Kiều Ngô không hiểu cô bé đang ngẩn người vì cái gì: “Tôi dẫn bác sĩ gia đình đến, để cô ấy xem cho em.”

“Tôi không đau, tôi chỉ muốn đánh người.”

“Ngoan.”

Đầu bị xoa nhẹ một cái, cả người Lục Ninh lập tức cứng đờ, vành tai cũng lờ mờ ửng đỏ.

Mẹ của cậu bé mập bên cạnh không phải đến để nhìn nhà người ta hòa thuận, bà vội vàng kéo đề tài về phía mình:

“Phụ huynh của Lục Ninh, hay là cô nhìn thử vết thương của con tôi trước đi, con tôi rõ ràng bị thương nặng hơn nhà chị, có tiền cũng không thể muốn làm gì thì làm chứ.”

Bà còn tưởng người ta ghê gớm lắm, một cô gái trẻ như vậy thì làm được gì? Nhất định phải moi thêm được một khoản mới được!

Nghe vậy, Kiều Ngô quay người lại, sắc mặt cũng dịu đi nhiều:

“Vậy thì báo cảnh sát đi.”

Chỉ bốn từ đơn giản và trực tiếp nhưng lại khiến mọi người xung quanh sững sờ không nói nổi nên lời một hồi lâu.

“Trẻ con chơi đùa chút thôi, báo cảnh sát cái gì mà báo?” Mẹ của cậu nhóc mập không muốn mọi chuyện bị làm lớn, “Nhưng con cô đánh con tôi thành ra như vậy, tiền thuốc men phải chịu chứ?”

Kiều Ngô gật đầu, hỏi:

“Bao nhiêu?”

Lục Ninh đang bị bác sĩ giữ lại xử lý vết thương, nghe thấy câu đó thì lập tức khẽ cắn môi.

Quả nhiên vẫn như trước, cứ đền tiền là xong chuyện, dường như dù cô gây ra chuyện lớn đến đâu, chỉ cần có tiền là giải quyết được hết vậy.

“Dẫn thằng bé đi bệnh viện khám tổng quát một lượt, tiền thuốc thang cộng thêm phí tổn thất tinh thần, năm nghìn không phải quá đáng chứ?”

“Mẹ, cậu ta còn làm hỏng quần áo, cặp sách, dụng cụ học tập của con nữa.”

“Vậy thì sáu nghìn!”

Hai mẹ con phối hợp ăn ý, Kiều Ngô cũng không ngắt lời mà chỉ lấy điện thoại ra bấm vài cái trên màn hình.

Mẹ cậu nhóc mập tưởng cô định chuyển khoản nên lập tức đưa điện thoại của mình ra:

“Quét mã của tôi…”

Ai ngờ sau khi nhận được tiền, điện thoại của Kiều Ngô lại hiện ra giao diện gọi điện, nhìn rõ dòng chữ 110, bà hét lên:

“Cô làm gì đấy?!”

“Tôi sẽ đưa con chị đi bệnh viện kiểm tra thương tích, toàn bộ chi phí chúng tôi lo, tôi cũng sẽ giám sát để đảm bảo từng mục kiểm tra được thực hiện đầy đủ.” Giọng Kiều Ngô bình thản.

“Thế thì tại sao còn gọi cảnh sát? Trẻ con đánh nhau thôi mà!”

Kiều Ngô cười nhẹ:

“Ai nói tôi báo cảnh sát vì bọn trẻ đánh nhau? Một đứa mập to như vậy mà không đánh lại được một cô bé, báo cảnh sát tôi còn thấy mất mặt đấy.”

Cậu nhóc mập tức đỏ cả cổ, may mà bị mẹ giữ lại:

“Vậy cô báo cảnh sát vì cái gì?”

Kiều Ngô:

“Vì chị xúi con mình tống tiền.”

Sao lại nâng tầm thành tống tiền rồi? Cô chủ nhiệm choáng váng hỏi:

“Cô nói gì cơ?”

“Tôi nghe rõ mồn một ở ngoài cửa, còn gì phải hỏi?” Kiều Ngô chỉ ra cái cây ngoài hành lang, “Sáu nghìn đã đủ để lập án, hơn nữa, đã đòi tiền tổn thất tinh thần thì chị phải tìm luật sư đến nói chuyện với nhóm luật sư bên tôi, tôi sẽ cho họ kiện chị về tội tống tiền.”

Những người bình thường như họ làm gì từng nghe qua những chuyện này, mẹ cậu nhóc mập lập tức bị dọa sợ:

“Con tôi chưa đủ tuổi thành niên!”

