Nơi này là một phòng xép trong khách sạn. Tuy đã bị bỏ hoang gần mười năm, nhưng sau khi được họ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, chỉ trong chớp mắt đã được "phục chế" từ đẳng cấp năm sao xuống thành một nhà khách tiêu chuẩn.

Lúc này, Thời Tần bị trói chặt vào ghế, dây lưng ngăn không cho cắn người cũng đã bị nam nhân trước mặt tháo ra.

Người đàn ông kia đứng ngay trước cậu. Chiếc kính bảo hộ bị đẩy lên tận đỉnh đầu, để lộ vầng trán rộng và bóng loáng, mái tóc đen như mực hơi rối loạn. Đường sống mũi thẳng và thanh tú chạy xuống dưới, che khuất bởi chiếc khăn đen quấn hờ quanh mặt, chỉ lộ nửa khuôn mặt phía trên. Đôi mắt sâu thẳm lúc này đang chăm chú nhìn cậu, mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng thần thái vẫn nghiêm túc và điềm tĩnh vô cùng.

Đối mặt với câu hỏi nghi ngờ, Thời Tần khẽ lắc đầu. Cậu đương nhiên không thể nào biết được thân phận của mình trong thế giới này, trong tiểu thuyết gốc cũng chưa từng nhắc đến.

“Tôi chỉ nhớ một cái tên, Thời Tần. Anh có thể gọi tôi như vậy.” Thời Tần mở miệng. Giọng nói của cậu tuy không đến mức khó nghe, nhưng lại vô cùng quái dị.

Hiển nhiên, đối phương cũng chưa quen với việc cùng một người có hình dạng tang thi đối thoại như người bình thường. Cảm giác ấy thật quá kỳ lạ.

“Anh thì sao?” Thời Tần khẩn trương hỏi lại.

Người đối diện chớp mắt một cái, khuôn mặt tuấn mỹ chỉ để trống một khoảng hẹp giữa khăn và kính: “Thành Ngự.”

Quả nhiên là anh!

【Đinh! Đã trói định nam chủ Thành Ngự. Nhiệm vụ mới bắt đầu, giá trị đã được cập nhật. Nam chủ hắc hoá giá trị: 44. Tiến độ tuyến nghiêm đánh: 0. Dữ liệu làm mới mỗi ngày.】

Tiến độ nghiêm đánh bằng 0 thì có thể hiểu, nhưng hắc hoá giá trị 44… cũng quá xui xẻo rồi!

Lần này, hệ thống lại tỏ ra khá có trách nhiệm, cung cấp cho Thời Tần lời giải thích rõ ràng về khái niệm “hắc hoá giá trị”. Nói trắng ra thì, ai cũng có chỉ số hắc hoá, trừ phi là đầu óc có vấn đề.

Lấy Thời Tần làm ví dụ, giá trị hắc hoá cơ bản của hắn là 10. Mà trong mạt thế, đạo đức băng hoại, nhân tính vặn vẹo, tôn sùng kẻ mạnh, giẫm đạp kẻ yếu là điều quá đỗi bình thường. Ngay cả trong căn cứ cũng không thể có được sự ràng buộc bằng luật pháp như thời bình, nên mức hắc hoá trung bình thường dao động quanh mốc 30.

Giống như Thành Ngự, vốn thông minh, lại còn là kiểu người sống sót bằng cách “liếm máu trên lưỡi dao”, chỉ số cao hơn cũng là chuyện tất yếu. Nói một cách nghiêm khắc, chưa vượt qua 60 thì chưa tính là người xấu, chưa chạm mốc 100 thì vẫn còn cứu vãn được.

Thời Tần lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng hệ thống lại nhắc nhở đầy nghiêm túc:

【Cảnh báo: Giá trị hắc hoá tăng nhanh thì dễ, giảm xuống thì rất khó.】

Đang trong lúc nghiền ngẫm về quy luật hắc hoá, Thời Tần chợt nghe thấy một tiếng cười nhạo vang lên từ phía sau.

“Phó đội à, anh cũng nhân từ quá rồi đấy. Còn tự giới thiệu với một con tang thi làm gì? Vừa nãy thứ này còn bò đến dưới chân tôi định cắn một phát kìa!”

Tôi không có! Tôi không phải! đừng có nói bậy!

Thời Tần thấy ánh mắt Thành Ngự trầm xuống, rồi xoay người lại, nhìn thẳng vào kẻ vừa lên tiếng.

“Đúng lúc lắm,” hắn lạnh giọng, “tôi đang định hỏi, vì sao anh lại bị tang thi bao vây lúc nãy.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Khang Bằng lập tức trở nên khó coi.

