“Nhà họ Lục ra nông nỗi này đều là do mày gây ra! Cút đi!”

“Đây chẳng phải là Kiều Ngô sao, Bị nhà họ Lục đuổi ra rồi à? Bọn họ giờ còn lo chưa xong thân mình, tao thật muốn xem giờ còn ai có thể giữ nổi cái mạng chó vô dụng của mày.”

Khoảnh khắc bị xe tông rơi xuống vách núi, trong lòng Kiều Ngô nghĩ: Thì ra thân thể con người cũng có giới hạn, cũng có nỗi đau không thể chịu đựng nổi.

Giây tiếp theo, cô bất ngờ mở mắt ra, nhưng trước mắt không còn là vùng hoang vu tối đen vắng lặng, mà là một chiếc đèn chùm lông vũ trắng tinh, lộng lẫy, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta hoang mang. Cô đưa tay đặt lên ngực mình, cùng với nhịp tim đập dữ dội là tiếng thở dốc của chính cô.

Cô chậm rãi ngồi dậy nhìn quanh. Một căn hộ cao cấp rộng rãi xa hoa, phòng sách và phòng thay đồ đầy đủ tiện nghi, mỗi món đồ dùng và nội thất đều in huy hiệu nhà họ Lục – nơi mà cô vô cùng quen thuộc, nhưng đến trong mơ, cô cũng không dám hy vọng được quay lại đây.

Lại mơ nữa rồi, lần này cô mơ thấy cái kết.

Cô mãi mới hoàn hồn, cho đến khi cánh cửa phòng bị gõ nhẹ.

“Tiểu Ngô, tỉnh rồi à?”

Kiều Ngô sững người, cô đứng dậy khoác áo ngoài rồi ra mở cửa.

Người đàn ông đứng ngoài cửa đã có nhiều tóc bạc, lưng vẫn thẳng tắp nhưng dáng người gầy gò, toàn thân toát ra vẻ bệnh tật. Ông nở nụ cười dịu dàng: “Hôm qua cha nói hơi nặng lời, con đừng giận nhé.”

Kiều Ngô không nói gì, người đàn ông trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đây là cha cô. Nhưng nhiều năm qua, cô không còn nói chuyện với ông nữa. Sau khi thai xuyên đến cuốn tiểu thuyết này, cô từng muốn thay đổi kết cục của tương lai từng chút một, nhưng không ngờ cuối cùng, cô vẫn bị cốt truyện điều khiển và không thể tự làm chủ.

Sau mười tuổi, cô lại bị nhốt vào trong thân thể này và chỉ có thể trơ mắt nhìn “chính mình” đi theo nội dung câu chuyện.

Trong cốt truyện, cô là quản gia vô danh của đại gia tộc họ Lục – một gia tộc toàn phản diện. Cô là con cờ khuấy động mọi chuyện, giúp kẻ xấu làm điều ác, và đương nhiên cô cũng chứng kiến cái kết của “chính mình”: chết không toàn thây nơi núi rừng hoang vắng.

Mới hôm qua, “cô” vừa cãi nhau một trận với cha, và họ chia tay trong không khí nặng nề.

Giờ phút này, Kiều Ngô cũng như trước đây, chờ đợi “chính mình” lại đối đầu với cha. Nhưng cô chờ mãi, không khí vẫn lặng ngắt.

“Rửa mặt rồi xuống ăn sáng nhé.” Thấy con gái không còn cứng rắn như hôm qua, Kiều Tri Nghĩa thở phào nhẹ nhõm. “Cha làm món con thích đấy.”

Nhìn con gái không nói lời nào đã xoay người vào phòng tắm, Kiều Tri Nghĩa thở dài rồi đi xuống lầu.

Không biết từ bao giờ, mối quan hệ giữa ông và con gái lại trở nên xa cách và đối đầu như thế.

Ông sinh con khi tuổi đã lớn, vợ mất sớm, một tay ông nuôi nấng, dạy dỗ con gái trưởng thành. Rõ ràng khi còn nhỏ, con gái ngoan ngoãn, đáng yêu là thế, vậy mà càng lớn, cô lại càng xa lạ, trở nên ích kỷ, xảo quyệt, ngu muội và không phân rõ đúng sai.

