vừa nhìn rõ người trong bếp, đồng tử ông lập tức co lại: “Tiểu Ngô?”

“Cha dậy rồi ạ?” Kiều Ngô vẫn tiếp tục làm bữa sáng, động tác không dừng, “Cha, sau này cha không cần dậy sớm làm bữa sáng cho con đâu. Con làm xong sẽ để trong hộp giữ nhiệt, cha dậy chỉ cần ăn là được.”

Thật ra cô có thể ăn ở nhà chính, chỉ là nghĩ đến việc cha mình giờ không đến đó nữa, nên cô chọn ăn ở nhà.

Kiều Tri Nghĩa ngẩn người, bởi trước đây ông chưa từng được ăn bữa sáng do con gái nấu. Trước kia cô luôn cho rằng mình sinh ra là để được nuông chiều, mấy việc này là của người giúp việc, hơn nữa cô còn chẳng thích ăn món Trung vì như thế mới thể hiện được sự khác biệt và tinh tế của mình.

Nhưng bây giờ, chẳng phải cô đang làm bữa sáng kiểu Trung sao?

“Con dậy sớm thế có quen không?” Kiều Tri Nghĩa cố nén cảm xúc trong lòng, hỏi.

“Cũng ổn ạ, con thấy rất khỏe.”

Cuối cùng cũng giành lại được quyền kiểm soát cơ thể, có thể trải nghiệm niềm vui làm một người bình thường, Kiều Ngô cảm thấy rât hạnh phúc.

“Tiểu Ngô.” Kiều Tri Nghĩa giúp cô vớt mì, giọng dịu lại, “Cha tin những gì con nói trước đây, nhưng dù nhà họ Lục có đối xử tốt với mình thế nào đi nữa, mình cũng phải nhớ rõ thân phận, không được vượt ranh giới. Hôm qua… có phải con đã dùng dao dọa tứ thiếu gia không?”

“Vâng ạ.”

Lúc Kiều Ngô ném dao, mấy người giúp việc đứng bên cạnh suýt rớt cằm, cô đều thấy hết.

Kiều Tri Nghĩa hít mạnh một hơi, mắt ông tối sầm lại.

Ở nhà họ Lục bao nhiêu năm nay, đừng nói là cầm dao dọa người, đến cả lời nặng ông cũng chưa từng nói mấy lần.

Tiểu Ngô, con… sao dám làm vậy?

Hơn nữa người đó còn là tên ma vương tứ thiếu gia nữa chứ.

Kiều Ngô cũng hiểu cha mình đang lo lắng điều gì — một người từng làm quản gia mà dám “bắt nạt” chủ nhà, đúng là quá phận mà 

“Cha.” Cô vừa ăn mì vừa chậm rãi nói, “Với con mà nói, họ không chỉ là chủ nhà.”

Kiều Tri Nghĩa không hiểu.

“Con lớn lên ở đây, họ cũng coi như nửa người thân của con.” Giọng điệu Kiều Ngô tự nhiên, “Trong khả năng của mình, con hi vọng họ đều sống tốt.”

“Nhưng mà…”

“Cha yên tâm, nếu họ chịu không nổi con thì sẽ đuổi con đi thôi, con cũng cam tâm tình nguyện. Đến lúc đó con sẽ cùng cha rời khỏi nhà họ Lục.” Cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi lại nói thêm, “Cha là cha của con, không cần phải vì con mà nhẫn nhịn bất kỳ điều gì đâu ạ.”

Nhìn bóng lưng con gái rời đi, Kiều Tri Nghĩa cắn một miếng mì mềm mại, bỗng nhiên, ông có cảm giác như con mình chỉ sau một đêm đã trưởng thành vậy.

---

Khi Kiều Ngô đến nhà chính thì vẫn chưa đến sáu rưỡi. Nhờ có màn hù dọa bằng dao tối qua, hôm nay ánh mắt của tất cả người giúo việc trong nhà nhìn cô đều thay đổi.

Bề ngoài thì không nói gì, nhưng thật ra từ lâu họ chẳng coi trọng Kiều Ngô, cho rằng cô chỉ là một bình hoa nịnh nọt, đầu óc rỗng tuếch, không đáng nhắc đến.