“Anh quên nhiệm vụ của chúng ta rồi sao?” Thành Ngự lạnh lùng truy vấn.

Khang Bằng thoáng chốc như muốn bùng nổ.

Tận thế ập đến, loài người buộc phải từ bỏ các thành phố lớn, chỉ có thể tập trung ở những thị trấn nhỏ để xây dựng căn cứ sinh tồn.

Thế nhưng, trong thời kỳ phồn hoa trước đây, những phòng thí nghiệm tiên tiến nhất, các thiết bị nghiên cứu hiện đại đều tập trung tại các thành phố lớn. Rất nhiều thiết bị không thể di dời, cho nên đôi khi, các nhà khoa học buộc phải rời căn cứ, lén quay lại các phòng thí nghiệm cũ để tiếp tục những nghiên cứu còn dang dở.

Loại nhiệm vụ này thường được chia làm ba giai đoạn cơ bản:

Thứ nhất, là đội quân mở đường, đảm nhiệm việc dọn sạch phòng thí nghiệm, tiêu diệt tang thi, đảm bảo phạm vi an toàn và chuẩn bị sẵn vật tư cần thiết.

Thứ hai: Đưa nhóm khoa học gia vào phòng thí nghiệm, chỉ để lại một số ít nhân viên an ninh làm nhiệm vụ bảo vệ.

Thứ ba: Chờ đến thời điểm họ cần trở về, căn cứ sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để phái đội ngũ ra tiếp ứng.

Trong quá trình di chuyển, thường sẽ chọn những điểm dừng chân thích hợp để làm trạm trung chuyển, đồng thời ghi chép đầy đủ trong hồ sơ để người sau tiện tra cứu, ví dụ như khách sạn hiện tại này.

Lần này, đội của Thành Ngự được phân nhiệm vụ đến phòng thí nghiệm tiếp ứng nhóm nghiên cứu quay về căn cứ. Hành trình khứ hồi đã được lên kế hoạch từ trước: tổng cộng năm ngày, đi hai ngày, tiếp người một ngày, quay về hai ngày.

Theo lịch trình, tối nay bọn họ lẽ ra đã đến phòng thí nghiệm ở khu vực bên kia thành phố và nghỉ lại tại đó.

Nhưng vì Khang Bằng tự ý hành động, lãng phí thời gian và đạn dược quý giá, đến khi màn đêm buông xuống, thời điểm tang thi trở nên hung hãn nhất, bọn họ buộc phải dừng lại ở khách sạn này nghỉ ngơi. Điều này khiến toàn bộ tiến độ nhiệm vụ bị phá hủy nghiêm trọng.

Hơn nữa, trong suốt hành trình, thiết bị liên lạc đều không thể kết nối được với căn cứ lẫn phòng thí nghiệm.

Rõ ràng lỗi là do Khang Bằng, thế mà hắn lại nhất quyết không nhận sai. Hắn cho rằng nếu không phải Thành Ngự và những người khác đi trinh sát, bố trí chiến thuật vô nghĩa, thì họ hoàn toàn có thể dùng phương thức cũ, vừa đánh vừa tiến, để đến phòng thí nghiệm tiếp người.

Thành Ngự không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Nhưng Khang Bằng lại tưởng rằng Thành Ngự sợ, càng được nước lấn tới, gào thét ầm ĩ, không chịu nhận sai, còn cố tình đòi chỉ huy đội, bất chấp lời khuyên từ mọi người.

“Khang ca, anh không cần phải kích động như vậy chứ? Anh tự tiện hành động mà còn có lý à? Nếu ai trong đội cũng tự ý làm chủ, vậy còn cần đội trưởng hay phó đội làm gì?” Người lên tiếng là Quách Dực, ảnh em thân cận nhất của Thành Ngự.

Lông mày Quách Dực nhíu chặt, trong mắt đã bốc lên lửa giận. Hắn cảm thấy Khang Bằng đúng là không biết điều, đầu óc ngang ngược, chẳng khác gì một mụ đàn bà chanh chua.

Khang Bằng giận điên, quát lớn: “Mẹ kiếp! Bây giờ đến cả tân binh cũng dám chỉ tay vào mặt tiền bối mà mắng sao? Quách Dực, mày tính là cái thá gì! Chỉ là con chó bên cạnh Thành Ngự thôi! Vẫy đuôi xin cơm, ảnh ta bảo mày hướng đông mày nào dám bước sang tây?”

Lời lẽ như đâm trúng chỗ đau, sắc mặt Quách Dực vốn còn nhẫn nhịn lập tức vặn vẹo, ánh mắt nhìn Khang Bằng chứa đầy sát khí, mùi thuốc súng căng đến mức chỉ cần một tia lửa là bùng nổ.

