Năm 2025, khi hiệu ứng nhà kính gia tăng, nhiệt độ Trái Đất dần nóng lên. Các tảng băng ở Nam Cực tan chảy với tốc độ chưa từng có.

Từ quốc gia A, đội khảo sát khoa học quốc tế đã phát hiện một cỗ quan tài cổ, nằm sâu dưới lớp băng vĩnh cửu tại trung tâm Nam Cực, bên ngoài khắc đầy hoa văn cổ đại bí ẩn.

Bên trong quan tài, có hai người đàn ông. Một người có tròng mắt phai màu, người còn lại, hai mắt đều đỏ như máu.

Năm 2027, rộ lên tin đồn: các nhà khoa học đã phát hiện bí mật trường sinh từ cơ thể hai người đàn ông thần bí này. Chuột thí nghiệm trong phòng lab, chết rồi vẫn có thể sống lại.

Cũng trong năm ấy, các nhà khảo cổ giải mã được phần nào hoa văn khắc trên quan tài. Họ cảnh báo công khai rằng: với trình độ khoa học hiện nay, nhân loại không thể kiểm soát được thứ này.

Tuy nhiên, quốc gia A vì muốn tiếp tục giữ vị thế bá chủ toàn cầu, đã đổ toàn lực vào nghiên cứu. Họ còn tuyên bố với người dân rằng, công dân nước họ sẽ trở thành chủng tộc cao cấp nhất trên Trái Đất, đây là món quà của Thượng Đế.

Công nghệ có thể thay đổi hình thức sinh mạng, xóa bỏ mọi bệnh tật... tin tức này khiến cả thế giới phát cuồng trong lòng tham không đáy.

Năm 2029, mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát.

Động vật là bên phát hiện đầu tiên, những tiếng tru, cào rít và trạng thái hoảng loạn bất thường khiến con người lo lắng. Nhưng chỉ đến khi một vụ nổ nhà máy năng lượng hạt nhân, được ngụy trang thành "tai nạn ngoài ý muốn", xảy ra, toàn thế giới mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng an toàn.

Chính phủ nước A đối mặt với sự nghi ngờ dồn dập, nhưng vẫn ngoan cố lặp lại những lời trấn an sáo rỗng.

Nhưng dù có mạnh miệng đến đâu, cũng không thể cản được hiện thực phơi bày: những vong linh "chết rồi sống lại" mất kiểm soát, rải rác xuất hiện ở khắp nơi. Người dân hoảng loạn biểu tình, nhưng các cuộc tập trung đông người lại khiến virus lan nhanh hơn. Tổ chức Thế giới lên tiếng yêu cầu công khai toàn bộ tài liệu nghiên cứu, kêu gọi hợp tác toàn cầu.

Thế giới bước vào trạng thái khẩn cấp.

Nhưng tận thế không dừng lại ở đó.

Năm 2030, từng mảnh của xã hội nhân loại sụp đổ, kinh tế, chính trị, văn hóa, thậm chí cả không gian sinh tồn. Một số quốc gia nhỏ bị xóa sổ chỉ sau một đêm.

Thảm họa ấy về sau được hậu thế gọi là Tận Thế Virus, đại dịch cuốn sạch thế giới, biến các bộ phim xác sống thành sự thật.

Ba năm sau đại dịch, chỉ còn một phần mười nhân loại còn sống sót. Các chính quyền mới bắt đầu thành lập căn cứ. Những người sống sót cũng dần thích nghi với trật tự mới, chiến đấu để tồn tại.

Từ đó, năm 2033 được đặt tên lại thành năm đầu tiên của Kỷ Nguyên Dị Tỉnh.

 

---

Kỷ nguyên Dị Tỉnh, năm thứ 7.

Thành phố S, từng là một đại đô thị phồn hoa, nay đã trở thành thành phố quỷ, một cái xác không hồn.

Khắp các con đường là tàn tích: những chiếc xe cháy đen, tường vỡ vụn, xương trắng lộ ra khỏi lớp bụi. Tang thi loạng choạng từ trong bóng tối lết ra, điên cuồng đánh hơi thứ mùi hơi thở con người vừa mới lướt qua trong không khí.

Trong thế giới này, tuyệt đối không ai xui xẻo hơn Thời Tần.

Chỉ vì lỡ mồm “khịa” vài câu, cậu bị hệ thống kéo vào truyện, giây kế tiếp đã bị một đám "ngao ngao ngao" la hét như hợp xướng địa ngục đánh thức.

Một cơn đói quái dị và dữ dội xông thẳng vào não cậu, như thể trong bụng cậu có hàng ngàn con quái vật đang gào thét vì đói. Cậu không nghĩ được gì, chỉ còn một ý niệm: phải ăn.