Ai ngờ “bình hoa” lại dám ra tay với thiếu gia.

Một số người thì sợ, một số lại muốn xem trò hay. Người không biết thân phận mà dám trèo lên đầu chủ nhà, liệu có thể trụ lại bao lâu?

Tối qua tứ thiếu gia giận dữ lên lầu còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiều Ngô, chị cứ đợi đấy cho tôi!”

Những ánh mắt phức tạp đó, Kiều Ngô vẫn giả vờ như không thấy, lúc vào cửa, cô vẫn chào hỏi từng người như thường lệ. Sau khi xác định tối qua không có ai khác về nhà, cô dùng cánh tay còn nguyên của mình nhấn chuông báo thức sáng.

Lần này cô không chờ hồi âm mà đi thẳng vào bếp xác nhận thực đơn sáng nay.

Vừa vào, cô đã phát hiện mấy món ăn đã lên kế hoạch từ tối qua, sáng nay không có món nào được làm.

“Có khó khăn gì à?” Cô hỏi.

“Không có ạ.” Bếp trưởng vẫn loay hoay chuẩn bị theo thực đơn của mình, “Nhưng tiểu thư nhỏ và tứ thiếu gia hiếm khi ăn sáng ở nhà, hôm nay làm mấy món kia thì sơ sài quá. Hôm nay tôi cố ý chuẩn bị xíu mại trứng cua, há cảo tôm, bồ câu quay, bánh sừng bò trứng cá hồi kiểu Tây, kèm theo ba loại trái cây cho mỗi người.”

Nói đến đây, bếp trưởng có vẻ tức giận. Hôm qua không biết bữa sáng đó là chuẩn bị cho tiểu thư và thiếu gia, nên ông chỉ làm mấy món đơn giản như bánh chay và cháo trắng. Nếu thiếu gia và tiểu thư ăn không hài lòng, thì người chịu tội là ai chứ?

Nịnh bợ thì ai chẳng biết, đợi đến lúc Kiều Ngô bị đuổi đi, người khác chẳng phải sẽ có cơ hội sao?

“Bỏ bánh sừng bò ra.”

“Tại sao?” Bếp trưởng không phục, “Quản gia Kiều, cô tự đi chọc giận tiểu thư và thiếu gia thì đừng kéo bọn tôi theo. Hơn nữa chúng tôi làm việc ở nhà này bao nhiêu năm rồi, cô vừa từ nước ngoài về, cái gì cũng chưa rõ mà sao đã tự tiện quyết định thực đơn vậy?”

Kiều Ngô lạnh lùng nhìn đầu bếp: “Thế ông biết cái gì?”

“Tôi biết…”

Bếp trưởng lập tức nghẹn lời, thực ra đúng là ông chẳng biết gì thật.

Trong nhà có nhiều đầu bếp, nhưng thực ra hiếm ai ăn cơm ở nhà, cũng chẳng ai nói rõ sở thích của mình. Mấy đầu bếp thì chỉ chăm chăm trổ tài, thấy cái gì tinh xảo, đắt tiền thì làm cái đó, đặc biệt là giờ họ cũng muốn lấy lòng chủ nhà nữa.

“Quản gia Kiều, giọng điệu này của cô là sao? Trước kia cô cũng thích mấy thứ này mà? Còn nói không ăn đồ bình dân nữa kìa. Giờ hay nhỉ, lại bắt bọn tôi nấu cái gì cho tiểu thư và thiếu gia ăn đây?”

Những chuyện “bản thân” trong quá khứ đã làm vì bị cốt truyện chi phối, Kiều Ngô chưa bao giờ để trong lòng, vì nó vốn không liên quan gì đến cô cả.

Nhưng không có nghĩa là cô sẽ chịu nhận cái mác đó. Cô cũng hiểu, những người này đã bắt đầu nảy sinh dị tâm sau khi thấy thái độ của Lục Ứng Trì tối qua rồi.

“Ông tên gì?” Cô hỏi.

