Lục Ứng Trì không còn cười nổi: “Hôm qua gần năm giờ tôi mới ngủ, giờ có đi cũng không kịp lớp tám giờ sáng, chị bị gì vậy?”
Từ nhà họ Lục đến đại học xa như vậy, chắc chắn trễ đã lớp tám giờ sáng rồi.
Kiều Ngô: “Đi trễ và bỏ học là hai khái niệm khác nhau, tôi sẽ bảo tài xế lên lộ trình nhanh hơn.”
“Đồ thần kinh.” Lục Ứng Trì trợn mắt rồi xoay người ấn nút thang máy về phòng.
Kiều Ngô cũng chẳng thấy lạ với việc cậu phản ứng như vậy. Hai người này bây giờ đã quen thói do những năm tháng được nuông chiều rồi, cô điềm đạm gọi: “Lục Ứng Trì.”
Chân đã bước vào thang máy của Lục Ứng Trì đột nhiên cứng đờ.
Từ nhỏ Kiều Ngô đã xinh đẹp nên từ lúc biết nhớ, cậu đã thích đi theo cô, cô cũng hay chừa lại đồ ăn ngon, trò chơi hay cho cậu, dạy cậu điều nên làm và không nên làm, luôn mỉm cười gọi cậu là Lục Ứng Trì, cậu cũng thừa nhận khi đó mình rất dựa dẫm vào cô.
Nhưng không biết từ lúc nào, ánh mắt Kiều Ngô nhìn cậu đã thay đổi, cũng chỉ gọi cậu là “Tứ thiếu gia”, mọi sự tốt đẹp cô dành cho cậu đều có vẻ như đã được tính toán trước khiến cậu cứ thấy khó chịu, và hai người cũng càng lúc càng xa nhau.
Cho nên những chuyện xưa cũ đó, cậu đang dần quên lãng, cũng mặc kệ cho dòng nước cuốn trôi, không còn để ý đến sự thay đổi của người này nữa. Giờ cô quay về tiếp quản chức quản gia thì chỉ cần biết nghe lời, khiến cậu hài lòng là được.
Không nhớ rõ đã bao nhiêu năm chưa nghe Kiều Ngô gọi mình như vậy nữa, lâu đến mức những ký ức cậu từng bỏ qua bị bất ngờ khơi dậy, khiến cậu có cảm giác như chúng đã là chuyện kiếp trước vậy.
Đột nhiên, cánh tay cậu bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy rồi kéo ra sau khi đang hoàn toàn không đề phòng, đúng lúc đó cửa thang máy đang đóng lại lại bị bật mở ra.
Kiều Ngô buông tay: “Ngẩn người gì thế?”
Nhận ra mình vừa thất thố, Lục Ứng Trì nhíu mày lùi lại một bước, cố gắng lờ đi cảm giác còn vương trên tay rồi khó chịu nói: “Đừng có động tay động chân.”
“Không còn kịp nữa rồi.” Kiều Ngô chẳng buồn để tâm đến mấy tính khí vặt vãnh của cậu, “Nhà vệ sinh tầng một có bộ đồ vệ sinh dùng một lần, rửa mặt qua loa đi, tôi đã bảo người chuẩn bị sẵn quần áo dự phòng để trong xe, các em thay luôn trong xe đi.”
Lúc này hai người cuối cùng cũng nhận ra là cô không nói đùa.
“Thích thì đi mà đi, mẹ nó, đừng có lôi chúng tôi vào.” Lục Ứng Trì hiếm khi đứng chung chiến tuyến với Lục Ninh, cậu lạnh lùng cười, “Kiều Ngô, đừng có tự cho mình là quan trọng, không thì tôi sa thải cô đấy.”
Kiều Ngô không lên tiếng.
Người giúp việc mang hộp bữa sáng đến thấy vậy thì cũng không dám tiến lên nữa. Trong nhà này, người khó chiều nhất là Tứ thiếu gia và tiểu thư bé, nếu họ không vui mà cho nghỉ luôn thì biết làm sao giờ?
Nhưng quản gia Kiều lại bình thản nhìn qua: “Mang bữa sáng lên xe, gọi bảo vệ vào.”
Trong nhà này, từ trước đến nay mọi người không ai can thiệp vào ai, cũng chưa từng gọi bảo vệ can thiệp vào chuyện riêng, Lục Ninh hoảng sợ trốn sau lưng Lục Ứng Trì.
Lục Ứng Trì siết chặt nắm đấm: “Kiều Ngô!”
“Tôi đây.” Kiều Ngô mỉm cười, “Nếu các em không muốn, có thể sa thải tôi bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ cần tôi còn làm việc ở đây một phút, tôi sẽ hoàn thành tốt phần việc của mình. Hoặc là…”
Cô bình thản liếc qua nắm đấm của cậu: “Em cũng có thể đánh tôi.”
Ánh nhìn ấy khiến Lục Ứng Trì như bị bỏng, cậu vô thức thả lỏng nắm tay.
Kiều Ngô nghiêng người nhìn hai người đang tức đến nỗi như cá nóc với cặp mắt cong cong: “Đã không làm gì, vậy thì các em tự đi, hay là để tôi cho người ‘mời’ các em đi?”
Năm phút sau, hai người chỉ kịp rửa mặt qua loa rồi ngồi vào xe của mình với mặt mũi u ám, dưới sự hộ tống của bảo vệ. Lục Ứng Trì vốn muốn tự lái, nhưng vì còn say rượu và chỉ mới ngủ được chưa đến hai tiếng nên cậu bị Kiều Ngô tịch thu chìa khóa xe.
Kiều Ngô đứng bên ngoài xe vẫy tay nhẹ nhàng: “Đi đường cẩn thận, học hành cho tốt.”
