“Thành Ngự… vì… vì sao?”
Phòng thí nghiệm đổ nát hoang tàn, Bạch Tiêu nằm sõng soài trên nền đất lạnh. Khuôn mặt từng xinh đẹp đến mức không nhiễm một hạt bụi nay đã đầy những vết bầm tím, đáy mắt rải đầy tơ máu, triệu chứng do đợt virus biến dị mới gây ra.
Người mà cô từng tin tưởng đang đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay hờ hững khoanh sau lưng, như thể đang thong thả ngắm nhìn một khung cảnh tuyệt mỹ nào đó.
Bên ngoài đã là biển lửa ngút trời, khói thuốc súng bốc lên cuồn cuộn. Cho dù có lớp kính chống đạn ngăn cách, vẫn không thể chặn được tiếng gào khóc, tiếng la hét tuyệt vọng của con người, cùng tiếng rống kinh hoàng của đám tang thi.
“Thế nào? Hối hận vì đã cứu tôi à?”
Giọng nói lạnh lẽo của hắn khiến cả người Bạch Tiêu run lên. Đây… không còn là Thành Ngự mà cô từng quen biết nữa. Mọi thứ đều là giả dối, những lời hứa hẹn, mong muốn cùng nhau rời khỏi nơi này để sống một cuộc đời yên bình… Tất cả chỉ là màn kịch để lừa cô mở khoá hệ thống, đánh cắp dược tề!
Thành Ngự chậm rãi quay đầu lại.
Thân hình cao gầy khoác chiếc áo blouse trắng nhuốm đầy vết máu đen sẫm và đỏ tươi, kéo dài đến tận cổ. Trên tứ chi không còn chỗ nào lành lặn, những vết thương đó đều là hậu quả của một năm dài thử nghiệm trên cơ thể người.
Khuôn mặt từng tuấn mỹ, nay vì gầy gò mà trở nên sắc lạnh, như một lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ, sắc bén và nguy hiểm. Dù khuôn mặt đã nhuốm vẻ âm trầm, vẫn không thể che lấp được nét đẹp từng khiến người ta say mê.
Đôi mắt đỏ rực còn sâu và rực hơn cả dị năng giả thông thường, như hai viên hồng mã não chôn trong hốc mắt đen sâu. Khóe mắt chảy xuống những giọt lệ máu, di chứng sau khi hắn dùng tinh thần lực để triệu hồi cả bầy tang thi.
Bạch Tiêu không dám đối diện với đôi mắt ấy, không rõ là vì sợ hãi… hay là vì cắn rứt.
Khóe miệng Thành Ngự khẽ nhếch lên, nụ cười nhẹ nhàng mà lạnh buốt. Một tay hắn nâng lên, lau đi vệt máu trên má, đuôi mắt có một nốt ruồi đen, nay cũng bị nhuộm đỏ như máu, trông yêu dị đến rợn người.
“Cô giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô.”
“Tôi không cần gì cả! Tôi chỉ cần anh dừng lại tất cả chuyện này! Bên ngoài… bên ngoài kia đều là những người anh từng quen biết! Anh lớn lên ở căn cứ này mà!”
Bạch Tiêu bật khóc, giọng nghẹn ngào như muốn lay động chút lương tri cuối cùng của Thành Ngự. Cô vẫn tin rằng mình có chỗ đứng trong lòng hắn. Chỉ cần cô cầu xin… hắn nhất định sẽ mềm lòng.
“Người quen biết?”
Thành Ngự bật cười, giọng nói lạnh buốt:
“Ý cô là những kẻ phản bội tôi, bán đứng tôi, căm ghét tôi, dùng oán trả ơn và suýt giết chết tôi?”
Bạch Tiêu lập tức nghẹn lời, chỉ cảm thấy ngực như bị bóp nghẹt đến khó thở.
“Bọn họ… bọn họ chỉ là sợ hãi thôi. Họ không cố ý làm vậy… ảnh còn sống, chẳng phải là điều quan trọng nhất sao? Tha thứ cho họ đi…”
Thành Ngự chợt bật cười, một tràng cười lạnh lẽo và chua chát vang vọng khắp phòng thí nghiệm, khiến ai nấy đều rợn người, nỗi sợ hãi lan dần như băng giá thấm vào cốt tuỷ.