Thời Tần nhìn hai người đấu khẩu, tai vang lên tiếng hệ thống lạnh băng:

【Hắc hóa giá trị +1】

Mẹ nó! Dễ tăng thế sao? Tên Khang Bằng này, mau câm cái miệng thối của anh lại đi! Một pháo hôi mà dám đứng đó gào vào mặt nam chủ? Hắn không biết bản thân tương lai chết thê thảm đến mức nào đâu!

Khang Bằng còn chưa ngậm miệng, thấy Quách Dực như sắp động thủ, hắn lập tức rút súng lục ra, bộ dáng đầy thách thức như chẳng sợ chết.

Nhưng đúng lúc ấy —

Trầm mặc bấy lâu, Thành Ngự đột nhiên hành động.

Hắn xông tới cực nhanh, khi Khang Bằng vừa kịp phản ứng và định phản kích, Thành Ngự đã ra tay như chớp, chỉ mấy chiêu liền cướp lấy khẩu súng trong tay hắn.

Tiếp theo, hắn xoay người, đầu súng lạnh như băng chĩa thẳng vào huyệt thái dương của Khang Bằng.

Khang Bằng cứng đờ, gào lên:

“Địt mẹ mày Thành Ngự, mày dám——?!”

Vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên. Trên bức tường sau lưng Khang Bằng lập tức xuất hiện một lỗ đạn lạnh lẽo.

Họng súng vẫn còn nóng, lại một lần nữa chĩa thẳng vào đầu hắn. Trong nháy mắt, cả căn phòng yên tĩnh như tờ.

Không ai dám lên tiếng.

Giọng Thành Ngự vang lên, rõ ràng, lạnh lùng như mệnh lệnh từ thần chết:

“Vì lợi ích của toàn nhân loại, trách nhiệm hàng đầu của tiểu đội tác chiến là hoàn thành nhiệm vụ. Kẻ không phục tùng chỉ huy, kẻ phá hoại hành động, kẻ làm liên lụy đến toàn cục, xử lý không khoan nhượng.”

Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Bởi vì ai cũng biết, đó chính là điều luật đầu tiên họ được huấn luyện phải khắc sâu trong đầu ngay khi gia nhập đội đặc nhiệm. Trong mạt thế, quy tắc chỉ có một — tàn nhẫn.

“Còn dám tái phạm... tuyệt đối không dung thứ.”

Âm thanh của Thành Ngự như chiếc búa sắt gõ thẳng vào ngực từng người, nặng nề và uy lực. Hắn chậm rãi thu súng, ánh mắt lạnh tanh, không hề liếc Khang Bằng lấy một cái.

Khang Bằng hoàn toàn cứng người.

Hắn không ngờ Thành Ngự ra tay nhanh như vậy, cũng không ngờ tên này thật sự dám nổ súng mà không chút do dự.

Hắn biết mình sai. Hơn nữa, trong phòng này e rằng không ai đứng về phía hắn. Nếu vừa rồi Thành Ngự nổ súng thêm lần nữa... thì mạng hắn đã sớm thành tro bụi.

Một chân đã bước qua ranh giới tử vong, cuối cùng cũng khiến đầu óc Khang Bằng tỉnh táo lại đôi chút. Nhìn Thành Ngự thản nhiên cầm súng trả về như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ có thể mặt dày nhận lấy, miễn cưỡng tìm bậc thang mà leo xuống.

Hắn ngang ngược thật, nhưng không phải loại không biết sợ chết. Trước kia hắn không đoán được tính cách Thành Ngự, còn tưởng người này dễ bắt nạt. Giờ thì hắn hiểu, người này, không dễ chọc.

Thời Tần đứng bên cũng lặng người. Nam chính vẫn là nam chính, cho dù chưa hoàn toàn hắc hóa, vẫn tàn nhẫn, quyết đoán đến đáng sợ. Thành Ngự là kiểu người đã nói thì nhất định sẽ làm. Một khi đã cảnh cáo... thì sẽ không lặp lại lần thứ hai.

Lúc này, đội trưởng Khương bước lên, cười hòa hoãn để xua bớt căng thẳng. Khang Bằng hừ một tiếng, mặt dày chuyển cơn giận sang người khác. Hắn đã quen từ nhỏ tìm cảm giác tồn tại bằng cách bắt nạt kẻ yếu, liền trừng mắt quát với thiếu niên đang trông coi xe bọc thép phía trước:

“Cơm tối đâu? Không phải mày phụ trách à?”

“À… à, em đi ngay!” Doãn Thường Lâm là một cậu nhóc lanh lợi. Vừa thấy tình hình không ổn, lập tức quay đầu chạy trối chết, không để cho Khang Bằng có cơ hội trút giận.