“Lý Thuận.”

Kiều Ngô gật đầu, cô đưa tay dọn bánh sừng bò và há cảo sang bên cạnh rồi thản nhiên nói: “Lý Thuận, ông bị sa thải.”

“!!!”

Tất cả những người đang âm thầm quan sát tình hình đều sững sờ.

Lý Thuận vẫn còn cầm dao trong tay, nghe xong thì trừng mắt như thể sắp nhào tới, giọng ông nặng trịch: “Cô dựa vào cái gì!”

Nhưng Kiều Ngô không hề sợ hãi, cô bước thẳng tới, ép Lý Thuận phải lùi hai bước, con dao trong tay ông cũng bị cô đoạt lấy.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, con dao “phập” một tiếng cắm mạnh xuống thớt, khí thế còn dữ dội hơn cả tối qua khiến mọi người không khỏi rùng mình.

Sao quản gia Kiều lại có sức mạnh lớn như vậy?

Nhưng Kiều Ngô không hề nhìn Lý Thuận mà chỉ lấy thêm hai phần trái cây ra, vừa mở nước, cô vừa chậm rãi nói:

“Hôm qua tôi đã gửi cho mỗi người một tập tài liệu, bên trong ghi rõ sở thích và kiêng kỵ của từng người trong nhà.”

Tối qua đúng là ai cũng nhận được một tập tài liệu. Nhưng nghĩ đến cái tính cách đáng ghét của Kiều Ngô trước đây, nhiều người chỉ mở ra lướt qua rồi bỏ đấy, vì nó dài lê thê quá.

Lúc này, giọng của Kiều Ngô vang lên còn lạnh hơn cả tiếng nước chảy:

“Tiểu thư nhỏ không ăn đồ sống trừ trái cây, Tứ thiếu gia thì dị ứng với bơ đậu phộng. Ông mắc nhiều lỗi cùng lúc như vậy, giữ ông lại làm gì? Mức lương cao như thế không phải để ông muốn làm gì thì làm.”

“Cô là đầu bếp hay tôi là đầu bếp? Tôi chưa từng nghe tiểu thư nhỏ kiêng mấy thứ đó! Trước giờ tôi vẫn nấu mà, cô lấy thông tin từ đâu ra?”

Kiều Ngô đáp:

“Vậy nên ông chưa bao giờ chủ động hỏi ý kiến chủ nhà về món ăn, tội càng thêm tội.”

“Tôi biết từ đâu à?” Cô đặt đĩa trái cây đã rửa xong lên khay rồi ngẩng đầu:

“Hồi nhỏ tôi từng đút từng muỗng cho bọn họ ăn, ông nói xem, tôi biết từ đâu?”

Người ra kẻ vào trong nhà này không biết bao nhiêu, phần lớn là người đến sau nên họ chỉ biết Kiều Ngô trước đây là một con chó nịnh nọt.

Không ngờ cô lại có mối quan hệ sâu xa với chủ nhà như thế.

“Đúng lúc.” Kiều Ngô quay đầu nhìn tất cả đầu bếp và người giúp việc trong bếp. Cô mới thức tỉnh chưa lâu, lại bận xử lý chuyện của Lục Ninh nên chưa kịp tổ chức cuộc họp nào trong nhà, giờ đây nhiều người vẫn còn do dự về cô, và cô cũng chẳng ngại nhân cơ hội này để lập uy.

“Chủ nhà đối xử với tôi thế nào là việc của chủ nhà. Tôi sai thì tôi nhận và chịu phạt. Tương tự, dù các người có phục tôi hay không, có suy nghĩ gì trước đây, thì kể từ hôm nay, chỉ cần tôi còn là quản gia một ngày, tài liệu tôi phát ra, mỗi người đều phải thuộc làu làu. Làm sai thì tự chịu hậu quả, đừng đến hỏi tại sao. Hiểu chưa?”

Giọng cô không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh lại khiến người ta không thể không cúi đầu.

Mọi người im bặt, chỉ có Lý Thuận là giận đến bốc khói:

“Kiều Ngô, cô đúng là con chó, lại còn tưởng mình là chủ nhà nữa à?! Cô có tư cách gì mà đuổi tôi!”