Đáp lại cô chỉ là cửa kính xe lạnh lùng kéo lên. Lục Ứng Trì nghiến răng nhìn hộp bữa sáng bên cạnh.
Rốt cuộc chị ta ăn nhầm thứ gì vậy, thật sự nghĩ rằng mình sẽ không sa thải chị ta sao?!
“Ục...” Bụng cậu kêu lên không đúng lúc, còn thấy hơi khó chịu nữa, tối qua uống rượu khi bụng đói, hôm nay đúng là báo ứng mà.
Cậu nhăn mặt mở hộp bữa sáng, khi nhìn thấy bên trong thì ngẩn ra.
Bữa sáng đơn giản đến mức không giống phong cách của nhà mình. Không đúng, cậu đã nhiều năm không ăn sáng ở nhà rồi. Trong hộp có cháo kê nóng hổi, trứng luộc, trái cây đã cắt, sandwich được gói kỹ, còn có thuốc dạ dày và một bình giữ nhiệt.
Trong hộp còn có một tờ giấy: Uống cháo kê và ăn trứng trước, đợi bụng dễ chịu rồi hãy ăn thứ khác. Nếu không khỏe thì uống thuốc. Uống nhiều nước ấm.
Lục Ứng Trì nhìn ra ngay nét chữ là của ai.
Từ nhỏ Kiểu Ngô đã thích học, cô viết chữ rất đẹp, lúc cậu bắt đầu tập viết cũng là do cô nắm tay cậu viết từng nét một.
Lục Ứng Trì vò tờ giấy thành cục.
Xong rồi, chắc chắn là có thứ gì đó không sạch sẽ rồi.
---
Ở phía bên kia, Lục Ninh cũng thấy rối bời khi nhìn thấy hộp bữa sáng trong tay.
Cô không có cha mẹ, mỗi khi làm sai thì chỉ bị ông nội mắng, những việc khác đều do quản gia cũ xử lý. Sau này Kiều Ngô nói cô phải học cách độc lập, nếu không sẽ khiến người lớn không vui, đặc biệt là với thân phận nhạy cảm như cô.
Vì thế cô đã quen không làm phiền người khác, cũng chưa từng ăn sáng, mọi chuyện đều nói với Kiều Ngô, Kiều Ngô thì chưa bao giờ mách lẻo, cũng không mắng cô, chẳng xen vào chuyện nào cả mà chỉ âm thầm dọn dẹp hậu quả giúp cô.
Nhưng hai năm nay Kiều Ngô ra nước ngoài, bên cạnh cô không còn ai khác, cô càng không thích đến trường mà Kiều Ngô cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này. Không ngờ hôm nay, cô ấy lại ép cô đến trường.
Còn chuẩn bị cả bữa sáng cho cô nữa.
Là sữa ngọt và bánh há cảo rau mà cô thích ăn.
Người giúp việc trong nhà còn không biết chuyện đó, Kiều Ngô đã ở nước ngoài lâu vậy, sao cô ấy biết được?
Lục Ninh mím môi, cơn tức vì phải dậy sớm bỗng dưng chẳng phát ra nổi nữa.
…..
Là quản gia của nhà họ Lục, rất nhiều việc Kiều Ngô không cần tự tay làm mà chỉ cần điều phối tốt là đủ. Sau khi kiểm tra hết các quy trình hàng ngày, cô ngồi nghỉ một chút, nghĩ đến dáng vẻ nghẹn khuất trước khi đi của Lục Ứng Trì và Lục Ninh thì lại không nhịn được mà bật cười.
Bọn họ trở nên như vậy, một phần cũng có liên quan đến “cô”.
Cô hiểu rõ, nếu ngôi nhà này thực sự vô phương cứu chữa, cô cũng sẽ không cố níu kéo.
Hiện giờ xem ra tình hình vẫn còn có chút hy vọng.
Ý nghĩ vừa lóe lên, điện thoại lập tức vang lên, người gọi là cô giáo chủ nhiệm của Lục Ninh.
Nụ cười của Kiều Ngô nhạt đi đôi chút.
“Chào phụ huynh của Lục Ninh.” Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia vội vàng nói, “Em ấy nói cô vừa từ nước ngoài về, không biết cô có thời gian đến trường một chuyến không? Lục Ninh lại xảy ra chút xung đột với người trong trường, hiện giờ đang ở phòng y tế.”
Kiều Ngô: “...Lại nữa à?”
---
Lúc này, trong phòng y tế của trường trung học, Lục Ninh ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, mắt cụp xuống không nói gì.
Nghe thấy giáo viên gọi điện xong, cô mới ngẩng mắt lên.
Giáo viên chủ nhiệm thật sự rất đau đầu vì học sinh cá biệt này. Ba ngày hai bận xin nghỉ vì bệnh, thỉnh thoảng lại trốn học, thành tích thì luôn đội sổ trong lớp.
Cô không rõ hoàn cảnh gia đình của học sinh này, mỗi lần có chuyện thì người thân đều nói đang ở nước ngoài, người được cử đến giải quyết cũng chẳng hỏi rõ lý do mà chỉ dùng tiền xử lý mọi việc. Cũng khó trách tính cách cô bé lại thành ra như vậy.
Nhưng hôm nay khi nói chuyện qua điện thoại, người bên kia không giống như trước nữa, không còn kiêu ngạo, ngược lại rất ôn hòa và lễ phép. Không biết là người như thế nào đây.
Lục Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Người ta nói sao?”
“Cô ấy nói sẽ đến ngay.”
“Ồ.”
Lục Ninh hờ hững đáp lời.
Dù sao thì Kiều Ngô cũng chưa từng trách mắng cô, lần này chắc cũng sẽ giúp cô dọn dẹp hậu quả... đúng không?