Bỗng, một thực nghiệm viên cách đó không xa nhảy bật dậy, cầm dao phẫu thuật lao thẳng về phía hắn.
“Đi chết đi, đồ quái vật!”
Là cựu binh đoàn tinh anh, Thành Ngự dễ dàng né tránh và phản công. Hắn siết chặt cổ kẻ kia, nụ cười nhếch lên tàn bạo:
“Tôi nhớ ra rồi… Chính anh đã từng nhốt tôi trong căn phòng đầy tang thi, chỉ để kiểm tra xem tang thi có cắn dị năng giả hay không, đúng không?”
“Đám dị năng các người đều là ác ma! Không đáng tồn tại! Các người cũng như tang thi, nên bị tiêu diệt!”
Thực nghiệm viên giận dữ gào thét, nhưng Thành Ngự không thèm bận tâm. Hắn siết chặt hơn, kéo hắn đến sát cửa sổ sát đất. Đôi mắt đỏ rực như máu co rút lại.
Ngay khoảnh khắc đó, lớp kính chống đạn vỡ vụn thành bụi, gió lạnh mang theo mùi máu tanh tràn vào. Chiếc áo blouse trắng nhuốm máu tung bay trong gió, huyết lệ một lần nữa tràn xuống từ hốc mắt hắn.
Chân trần đạp lên bệ cửa sổ, Thành Ngự cúi xuống nhìn phía dưới, ánh mắt lóe lên sự thích thú kỳ dị, như thể đang nhìn một bầy sinh vật nhỏ đáng yêu.
“Mày… mày muốn làm gì? Đừng mà! Đừng!”
Thực nghiệm viên cuối cùng cũng hoảng loạn, bên dưới là biển tang thi rùng rợn, từng con đang chen lấn leo lên, đôi mắt trắng đục chỉ còn lại con ngươi xám ngoét, há miệng nhỏ dãi như chờ đợi bữa tiệc thịnh soạn.
Mùi thịt thối rữa và máu tanh bị gió cuốn lên, đủ để khiến người thường tê liệt toàn thân, thần kinh tê dại trong nháy mắt.
Một cảnh tượng khủng khiếp mà một kẻ sống trong trung tâm căn cứ chưa từng nghĩ sẽ được tận mắt chứng kiến.
“Không… đừng mà… Aaaa!!!”
Tiếng gào tuyệt vọng vang lên, rồi im bặt. Thực nghiệm viên bị ném ra ngoài không chút do dự, ngay lập tức bị bầy tang thi xé xác, máu thịt văng tung tóe.
“anh! Cứu em! Đừng để bọn họ tới gần em… em là em ruột của anh mà!”
Một tiếng kêu cứu vang lên từ phía cầu thang phía xa. Thành Ngự quay đầu lại, nhìn thấy em gái ruột cùng anh em thân thiết đang tuyệt vọng bò lên bậc thang, đám tang thi đã bám sát sau lưng, chỉ còn cách vài bước.
“Thành Ngự! Buông tha tôi… tôi biết sai rồi… cầu xin anh… A—!”
Đối mặt với lời cầu cứu thê lương, rõ ràng chỉ cần Thành Ngự liếc mắt một cái, lũ tang thi kia sẽ lập tức rút lui. Nhưng hắn chỉ lạnh lùng cười khẩy, rồi thản nhiên quay đi, để mặc bọn họ chìm trong tuyệt vọng.
“Thành Ngự!”
Nhìn dáng vẻ tàn nhẫn đến máu lạnh của hắn, Bạch Tiêu cuối cùng không chịu nổi, gào lên rồi lao về phía hắn. Nhưng chưa kịp đến gần, cô đã bị hắn dễ dàng khống chế, siết chặt trong vòng tay.
Thành Ngự thuận tay đoạt lấy vũ khí của cô mà không cần nhìn, nhẹ nhàng vung một cái, ngọn gió sắc lạnh lao vụt ra ngoài, chuẩn xác đâm thẳng vào gáy một thực nghiệm viên đang tìm đường bỏ trốn. Trong tiếng thét gào, máu cùng não tương văng tung tóe.
Bạch Tiêu tim như ngừng đập, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy vì sợ hãi và tuyệt vọng.