“Thế nên người chúng tôi kiện là kiện chị.” Kiều Ngô cao ráo, lại đi giày cao gót, ánh mắt cô nhìn xuống người phụ nữ kia tạo nên áp lực cực lớn, “Chị nói con tôi không ai dạy, vậy tôi muốn để con chị lên tòa xem chị dạy con thế nào.”

Câu nào cũng gọi “chị” một cách lịch sự, nhưng mẹ cậu bé lại cảm thấy như bị sỉ nhục ghê gớm.

Đặc biệt là… bà đúng là đã nói ra câu đó.

Đúng là bà không có ý định đưa con đi bệnh viện khám, vài vết trầy da chẳng đáng gì, cứ có tiền là được.

Giờ thì mất hết mặt mũi rồi, bà cúi đầu nhìn xuống đất, không dám hé miệng thêm một lời.

Tất cả đều nằm trong dự liệu của Kiều Ngô, những người như vậy rất nông cạn và thực dụng, thậm chí còn không cần ghi âm hay bằng chứng, vài câu nói thôi đã đủ phá vỡ phòng tuyến của họ.

Không nghe thấy đối phương nói thêm gì, cô lại nhìn sang giáo viên chủ nhiệm đang trợn tròn mắt:

“Và bây giờ tôi muốn xem camera lúc xảy ra chuyện, con bé nhà tôi không bao giờ ra tay vô cớ.”

Lục Ninh ngẩng đầu lên.

Kiều Ngô mở chiếc laptop vẫn cầm trên tay, bên trong là một thư mục ghi lại toàn bộ những lần Lục Ninh xung đột với người khác trong quá khứ, bao gồm cả thời gian, địa điểm và khoản bồi thường.

Cô đẩy màn hình tới trước mặt giáo viên:

“Trước đây tôi ở nước ngoài nên không thể trực tiếp đến được, hôm nay tôi muốn làm rõ mọi nguyên nhân và hậu quả của từng vụ một, phiền cô giáo mời phụ huynh của những học sinh đó đến đây một chuyến.”

Phòng y tế nhất thời im phăng phắc, cô gái trẻ đứng cạnh Lục Ninh xinh đẹp, tao nhã, đôi mắt sau cặp kính thì tĩnh lặng, sâu xa, lời nói vang vọng đầy uy nghiêm:

“Tiền đã trả rồi, tiếp theo đến lượt chúng ta tính những món nợ khác.”

Không ai ngờ người trẻ như vậy lại có suy nghĩ thấu đáo đến thế, khí thế cũng mạnh mẽ đến vậy.

Từ đầu đến cuối, Kiều Ngô chưa từng mất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng đưa tay về phía giáo viên chủ nhiệm:

“Quên chưa giới thiệu, tôi là quản gia của Lục Ninh, Kiều Ngô.”

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng giáo viên chủ nhiệm lại kinh ngạc đến mức quên cả bắt tay.

Với thân phận và vòng quan hệ của bất kỳ ai có mặt tại đây, căn bản không thể tiếp xúc được với loại người như vậy.

Nhưng Kiều Ngô lớn lên ở nhà họ Lục, nhận nền giáo dục tinh anh hàng đầu, tai nghe mắt thấy toàn là người thành đạt, nếu không phải do mạch truyện vớ vẩn trong cuốn tiểu thuyết đó, cô đâu có thể trở nên ngu ngốc và không biết sợ như trước.

Lúc này, mẹ con cậu nhóc mập đã im thin thít, trong lúc chờ phụ huynh khác đến, Lục Ninh cúi đầu nhìn chỗ vết thương vừa được xử lý, cô cũng im lặng rất lâu mới nhận ra rằng Kiều Ngô nói đến trễ là vì đi chuẩn bị những tài liệu kia.

Cô đá nhẹ mũi chân vào Kiều Ngô:

“Này.”

Kiều Ngô, người đang xem camera, hơi nghiêng đầu:

“Hử?”

“Sao chị lại nghĩ tôi không vô cớ ra tay?” Lục Ninh lẩm bẩm hỏi.

Mặc dù trước đây Kiều Ngô cũng luôn nghĩ cô làm gì cũng đúng, nhưng cảm giác lần này khác, Lục Ninh không lý giải nổi.

“Tôi không nghĩ thế.” Kiều Ngô nói thật, “Nếu là cố ý thật, lát nữa người ta đến, em mà phải xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi.”

Tuy Lục Ninh được nuông chiều, nhưng hai năm nay Kiều Ngô ở nước ngoài, rất nhiều chuyện không rõ ràng, không chừng cũng có lúc cô bé kiếm chuyện thật ấy chứ.

Lục Ninh: “……”

Bắt mình xin lỗi á?!

“Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘xin lỗi’!”

“Giờ thì có rồi.”

