Trên đỉnh đầu vang lên một bản giao hưởng như thể không chết không ngừng, hơn nữa âm thanh còn ngày càng lớn.
Hai người trên giường phản ứng lại sau ba giây, gương mặt ngái ngủ mơ màng lập tức tái mét rồi chưa kịp rửa mặt mà đã lao ra ngoài với đôi chân trần. Từ lúc biệt thự được xây xong đến nay, chuông báo động của nhà họ Lục chưa từng vang lên, hôm nay lại vang lên, chẳng lẽ là…
Trong thang máy, hai người đối mặt nhau, nhìn nhau sững sờ rồi đồng thanh nói:
“Ông nội không xong rồi?”
“Ông già không xong rồi?”
“...”
Chậc.
Hỏi cũng như không.
Lục Ứng Trì cầm điện thoại lên định xem có nhận được tin nhắn đặc biệt nào không, nhưng ngoài hoá đơn tiêu dùng thì chỉ toàn là mấy tài khoản WeChat lạ mà cậu kết bạn từ đêm qua, toàn là mấy người gọi cậu là “anh ơi anh ơi”, chẳng phân biệt nổi ai với ai nên cậu dứt khoát không trả lời.
Nhìn thấy đoạn trò chuyện được ghim trên đầu, ánh mắt cậu dừng lại một lát rồi vẫn chọn mở ra. Tin nhắn vẫn dừng lại ở đoạn tối qua cậu nhắn nói sẽ ra ngoài uống rượu, đối phương chỉ trả lời một câu: “Thời đại học nên đi chơi với bạn bè nhiều, tứ thiếu gia cứ yên tâm chơi, chuyện bên ông chủ để tôi nói.”
Hiện tại, cuộc trò chuyện giữa cậu và đối phương chỉ còn là cậu phát tiết, còn người kia thì nịnh nọt, chẳng còn gì khác.
Lục Ứng Trì nhíu mày, cậu vừa bấm gọi thì cửa thang máy mở ra, ngay trước mặt cậu không xa vang lên tiếng chuông báo cuộc gọi WeChat.
Cậu vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt bực bội thiếu kiên nhẫn bất chợt khựng lại ở một chỗ, chân cũng đứng yên tại chỗ không bước tới nữa.
Cô gái trẻ đứng bên cạnh sofa đang nghiêng mặt nói gì đó với người giúp việc bên cạnh, bộ vest trắng tôn dáng, mái tóc đen thẳng được cô vén gọn sau tai, vừa gọn gàng vừa xinh đẹp. Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt mộc của cô, tạo nên cảm giác gần như trong suốt và không chân thật.
Chị ấy… trước kia trông như vậy sao?
Thời gian trôi qua quá lâu, Lục Ứng Trì không tài nào nhớ ra trước đây Kiều Ngô trông thế nào mà chỉ biết chắc chắn là cô không xinh đẹp thế này.
“Má ơi.” Lục Ninh bị người cao lớn chặn thì đẩy cậu một cái, “Lục Ứng Trì, chú còn chưa tỉnh rượu à? Tôi suýt nữa bị cửa thang máy kẹp chết đấy!”
Cô vòng qua chú tư nhưng cũng bị ánh mắt của người con gái kia nhìn sang làm cho khựng lại, cô chớp chớp mắt: “Kiều… Ngô?”
Kiều Ngô dập cuộc gọi WeChat mà Lục Ứng Trì gọi đến, cô dặn người bên cạnh chuẩn bị bữa sáng rồi dẫn bác sĩ gia đình đã đợi sẵn đi về phía hai chú cháu, vừa đi vừa quan sát.
Trong ấn tượng còn có thể nhớ được của cô, Lục Ứng Trì vẫn là đứa nhóc nhỏ hơn cô bốn tuổi, mỗi ngày đến nhà trẻ đều khóc nhè đòi nhét cô vào cặp mang theo, từng có lần cô không rũ bỏ được cái đuôi nhỏ này nên phải dắt cậu theo vào lớp tiểu học học chung vài buổi.
Lúc nhỏ, Lục Ứng Trì rất ngoan, nhưng bây giờ cậu đã không còn nét mũm mĩm non nớt nữa mà trở nên cao ráo với đôi chân dài, ngũ quan rõ ràng mang đầy vẻ thanh xuân, tóc uốn nhuộm vàng dài ngang cằm, ngủ dậy thì xù lên như cún lông xù nhỏ, lông mày và ánh mắt đều mang theo khí chất ngổ ngáo.
Còn về Lục Ninh, con gái của đại thiếu gia, Kiều Ngô từng bế cô bé vài lần khi còn nhỏ. Cha mẹ cô bé mất sớm, từ đầu tiên cô bé học là tiếng “Ngô Ngô”. Nhưng sau đó Kiều Ngô không còn tiếp xúc gần gũi với cô bé nữa và chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé từng bước một mà trở nên nổi loạn, không nghe lời.