Ban đầu ông nghĩ là vì môi trường sống quá ưu việt khiến con gái có cái nhìn lệch lạc về đúng sai nên đã đưa cô ra nước ngoài học hai năm. Nhưng không ngờ, lần này con gái về nước lại càng quá đáng hơn, còn muốn chen chân vào nội bộ tập đoàn nhà họ Lục.

Hôm qua ông chỉ nhắc nhở đôi câu, mà hai cha con đã cãi nhau kịch liệt rồi.

Tiểu Ngô mới chỉ hai mươi hai tuổi, sau này biết phải làm sao đây?

Nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, Kiều Tri Nghĩa thu lại suy nghĩ rồi ngẩng đầu – giây tiếp theo, ông sững cả người.

Mấy năm nay con gái ông rất thích trang điểm đậm, nhất là sau khi từ nước ngoài trở về thì càng ăn diện lòe loẹt, kiêu ngạo. Nhưng bây giờ, trên mặt cô lại không hề có dấu vết của mỹ phẩm, khiến những đường nét thuần khiết lộ rõ nhất.

Cô rất giống mẹ mình, là kiểu đẹp thuần khiết, chỉ liếc mắt một cái là đủ khiến người ta động lòng. Đôi mắt nhạt màu, khí chất cao ngạo thanh thoát. Lúc này, cô đeo một cặp kính gọng mảnh không viền khiến vẻ sắc sảo giảm bớt đi không ít.

“Cận rồi à?” Ông hỏi.

“Một chút ạ.” Kiều Ngô ngồi xuống cạnh cha, thấy trên bàn toàn đồ ăn phương Tây thì khẽ mím môi, nhưng cô vẫn cầm nĩa lên, “Dạo này nhiều việc, con đeo kính cho tiện, đeo kính áp tròng dễ làm khô mắt lắm.”

Kiều Tri Nghĩa ngạc nhiên khi con gái lại nói với mình những chuyện nhỏ nhặt như thế, ông cố nén xúc động trong lòng: “Kính gọng mảnh đeo cũng không thoải mái lắm, hôm nào cha đưa con đi chọn loại khác.”

Kiều Ngô: “Vâng.”

Bầu không khí ấm áp quá mức khiến Kiều Tri Nghĩa không nhịn được mà muốn thay đổi thêm một chút nữa – ít nhất là để con gái không đi sai đường.

Ăn sáng xong, ông khẽ ho một tiếng: “Tiểu Ngô, cha không có ý can thiệp vào công việc của con. Cha không cầu con giàu sang phú quý, chỉ mong con làm gì cũng không thẹn với lòng, sau này được bình an vui vẻ.”

“Cha, con hiểu mà.” Kiều Ngô lau sạch miệng rồi ngẩng đầu cười khẽ, “Với độ tuổi và năng lực hiện tại của con, ở lại nhà họ Lục cũng không có gì là xấu cả, còn có thể học được nhiều thứ nữa. Ở ngoài đâu có đãi ngộ như thế.”

Thấy ánh mắt cha vẫn đầy lo lắng, lòng Kiều Ngô vừa chua xót vừa ấm áp. Trước đây cô thật sự đã khiến ông phải lo lắng quá nhiều. Cô dịu giọng bổ sung: “Cha yên tâm, bây giờ con chỉ muốn làm tốt những việc trong phạm vi trách nhiệm của mình thôi.”

Lần này, Kiều Tri Nghĩa thực sự ngẩn người ngồi yên trên ghế — người hôm qua còn cãi nhau với mình long trời lở đất là ai cơ chứ?

“Không có việc gì thì con ra ngoài phơi nắng một chút ạ.” Kiều Ngô đứng dậy, “Mấy ngày nữa xong việc, con sẽ đưa cha đi kiểm tra lại.”

Kiều Tri Nghĩa ngẩn người nhìn con gái: “Được… được thôi.”

Là đang lấy lệ, hay con bé thực sự đã tỉnh ngộ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play