Trên đường đến trường, Kiều Ngô đối chiếu và rà soát lại từng trải nghiệm trong quá khứ với tương lai mà cô đã thấy trong giấc mơ.
"Kiều Ngô" trong quá khứ biết rõ mình không phải con ruột của nhà họ Lục, để sau này có thể đứng vững ở đây, cô đã tìm đủ mọi cách chia rẽ từng người trong nhà họ Lục, để thuận lợi cho việc trở thành người duy nhất đáng tin cậy bên cạnh họ.
“Cô” dĩ nhiên không mong cả nhà này hòa thuận vui vẻ, chỉ cần là người mà “cô” xác định có thể cười đến cuối cùng, thì “cô” có thể cùng người đó chia sẻ cả nhà họ Lục.
Nghĩ đến đây, Kiều Ngô mở thư mục ở vị trí trên cùng ra.
Lục Tẫn Chi.
Trong giấc mơ, biệt thự họ Lục xa hoa rực rỡ nay đã vắng bóng người, hiu quạnh u ám, Lục Tẫn Chi cũng không còn là Nhị thiếu gia nhà họ Lục quyền thế hiển hách, cao quý lạnh lùng nữa, anh mặc áo khoác đen ngồi một mình trên xích đu trong vườn, mặc cho cơn mưa xối xả ép cong cả lưng mình.
“Cút.”
Đó là từ cuối cùng anh nói với Kiều Ngô trong mơ.
Bình thản, nhưng còn trầm lặng hơn cả màn đêm.
Khi tỉnh dậy, Kiều Ngô từng nghĩ, với tính cách tính toán chi li của anh, sao lại buông tha cho người khiến mình lâm vào cảnh đó, nhưng cuối cùng, cô vẫn không hiểu nổi.
Cô dời ánh mắt xuống, nhìn vào tư liệu của Lục Ninh.
Lục Ninh mồ côi cha mẹ từ sớm, lại là người nhỏ tuổi duy nhất của nhà họ Lục, lẽ ra phải là người được cưng chiều nhất nhưng ngày xưa, ông cụ Lục bận rộn sự nghiệp, ngay cả bốn người con trai cũng đều do quản gia già nuôi nấng, cách biệt thế hệ khiến họ cũng chẳng biết cách đối xử với cô bé ra sao, chỉ là trong chuyện ăn mặc dùng đồ thì chưa từng bạc đãi cô ấy.
Trước kia “Kiều Ngô” lợi dụng việc mình là con gái nên dễ dàng tiếp cận Lục Ninh — người mất cha mẹ và thiếu hụt cảm giác an toàn trầm trọng, rồi bảo cô phải tự lập tự cường, thế nên Lục Ninh từ nhỏ đã từ chối học trường tư, chỉ vào trường cấp hai bình thường, và việc này cũng thuận tiện cho “Kiều Ngô” kiểm soát từ xa.
Theo diễn biến ban đầu, vì được nuông chiều quá mức, Lục Ninh dần hình thành tính cách dùng tiền để giải quyết mọi việc, trở thành một kẻ ngỗ ngược vô pháp vô thiên, chẳng làm nên trò trống gì.
Kiều Ngô lật xem bảng thành tích mấy năm gần đây của Lục Ninh, vì từng là học sinh xuất sắc nên cô chỉ thấy trước mắt tối sầm hết lần này đến lần khác.
“Quản gia Kiều, đến nơi rồi ạ.”
Kiều Ngô khẽ đáp một tiếng, cô gập máy tính rồi xuống xe: “Vất vả rồi.”
Tuy cô không phải là người giám hộ thực sự của Lục Ninh, nhưng ông cụ Lục đang nằm viện, mấy ông chú kia thì như rồng thấy đầu không thấy đuôi nên chuyện thế này cũng chỉ có thể để cô ra mặt thôi.
Trường không lớn, hỏi bừa vài câu là biết phòng y tế ở đâu.