Đứng trước hai người đang đơ người, Kiều Ngô nói với bác sĩ gia đình: “Phiền bác sĩ xem tiểu thư nhỏ có chỗ nào không khỏe.”
“Vâng.”
Bác sĩ còn chưa kịp bước tới, Lục Ninh đã khó chịu lùi lại: “Đừng chạm vào tôi! Tôi không có gì khó chịu cả!”
Kiều Ngô đã biết trước đáp án này, cô cố ý hỏi: “Không phải em nói bị bệnh nên xin nghỉ học sao?”
Lục Ninh trừng mắt nhìn Kiều Ngô: “Tôi bệnh hay không chị không biết à?”
“Không biết.” Kiều Ngô cười khẽ lắc đầu, “Tôi đâu phải bác sĩ.”
“Chị…”
Lục Ninh nghẹn lời.
“Còn em thì sao, có thấy khó chịu chỗ nào không?” Kiều Ngô lại nhìn về phía Lục Ứng Trì đang uể oải chán chường.
Hôm qua cậu say rượu nhưng chỉ ngủ được một lát rồi bị gọi dậy, giờ thì đầy bụng tức, chứ cái khó chịu trong dạ dày chẳng đáng là gì cả: “Lải nhải cái gì? Có chuyện thì nói thẳng ra đi!”
Kiều Ngô khẽ gõ nhẹ lên mặt đồng hồ: “Tôi đã bảo người chuẩn bị bữa sáng đóng hộp để hai người ăn trên đường rồi, xe cũng đã sẵn sàng, các em còn mười phút để rửa mặt thay đồ.”
Xem ra thật sự là chuyện của ông già rồi, Lục Ứng Trì tiện tay vò đầu một cái: “Ông già đã như vậy rồi thì đừng quan trọng mấy chi tiết này nữa, gặp lần cuối rồi nói gì thì nói.”
“…”
Đúng là đứa con hiếu thảo.
Kiều Ngô trấn tĩnh lại, nói: “Ông chủ rất khỏe.”
Lục Ứng Trì kiềm nén sự bực bội: “Vậy sáng sớm chị làm ầm ĩ lên thế làm gì?”
Mấy năm nay Kiều Ngô luôn chiều theo cậu, những việc mà mấy anh trai và ông già không cho cậu làm, chỉ có Kiều Ngô là luôn đồng ý đầu tiên, điều đó cực kỳ thoả mãn lòng tự trọng của cậu. Cho nên bây giờ, chỉ cần có chút không vừa ý là cậu sẽ lập tức không chịu nổi.
“Không sớm nữa, nếu đã không có gì không khỏe thì các em nên đi học.”
Lục Ứng Trì: “???”
Đi học, cái chữ này nghe xa lạ quá.
Mấy năm trước Kiều Ngô đi du học, cậu bị cha và quản gia ép buộc, mời gia sư kèm cặp nghiêm khắc suốt hai năm mới giúp cậu miễn cưỡng đậu vào một trường hạng nhất. Giờ khó khăn lắm mới được tự do, cậu không muốn quay lại những ngày khổ sở đó nữa.
Cậu còn chưa phản ứng kịp, Lục Ninh ở bên cạnh đã thả lỏng, cô ngáp một cái rồi xoay người muốn đi: “Không có chuyện gì thì đừng có bấm chuông bừa, ồn chết người ta rồi, ngủ cũng không yên.”
Rõ ràng là Lục Ninh không để lời vừa rồi vào tai.
Nhưng Lục Ninh không đi được.
Kiều Ngô nắm cổ áo ngủ của Lục Ninh lại từ phía sau, nói với giọng bình tĩnh: “Em còn tám phút để rửa mặt thay đồ. Nếu còn không hành động, tôi không ngại để bảo vệ trực tiếp nhét hai đứa vào xe chở đến trường đâu.”
“Trường học?” Lục Ninh cuối cùng cũng tỉnh: “Kiều Ngô, chị điên rồi à!”
“Hôm nay là thứ Hai, học sinh lớp tám đến trường, có gì sai sao?”
“Tôi không đi!” Lục Ninh nhíu mày, “Chị gọi cho giáo viên, nói tôi đau bụng, đau đầu, chỗ nào cũng được.”
“Xin lỗi, công việc của tôi là lên kế hoạch cho cuộc sống thường nhật lành mạnh và bình thường cho từng thành viên trong gia đình, trong đó không bao gồm việc bịa lý do để nghỉ học.”
Lục Ứng Trì, người đang khoanh tay xem kịch, không nhịn được mà bật cười: “Phụt.”
Tuy hôm nay hành vi của Kiều Ngô có hơi kỳ lạ, nhưng con nhóc Lục Ninh này xưa nay không hề có chút lễ phép nào với cậu, đến một tiếng "chú" cũng chưa từng gọi nên cậu rất vui khi thấy con bé bị vùi dập.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt bình tĩnh ấy đã rơi lên người cậu: “Còn sáu phút nữa.”
“?”