Thành Ngự bóp cằm cô, bắt cô ngẩng lên đối diện với đôi mắt đỏ rực của mình, ánh mắt như đang thưởng thức một món đồ chơi mới.
“Vui không? Cuối cùng cô cũng trở thành Dị Tỉnh Giả rồi. Cô không phải rất yêu thích nghiên cứu sao?”
“Thành Ngự! Tôi phải giết anh! Là tôi đã thả một con ác ma như anh ra, tôi muốn cùng anh đồng quy vu tận!”
Bạch Tiêu giãy giụa gào lên, nhưng đối với Thành Ngự, tiếng rống đó chẳng khác gì tiếng mèo cào.
“Ngoan, cô không phải yêu tôi sao? Vậy làm nữ nhân của tôi đi. Tôi sẽ đưa cô cùng ta xây dựng một gia viên mới, tốt đẹp hơn.”
Nước mắt phủ mờ đôi mắt chan chứa hận thù của cô. Bạch Tiêu chỉ có thể trừng hắn vô lực.
Thành Ngự lại nhéo cằm cô, ép cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi từng là căn cứ Bạch Lang mà cô đã cống hiến tất cả. Ngoài kia là người thân, bằng hữu, là tất cả những gì cô từng tin tưởng, giờ đây đều đang rơi vào cơn ác mộng diệt vong.
“Chỉ có Dị Tỉnh Giả mới xứng là đồng loại của tôi. Bắt đầu từ nơi này, tôi sẽ tạo ra một thế giới không còn hạng người thấp kém, chỉ thuộc về Dị Tỉnh Giả. Nhân loại… nên biến mất khỏi lịch sử địa cầu.”
---
“Vãi thật! Không hổ là vai ác nam chính! Mục tiêu của ảnh là diệt chủng loài người luôn á?”
Thời Tần vừa đọc xong chương mới nhất liền không nhịn được mà hét lớn. Dù Thành Ngự – nam chính – đã hắc hóa hoàn toàn, ném cả em gái ruột vào đàn tang thi, hủy diệt căn cứ của bạch nguyệt quang, không còn chút hình bóng người tốt nào, nhưng đọc vẫn quá đã tay!
《Quân Lâm Mạt Thế》 là bộ tiểu thuyết Thời Tần đang theo dõi. Nội dung kể về Thành Ngự, vì cứu người mà bị nhiễm virus, nhưng không biến thành tang thi. Ngược lại, hắn mở ra dị năng hiếm gặp, trở thành một trong số ít Dị Tỉnh Giả.
Nghe đồn, Dị Tỉnh Giả thiếu hụt cảm xúc, cố chấp đến điên cuồng, có thể điều khiển tang thi nhưng dễ mất kiểm soát. Bọn họ từng gây ra nhiều thảm kịch, khiến nhân loại, vốn đã ít ỏi, càng thêm hoảng loạn. Trong mắt người thường, Dị Tỉnh Giả thậm chí còn đáng sợ hơn cả tang thi.
Căn cứ theo tôn chỉ: "Không phải đồng loại thì tất có dị tâm", bất cứ Dị Tỉnh Giả nào xuất hiện đều bị săn lùng và tiêu diệt. Dù Thành Ngự đã từng cứu rất nhiều người, vẫn không thắng nổi nỗi sợ hãi mà đôi mắt đỏ rực của hắn mang đến.
Phản bội, truy sát, lừa gạt, bán đứng, Thành Ngự đã nếm trải hết thảy mọi tăm tối và xấu xa của nhân loại. Lương tri trong hắn bị từng chút, từng chút một bào mòn. Hắn đã từng cho người ta cơ hội, từng cố gắng chứng minh mình không phải là một Dị Tỉnh Giả mất kiểm soát, thế nhưng không một ai chịu tin tưởng hắn, không ai chịu giang tay với hắn.
Bị chính bằng hữu thân cận gài bẫy và bắt giữ, chút nhân tính và hy vọng cuối cùng cũng bị tàn phá sạch sẽ. Từ khoảnh khắc ấy, Thành Ngự hoàn toàn hắc hóa.
Nếu tất cả mọi người đều ghét bỏ Dị Tỉnh Giả và tang thi, vậy thì cứ để họ biến thành chính thứ mà họ căm ghét nhất.