Vào giờ học, trong sân trường yên tĩnh chẳng có mấy người, Kiều Ngô cũng bước nhẹ chân, còn chưa lên hết bậc thang, cô đã nghe thấy cái tên quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên, thấy dưới gốc cây cạnh phòng y tế có hai người đang đứng, trong đó có một cậu bé mặt mũi bầm dập.
Lục Ninh đánh à?
Con bé nhìn gầy như thế mà ra tay cũng nặng ghê.
“Dù người giám hộ của con bé đến cũng chẳng làm gì đâu, đằng nào cũng đưa tiền, biết đâu còn đòi được thêm, đến lúc đó cứ xem sắc mặt mẹ mà hành động, biết chưa?”
“Biết rồi, con sẽ giả vờ đau hơn một chút, moi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Mẹ cứ tin con đi, Lục Ninh không có giáo dục, mẹ nói vài câu là cậu ta sẽ chửi lại cả mẹ, đến lúc đó đều là lỗi của cậu ta, ông của cậu ta đến cũng vô dụng.”
Kiều Ngô cười nhạt, cô đợi hai mẹ con họ vào trong rồi mới cùng bác sĩ gia đình bước lên.
Trong phòng y tế, Lục Ninh đã nhìn đồng hồ treo tường lần thứ năm, mặt đầy sốt ruột.
Giờ này đáng ra không bị tắc đường, từ nhà họ Lục tới đây nhiều nhất cũng chỉ một tiếng, sao vẫn chưa tới chứ?
Cậu bé quay lại đã quá quen với dáng vẻ này của cô, những lúc như thế chỉ cần khích một câu là Lục Ninh chắc chắn lại nổi điên gây chuyện, nhớ lời mẹ dặn, cậu ôm đầu cố ý rên rỉ: “Lục Ninh, mẹ tôi đến từ lâu rồi, người giám hộ của cậu rốt cuộc có quản cậu không thế? Tôi đau lắm đấy!”
Lục Ninh ngồi đổ nghiêng ra ghế, chẳng buồn mở miệng.
Bây giờ cô không muốn để ý ai hết, chỉ muốn nổi giận với Kiều Ngô – người đã nuốt lời thôi.
“Con cái nhà ai mà chẳng có tí lễ phép gì.” Mẹ cậu bé nhăn mày ngồi xuống ôm cậu vào lòng, “Đánh con tôi ra nông nỗi này cũng nên cho một lời giải thích chứ, đâu phải một hai lần, nghe nói cha mẹ cháu quanh năm ở nước ngoài, mải kiếm tiền cũng không thể bỏ bê chuyện giáo dục con cái chứ, cô giáo à, cô phải nói với họ nhiều vào.”
Lục Ninh cười lạnh: “Cha mẹ tôi ở trên trời, bà có mồm thì đi mà nói?”
Cả phòng lặng người, cậu bé bĩu môi: “Thảo nào, không có cha mẹ dạy dỗ mới ra thế này.”
Lục Ninh hít sâu một hơi, cô xắn tay áo đứng dậy, đi về phía cậu bé.
Giáo viên chủ nhiệm giật mình rồi vội cản lại: “Lục Ninh, em định làm gì?!”
Nhưng Lục Ninh xưa nay chưa từng nghe lời ai, cô hất tay giáo viên ra, trừng mắt nhìn cậu bé đang được ôm trong lòng: “Đánh què tôi cũng đền nổi.”
Khi cô lại túm lấy cổ áo cậu bé, thì ở cửa vang lên một giọng nữ không cao không thấp: “Lục Ninh.”
Lục Ninh lập tức khựng lại, tức tối nhìn ra cửa, còn chưa thấy rõ người thì đã hét lớn: “Giờ chị mới tới à! Cưỡi rùa đến chắc?!”
Kiều Ngô đứng ở cửa, thấy mắt Lục Ninh đỏ hoe, trong lòng cô chợt khó chịu.