Nhà họ Lục rộng lớn thế này, lão gia không thể nào quản hết mọi việc nhỏ nhặt được, trước đây vì tin tưởng quản gia cũ nên ông mới giao quyền cho quản gia. Chỉ là từ sau khi Kiều Ngô nhậm chức, nhiều người thấy cô còn trẻ lại ngốc nghếch nên mới quên mất chuyện này.

Kiều Ngô cầm điện thoại gọi bảo vệ, giọng điệu nhạt nhẽo:

“Dựa vào việc tôi có thể kêu bảo vệ ném ông ra ngoài, còn ông thì không.”

Khi bảo vệ tới kéo Lý Thuận đi, mọi người mới phát hiện Lục Ninh vẫn đứng ở cửa bếp từ nãy đến giờ, không ai biết cô đứng đó bao lâu rồi.

Thực ra cô không định dậy, nhưng bị đánh thức nên mới xuống, định bụng đập luôn cái chuông báo thức kia.

Nghe nói Kiều Ngô đang ở bếp, cô cũng lặng lẽ mò tới, trong lòng thầm nghĩ: Không phải chị ta thấy bánh sủi cảo bị hất đổ, muốn lấy lòng mình nên mới làm lại à?

Kết quả là không ngờ cô lại được chứng kiến cảnh Kiều Ngô thị uy.

Lục Ninh ngơ ngác nghĩ: Kiều Ngô lại ngầu đến vậy từ khi nào thế?

Với lại… khi nào chị ta từng đút mình ăn cơm chứ?

Dù đúng là cô không thích mấy món đó, nhưng cũng lười nói ra với những người chẳng quan tâm mình, ăn thì tránh đi là xong.

Vậy mà… Kiều Ngô lại nhớ.

Lúc này, sau khi xử lý xong người rồi, sắc mặt Kiều Ngô đã dịu đi nhiều, cô bê bữa sáng đến trước mặt Lục Ninh:

“Vết thương còn đau không?”

“Đã bảo là không đau mà!” Khựng một chút rồi phản ứng lại, Lục Ninh đi theo Kiều Ngô vào phòng ăn, vừa đi vừa la:

“Không đúng, đau! Đau đến không thể đi học nổi, chị xin nghỉ cho tôi đi!”

Bộp một tiếng, Kiều Ngô đặt khay lên bàn, cô mỉm cười quay đầu:

“Em vừa nói gì cơ?”

Chẳng hiểu sao, Lục Ninh lại nhớ tới con dao vẫn còn cắm nguyên trên thớt nên không dám nói tiếp.

“Ăn đi, tài xế đang chờ rồi.” Nói xong, Kiều Ngô quay người rời đi.

Lục Ninh không muốn ăn một mình trong phòng ăn lớn như vậy:

“Chị đi đâu?”

“Gọi chú em dậy.”

“!!!”

Lục Ninh lập tức bê khay há cảo theo sau.

Kiều Ngô thấy cô bám riết không rời thì bật cười:

“Theo tôi làm gì?”

Lục Ninh nhìn quanh:

“Tập thể dục buổi sáng.”

Tạm thời cô chưa nghĩ ra cách trị Kiều Ngô, chẳng lẽ Lục Ứng Trì lại không biết à?

Dù ai trị ai, thì cảnh tượng sắp tới chắc chắn rất đáng xem.

Chuyện Lục Ứng Trì không phản ứng với chuông báo thức, Kiều Ngô đã lường trước được. Hôm qua cậu bị ép đến phát điên mà không cắt tay cô được, kiểu gì hôm nay cậu cũng sẽ khóa trái cửa phòng, ai cũng không vào được.

Nhưng Kiều Ngô chẳng hề bận tâm. Cô đi thẳng lên tầng nơi có phòng của Lục Ứng Trì, mò phía sau mô hình anime khổng lồ cao bằng người ngay ngoài cửa phòng rồi lôi ra một chiếc chìa khóa.

Lục Ninh:

“???”