Nếu ai ai cũng mong hắn chết, vậy thì cứ để tất cả bọn họ biến mất trước.
Nếu mọi người đều phản bội hắn, vậy thì còn ai đáng để hắn bận tâm?
Từ đó về sau, Thành Ngự không quay đầu lại nữa. Hắn đi thẳng trên con đường đen tối, một đi không trở lại.
Dù Thời Tần vẫn chưa đọc đến đoạn sau, nhưng chỉ cần những chi tiết ban đầu cũng đủ để thấy nhân tính của Thành Ngự đang dần phai mờ. Huống hồ phần văn án đã sớm hé lộ kết cục, hắn sẽ trở thành kẻ hủy diệt.
Thành Ngự không còn tin ai, trở nên tàn nhẫn và lãnh khốc. Hắn máu lạnh, vô tình, vì mục đích mà không từ thủ đoạn. Những người chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể. Hắn là kẻ mà một giây trước còn có thể uống trà trò chuyện cùng ngươi, giây sau đã có thể ném ngươi vào đàn tang thi. Dám giết hắn? Vậy hắn sẵn sàng diệt sạch cả căn cứ của ngươi để đáp lễ.
Rất nhiều hành vi khiến Thời Tần đọc đến mà sởn gai ốc.
Hậu cung của Thành Ngự cũng hoành tráng không kém. Chỉ mới vài chương đầu, Thời Tần đã đếm được ít nhất ba nữ tử có quan hệ thân mật với hắn. Trong đó, Bạch Tiêu rõ ràng là nữ chính số một, tài mạo song toàn, cảm tình với Thành Ngự cũng sâu đậm nhất. Từ thanh mai trúc mã, họ rơi vào vòng lừa gạt và lợi dụng, cuối cùng là yêu hận đan xen. Dù Bạch Tiêu từng dẫn đầu lực lượng phản kháng chống lại chính sách bạo tàn của hắn, kết cục vẫn là bị hắn áp đảo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Bên cạnh Thành Ngự, không ai còn mang chút gì gọi là “chân – thiện – mỹ”. Đám thủ hạ chỉ biết theo hắn gây sóng gió, đùa bỡn nhân tâm, từng bước chiếm lấy bản đồ người sống sót. Kẻ phục tùng thì sống, kẻ phản kháng thì chết. Hắn diệt sạch nhân loại, chỉ chừa lại Dị Tỉnh Giả.
Không có một “vai ác” nào đủ tư cách đối đầu hắn, bởi vì hắn chính là đại boss phản diện tối thượng.
Dựa vào sức mình, Thành Ngự đã ép Trái Đất thay đổi chủng loài đứng đầu.
Từ đó về sau, không còn nhân loại thuần chủng, chỉ còn những Dị Tỉnh Giả bị virus cải tạo gene.
Mà hắn, chính là vương giả tối cao trong số đó.
Ban đầu Thời Tần còn khinh thường thể loại mạt thế ngựa giống này, ai ngờ nam chính chẳng theo lẽ thường mà chơi. Hắn không làm anh hùng cứu thế, mà trực tiếp trở thành phản diện đỉnh cao. Về sau chắc chắn còn những màn “giả heo ăn thịt hổ”, “full cấp nghiền ép quần hùng”, nghĩ thôi đã thấy sảng!
Giờ Thời Tần chỉ muốn biết: Thành Ngự sau này có thực sự không còn chút nhân tính nào không? Liệu đó là do bản chất virus hay chỉ là nhân loại tự tay đẩy hắn đến vực thẳm?
Tiện thể, cậu còn muốn đếm thử xem đến cuối cùng Thành Ngự gom được bao nhiêu “lão bà” nữa, dù gì đây cũng là thú vui hàng đầu của những ai cày thể loại này.
Hứng thú dâng trào, cậu đang định đọc tiếp chương sau thì…
【Chương sau】—404.
...?
Cậu nhíu mày.
Tải lại một lần nữa, vẫn là 404.
...?
Cái quỷ gì vậy?
Thời Tần ngốc ra, vội vàng tải lại trang—chương kia cũng 404.
Cậu lập tức mở diễn đàn độc giả tìm nguyên nhân, mới phát hiện nơi đó đã sôi trào.