Cô bé mà ngày xưa từng ôm lấy cô gọi “Ngô Ngô” một cách ngọt ngào, đã một mình lớn lên đầy tủi thân rồi.
Mọi người trong phòng đều nhìn theo ánh mắt của Lục Ninh, thấy cô gái trẻ đứng ở cửa thì đều sững sờ. Rất hiếm người ngoài đời có thể mặc âu phục vừa vặn lại có khí chất như thế, người con gái trước mắt rõ ràng là một ngoại lệ, tinh tế mà cao quý, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, nhưng khí chất thì lấn át hơn nửa số người trong phòng.
“Cô là…?” Giáo viên chủ nhiệm nghi hoặc hỏi.
Trẻ thế này, chắc không phải cha mẹ đâu nhỉ? Chẳng phải Lục Ninh nói cha mẹ con bé ở trên trời sao?
Kiều Ngô nhẹ nhàng đáp: “Chào cô, tôi là…”
Lục Ninh cắt ngang lời Kiều Ngô: “Đừng dài dòng, giờ người đến rồi, muốn xử lý thế nào thì nói thẳng, còn nữa…”
Cô chỉ vào cậu bé mập mạp: “Giờ tôi muốn đánh nó thêm lần nữa, chị tính giùm tôi coi mất bao nhiêu tiền.”
Mọi người: “……”
Kiều Ngô khẽ thở dài.
Em nói xem, nếu không hố em thì hố au bây giờ?
“Lại đây.” Cô vẫy tay gọi Lục Ninh.
Lục Ninh kinh ngạc: “Chị đang ra lệnh cho tôi đấy à?”
Không thể trông chờ con nít ngoan ngoãn được, Kiều Ngô bước lên nắm lấy cổ tay trắng nõn lộ ra sau khi đã xắn tay áo lên của Lục Ninh rồi nhẹ nhàng kéo về bên cạnh mình.
Lục Ninh lập tức nổi giận: “Tôi nói rồi, đừng có chạm vào tôi!”
Nhưng dù cô vùng vẫy thế nào, cổ tay cô vẫn bị Kiều Ngô nắm chặt không buông.
“Đừng động đậy.” Kiều Ngô cúi người ghé sát tai cô thì thầm, “Vệ sĩ đang ở dưới lầu, em muốn để nhiều người thấy em bị vệ sĩ đè xuống sao?”
Nghĩ đến sáng nay bị cưỡng ép đưa lên xe, mặt Lục Ninh lập tức tối sầm lại: “Ra lệnh rồi còn dọa nạt, chị đúng là có bản…”
“Xin lỗi.”
Lục Ninh ngẩn người.
“Tôi chuẩn bị chút đồ nên đến muộn.” Kiều Ngô vừa nói vừa ngồi xuống, cô xắn ống quần đồng phục đã lấm bẩn của Lục Ninh lên tận đầu gối, nhìn thấy vết thương trên đó, lại liếc qua mu bàn tay cô bé, hỏi: “Sao không tự xử lý vết thương?”
Cô giáo chủ nhiệm vội vàng giải thích: “Lục Ninh không cho bác sĩ của trường đụng vào, nói là không đau.”
“Làm gì có vết thương nào mà không đau?” Kiều Ngô đứng dậy, nhẹ nhàng ấn vào giữa chân mày Lục Ninh, cười nói: “Mắt đỏ hết rồi kìa.”
“Ai mắt đỏ! Chút xíu vết thương thôi.” Lục Ninh vẫn đang chìm trong âm thanh “xin lỗi” vừa rồi.
Thật ra mỗi lần cô nổi giận, Kiều Ngô luôn là người đầu tiên nói xin lỗi, nhưng lần này, cô lại cảm thấy không quen, bởi vì cô không nghe ra ý lấy lệ hay lấy lòng.
Chị ta cười... sao lại cười dịu dàng như thế cơ chứ!