Tại sao Kiều Ngô lại biết chỗ này có chìa khóa?!

Khoảnh khắc ấy, niềm tin giữ suốt 13 năm của Lục Ninh vỡ tan.

Cô luôn nghĩ Kiều Ngô chỉ nghe lời mỗi mình, là “chó trung thành” của riêng cô, vậy mà giờ đây… Kiều Ngô lại có cả chìa khóa phòng của Lục Ứng Trì!

Kiều Ngô thân thiết với Lục Ứng Trì hơn.

Chị ta cũng là “chó” của người khác mà!

So với việc dạo này Kiều Ngô trở nên dữ hơn, không nghe lời nữa, nhận thức này còn khiến Lục Ninh khó chịu hơn nhiều.

Vậy nên… người được đút ăn chắc là con heo hôi Lục Ứng Trì kia chứ gì!

Lục Ninh tức đến run tay, cô còn chưa kịp nói gì thì Kiều Ngô đã mở cửa bước vào, thế là cô đành theo sát phía sau.

Hừ, mình phải xem thử hai người này còn thân đến mức nào sau lưng mình nữa.

Kiều Ngô nắm rõ bố cục phòng của Lục Ứng Trì, cô không vào phòng ngủ ngay mà mở dàn âm thanh trong phòng làm việc lên. Người này rất biết hưởng thụ, dàn âm thanh này giá hàng trăm triệu, hiệu ứng cực kỳ chân thực.

Bao gồm cả bản nhạc ma mị, rùng rợn khiến người nghe dựng tóc gáy.

Lục Ninh nổi cả da gà, cô nghĩ bụng: Cách trẻ con thế này, Lục Ứng Trì mà sợ được chắc?

Mười giây sau, từ phòng ngủ cách một cánh cửa vang lên tiếng hét kinh thiên động địa:

“Vãi!!!”

Làm Lục Ninh làm rớt luôn cả há cảo.

Kiều Ngô bình tĩnh gõ cửa:

“Lục Ứng Trì, em sao vậy?”

“Có… có…” Lục Ứng Trì nói chưa hết câu đã gào lên gấp gáp:

“Chị vào mau!”

Kiều Ngô lúc này mới đẩy cửa.

Trong phòng tối đen, Lục Ninh hóng chuyện ló đầu vào, coi thấy một đống chăn lớn ở góc đầu giường đang run bần bật.

“Ha.” Cô không nhịn được mà cười, “Lục Ứng Trì, phổi chú khỏe ghê á.”

Tâm trạng Lục Ninh bỗng cân bằng lại, so ra thì mấy chiêu Kiều Ngô dùng với cô còn nhẹ nhàng lắm.

Hứ, mình vẫn thân với Kiều Ngô hơn.

Nghe thấy giọng nói này, Lục Ứng Trì lập tức tung chăn đang trùm đầu ra.

Tay cậu ôm chặt lấy gối, mặt trắng bệch chưa hoàn hồn, não bộ chậm chạp cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì.

Trên đời này chỉ có mỗi Kiều Ngô biết cậu sợ cái gì thôi.

“6 giờ 40.” Kiều Ngô tắt nhạc rồi bật rèm cửa bằng điều khiển, “Hôm nay em có thời gian ăn sáng ở nhà, không tệ.”

Cô đứng trong ánh nắng, rõ ràng là ấm áp nhưng Lục Ứng Trì đang mơ màng lại thấy lạnh toát cả người.

Người con gái này, đáng sợ thế.

Giọng cậu khàn khàn mang theo run rẩy yếu ớt:

“Kiều Ngô, tôi phải giết chị.”

“Ừm, trước khi giết tôi…” Kiều Ngô liếc nhìn cậu đang co rúm ở đầu giường rồi nhướng mày, “Em đứng lên rồi nói.”

Lục Ứng Trì: “……”

Cả căn phòng vang lên tiếng cười sảng khoái không chút kiêng dè của Lục Ninh.

Lục Ứng Trì chưa bao giờ mất mặt đến vậy, cậy nhắm chặt mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Từ hôm nay, trong nhà này có Kiều Ngô thì không có tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play