“Được rồi, nói chuyện an bài đêm nay đi. Vẫn theo lệ, mọi người thay phiên canh gác. Phòng ở khách sạn khá nhiều, có thể nghỉ ngơi một chút.” Khương đội trưởng nói.

“Tôi đi xem hệ thống nước của khách sạn còn dùng được không, biết đâu đêm nay có thể tắm rửa một trận.” Hoắc Tử Toàn cười hì hì, phất tay rời đi.

“Còn tang thi kia thì sao? Định cứ để nó cột mãi ở đây à?” Quách Dực lên tiếng.

Khương đội trưởng không khỏi liếc nhìn Thành Ngự. Thành Ngự còn đang do dự, thì Khang Bằng đã bực bội, thấy bọn họ đang thảo luận về Thời Tần, liền bước tới không chút báo trước.

Hắn vung chân, đá mạnh vào người Thời Tần: “Đồ tang thi ghê tởm, nhìn mà muốn nôn!”

Thời Tần cả người lẫn ghế ngã sóng soài xuống đất. Cậu cứ nghĩ sẽ rất đau, nhưng lại chẳng cảm giác được gì, đúng là thân thể tang thi thật.

Nhưng cậu vẫn tức đến phát run. Loại người bắt nạt kẻ yếu như thế này, đáng bị làm pháo hôi chết sớm! Nếu không phải bị trói chặt không thể nhúc nhích… À mà thôi, với cơ thể này, cho dù có đứng lên thì cũng chẳng đọ lại gã vai u thịt bắp kia.

Khang Bằng như thể tìm được chỗ phát tiết, liên tục đấm đá Thời Tần. Cái ghế vỡ tan thành từng mảnh, hắn vừa đánh vừa gằn giọng độc ác: “Chặt tay chân trước đi, dù gì cũng là vật thí nghiệm, chỉ cần giữ đầu là đủ!”

Thời Tần trong lòng gào thét nghẹn khuất: Xuyên gì không xuyên, lại xuyên làm tang thi. Mấy người đối xử với tang thi tàn bạo thật đấy!

Ngay lúc Thời Tần thầm gọi trời không thấu, gọi hệ thống không linh, thì một cánh tay cứng như thép chặn lại cú đấm sắp tới.

Hắn ngẩng đầu. Trong ánh đèn chiếu sáng mờ nhạt, Thành Ngự đứng đó, toàn thân như phủ một lớp hào quang thánh khiết. Thời Tần cảm động muốn rơi nước mắt, quả nhiên, nam chính vẫn là người chính nghĩa!

Là hắn đã ngăn Khang Bằng lại, dù có thể vì vậy mà đắc tội thêm.

“Mày mẹ nó việc gì cũng quản? Nó là tang thi! Tao đánh tang thi thì có gì sai?!” Khang Bằng tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng cổ tay vẫn bị Thành Ngự siết chặt không thể nhúc nhích. Dù bắp tay hắn to gấp đôi, cũng không thoát nổi.

“Tôi chỉ muốn nhắc anh cẩn thận một chút.” Thành Ngự lạnh nhạt nói, “Cậu ta này có gì đó vượt khỏi hiểu biết thông thường. không bị trúng đạn, có thể tồn tại thế này cũng là kỳ lạ. Lỡ như… chết rồi thì sao nghiên cứu? Đến lúc đó, ai chịu trách nhiệm?”

Khang Bằng nghẹn lời.

Thời Tần vội vã gật đầu như giã tỏi, dù bản thân cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra. Nhưng chí ít, làm ơn xem cậu là con người mà đối xử, được không? Càng bị thương, câun lại càng đói, càng khát máu. Cảm giác muốn cắn ngày càng khó kiềm chế…

Nhìn thấy không khí sắp bùng lên, Khương đội trưởng nhanh chóng lên tiếng giảng hòa:

“Thành Ngự nói có lý. Tay cậu lớn như vậy, mạnh tay một cái cũng đủ giết người. Dù cậu ta là tang thi, nhưng nhìn ngoài trừ dáng vẻ, thì chẳng khác người bình thường là mấy. Vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Biết rồi!” Khang Bằng nghiến răng, trừng mắt nhìn Thành Ngự: “Nhưng nếu con tang thi này xảy ra chuyện, liên lụy mọi người… mày phải lấy mạng ra mà đền đấy!”

Nghe câu nói vô lý đến mức nực cười ấy, Quách Dực đang định chen lời thì Thành Ngự đã thản nhiên đáp lại:

“Được. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

 

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thành Ngự: Đã nhận trách nhiệm thì phải thực hiện đến cùng. Phụ trách cả đời.

Thời Tần: ↑_↑ Khóc ing~

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play