Chỉ cần liếc qua vài dòng đầy mùi giận dữ, cậu đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Tam quan bất chính nam chính vai ác + hậu cung = ăn gạch.
《 Quân Lâm Mạt Thế 》bị phong rồi.
“A a a a, tôi còn chưa đọc đến chương mới nhất! Sao lại mất tiêu rồi!”
“Thì ra là hậu cung, nhưng bên dưới cũng chưa có viết mà!”
“Tam quan cái gì mà bất chính, tận thế rồi, còn lấy chuẩn mực thời bình ra xét hả? Thành ca của tui chỉ trả lại gấp đôi những gì người ta đã làm với ảnh, vậy mà cũng bị cho là ác?”
“Loại này cũng cấm? Vậy còn cho người ta đọc truyện nữa không? Chỉ là tiểu thuyết thôi mà. Không cho đọc ám hắc hệ nữa à? Muốn ngôn tình thánh mẫu thì sang chỗ khác!”
Thời Tần run run ngón tay, cũng giận dữ theo. Nhưng cậu không phải dạng chửi thề lanh miệng như mấy dân mạng kia, còn chưa kịp đánh chữ thì người ta đã mắng hộ cậu hết rồi. Chỉ có thể lặng lẽ đọc bình luận, xem người khác trút giận thay mình.
Cuộn lên lịch sử bài viết, cuối cùng cũng thấy tác giả lò dò lên tiếng.
“Đang chỉnh sửa, không lâu nữa sẽ trở lại gặp mọi người.”
“Chỉnh sửa? Tôi tưởng tượng ra rồi, thay đổi hoàn toàn, đúng không?!”
“Đại đại à, đừng đùa nữa. Nếu đổi cho hợp tiêu chuẩn thì chẳng phải biến thành kiểu thánh phụ vĩ đại lấy tình yêu cảm hóa thế gian, oán cũng không báo, nuốt uất ức vào bụng, thế thì còn là Thành ca của tụi tui sao? Còn đọc làm gì!”
“Còn mấy em gái thì sao? Bỏ hết hả? Biến thành ảnh em tình cảm thuần khiết? Anh rốt cuộc có bao nhiêu ‘em gái tốt’?”
Tác giả lại chán nản thả một câu:
“Con tôi bị thiến bằng hóa học rồi, tôi cũng đau lòng lắm, các người đừng nói nữa.”
Từng chữ đều thấm đẫm cảm giác vô lực đến sống không còn gì luyến tiếc. Viết một bộ truyện không theo kịch bản truyền thống đã liều lĩnh rồi, giờ còn bị ép “thiến hóa học”…
Không chỉ tác giả, Thời Tần cũng tuyệt vọng. Tìm được một bộ truyện hợp gu đúng là khó như mò kim đáy biển!
Cậu úp điện thoại lên mặt, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nhịn không nổi, buông một câu mắng:
“Mẹ nó, xã hội gì kỳ cục vậy...”
“Sửa cái đầu anh á! Nếu sửa được hay thì tôi livestream nổ banh cúc hoa luôn!”
【 Đinh! — Hệ thống sửa văn đã online! 】
Thời Tần: ?
...Tiếng gì vậy? Ai đang nói?
【 Chúc mừng ký chủ kích hoạt hệ thống sửa văn. Đáp ứng lời kêu gọi chấn chỉnh nội dung phản cảm, hệ thống sẽ hỗ trợ ký chủ cải tạo truyện bị cấm, chỉnh sửa nhân vật, xây dựng lại cốt truyện, phấn đấu sớm thoát khỏi vùng bị đánh dấu đỏ, tái sinh một tác phẩm tràn đầy năng lượng tích cực... 】
Thời Tần: Gì vậy?! Khoan đã…
【 Xin ký chủ chuẩn bị truyền tống. Truyền tống bắt đầu —— 】
Thời Tần: Tôi... tôi chỉ lỡ miệng thôi mà!
Nếu biết rằng một câu buột miệng chửi đổng sẽ bị hệ thống rình rập, rồi bị kéo vào truyện để cải tạo thế giới quan, thì chắc chắn Thời Tần đã chọn làm một nam thần trầm lặng ít nói, sống yên ổn cả đời.
---
Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống “Sửa Cái Gì Mà Sửa” đã online.