“Kiều Ngô, rốt cuộc chị đứng về phe ai?” Lục Ninh cáu, “Lo làm tốt việc của mình thôi, việc không nên xen vào thì đừng xen vào, biết chưa?”

Kiều Ngô dùng trán khẽ cụng vào đầu Lục Ninh:

“Lục Ninh, tự lập không có nghĩa là không có trách nhiệm.”

“Ai không có trách nhiệm chứ!”

“Ừ, vậy lát nữa nếu sai thì xin lỗi.” Kiều Ngô khẽ cười, “Tôi không muốn vệ sĩ phải lên đây một chuyến đâu.”

“…Lục Ứng Trì nói đúng, chị càng lúc càng không phân biệt được lớn nhỏ rồi.”

Nói xong, Lục Ninh lại phát hiện Kiều Ngô chẳng thèm để tâm đến mình, cô nhíu mày nhìn sang, thì ra là bị đoạn camera cuốn hút. Đoạn đang chiếu là đoạn lúc sáng…

“Đừng xem nữa!” Lục Ninh đứng bật dậy, che lấy màn hình.

Chỉ vì vài cái bánh bao bị đổ mà đánh nhau, đúng là mất mặt chết đi được.

Nhưng vừa quay đầu lại, Lục Ninh lập tức chạm phải ánh mắt của Kiều Ngô, nó yên lặng, mà xót xa.

“Xin lỗi.” Kiều Ngô lại nói thêm lần nữa, “Tôi đến trễ rồi.”

Lục Ninh không hiểu Kiều Ngô nói lại lần nữa để làm gì, nhưng mắt cô lại bất chợt thấy cay cay.

“Ai cần chị.”

Kiều Ngô đoán không sai, tuy Lục Ninh thường xuyên gây gổ với người khác ở trường, nhưng ngoài mấy lần đầu là vì hai bên đều có vấn đề, thì về sau hầu hết là vì những người kia biết cô bé không có ai quản, xảy ra chuyện chỉ dùng tiền là xong nên đã cố tình đến kiếm chuyện.

Thành ra Lục Ninh cũng ít khi phải xin lỗi thật, có lẽ lần này vì sợ vệ sĩ xuất hiện thật nên cô bé mới ngoan ngoãn xin lỗi.

Giải quyết xong mọi việc, Kiều Ngô tiện tay đưa Lục Ninh về nhà.

Lục Ninh hiếm khi yên tĩnh đến thế, về đến nhà, cô lập tức trở về phòng mình, Kiều Ngô cũng có thể tĩnh tâm lại để xử lý sự việc với luật sư. Cô không hề dọa dẫm gì mấy vị phụ huynh đó, cần để người ta thấy thủ đoạn, sau này họ mới không có ai dám gây chuyện với Lục Ninh nữa. Dù sao nhà họ Lục cũng có hẳn một đội luật sư chuyên lo cho cuộc sống của người nhà mà.

Cánh cửa chính bị ai đó đạp mạnh một cái.

Đối diện với ánh mắt khiêu khích của Lục Ứng Trì, Kiểu Ngô lại cúi đầu tiếp tục việc.

Trẻ trâu.

Lục Ứng Trì thấy vậy càng tức, sáng sớm cậu bị ép đi học tiết đầu, cả ngày cứ như quả bom sắp nổ, đến tối thì không còn tâm trạng đi uống rượu, chỉ muốn về nhà ngủ, thế mà thủ phạm lại thoải mái ở nhà.

Cậu bước tới đe dọa:

“Kiều Ngô, ngày mai chị mà còn dám bấm cái chuông chết tiệt đó nữa, ông đây chặt tay chị đấy.”

Kiều Ngô ừ một tiếng, đầu vẫn không ngẩng lên nhưng cô lại duỗi tay ra để trên bàn, ý tứ rất rõ ràng.

Chặt đi, tôi vẫn sẽ bấm.

Lục Ứng Trì bị chọc tức, cậu vung tay chém xuống cổ tay cô một cái, mặt bàn vang lên một tiếng “bụp” trầm đục, cổ tay trắng nõn lập tức đỏ ửng lên.

Lúc này Kiều Ngô mới chậm rãi ngẩng đầu.

Nghĩ đến sáng nay mình bị ánh mắt kiểu này làm cho mềm lòng mà buông tay, Lục Ứng Trì rất cứng rắn:

“Là chị tự bảo tôi chặt đấy, tôi còn chưa dùng sức thật đâu nhé!”

Ai bảo chị không né!

Kiều Ngô không nói gì mà chỉ rút con dao gọt hoa quả trong đĩa trái cây ra “cạch” một tiếng khỏi vỏ rồi đặt lên bàn, sau đó, cô hơi hất cằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play