Ngoài điều đó ra, Thời Tần không có cảm giác gì cả. Giống như toàn bộ hệ thống cảm quan đã bị tắt, cơ thể cậu chỉ còn là một cỗ máy biết đi, máy móc và vô thức.

Đến khi nhìn rõ xung quanh, Thời Tần suýt nữa ngất ngay tại chỗ.

Trước mắt là một cảnh tượng sinh hóa kinh hoàng: toàn bộ xung quanh đều là “người”, không đúng, là xác sống. Những bóng người loạng choạng đi lại, ngã nghiêng, dùng thân thể lạnh cứng va vào cậu. Có kẻ chỉ còn nửa thân mình đang bò dưới đất, lôi lê từng đốt xương tàn, máu thịt bầy nhầy.

Bỗng, Thời Tần vô tình đụng phải một tên tang thi trông như ông chú trung niên.

Gã quay đầu nhìn cậu, cái cằm lộ ra cả phần xương trắng, lưỡi đã không còn ở trong miệng mà lủng lẳng bên ngoài, treo trên chiếc răng nanh dài như dao cạo.

Thời Tần: [Muốn ói.jpg]

Nhưng ngay khi Thời Tần tưởng mình sẽ bị ăn sống, ánh mắt vô hồn của tang thi kia chỉ nhìn câuh một lát rồi lạnh nhạt quay đi, thậm chí còn tăng tốc đi về phía trước, vẻ mặt kiểu: “Không quen biết! Không liên quan! Đừng lôi kéo tôi!”

Thời Tần: …

Chẳng mấy chốc, Thời Tần bị rơi lại cuối hàng tang thi đang kéo nhau đi qua thành phố hoang tàn.

Thời Tần thở dài, nhẹ nhõm một hơi, mắt nhìn quanh đường phố vắng lặng. Bóng mình phản chiếu qua những ô kính vỡ vụn, hình ảnh mờ nhạt hiện lên, vẫn là chính cậu, nhưng đã là một bộ dạng lưu lạc, đói khát, lạnh lẽo sau mấy năm trôi dạt.

Làn da nhợt nhạt, mất hẳn sức sống, ánh sáng xanh lè mờ ảo chiếu vào mắt, tròng đen biến thành trắng đục, chỉ còn lại con ngươi nhỏ li ti khiến người ta sởn tóc gáy. Trên vai là vết thương dấu cắn, đã biến thành đen nhánh, như vết mực thấm sâu vào da thịt.

Cuối cùng, cậu không thể phủ nhận sự thật: mình… một sinh viên năm ba tràn đầy sức trẻ và hoài bão, với nét soái khí của tuổi hai mươi, thế mà giờ đây xuyên không thành một con tang thi!

“Đây… là chỗ nào? Có phải là thế giới 《Quân Lâm Mạt Thế》 không?” cậu thầm nghĩ.

【 Ký chủ thừa nhận: năng lực phản ứng đều đạt mức trục hoành trở lên. Dũng khí và thông minh không phải vấn đề. Chúc mừng ký chủ đáp đúng. 】

“Á á á á! Mày rốt cuộc là cái gì? Mày muốn làm gì với tao?!” cậu la hét.

【……】

“Phóng tao về! Phóng tao về! Dựa vào cái gì làm tao xuyên qua? Tao có đồng ý đâu? Tao sẽ đi báo cảnh sát! Mày là bắt cóc đấy!”

【 Ký chủ đừng hoảng, hệ thống không có hủy bỏ trình tự, nhiệm vụ không hoàn thành thì không thể quay về. Nếu chết trong thế giới này, đó là chết thật sự. Hãy chú ý nghe lời nhắc. 】

Thời Tần ngẩn người: “Đây rõ ràng là uy hiếp, hẳn là uy hiếp! Nghe thôi là biết không phải chuyện tốt.”

“Mayf là lưu manh sao? Còn dạy tao đạo lý được à?”

【 Cậu dạy lưu manh đạo lý sao? 】

Thời Tần bực bội: hệ thống thật chẳng biết xấu hổ. Dù cậu không phải người nhẫn nhịn, nhưng đứng trước uy hiếp này, cậu cũng chỉ biết cúi đầu nhận tội, mau chóng thích nghi với thực tại.

Như thể đã nhìn ra ký chủ ngoan ngoãn, hệ thống lập tức “phạt” một cái tát ảo bằng một quả táo ngọt.

【 Ký chủ không cần lo, nhiệm vụ sửa cốt truyện rất đơn giản. Chỉ cần đẩy nam chủ chính đến giới hạn “hắc hóa” nghiêm trọng bên ngoài kịch bản, đạt chuẩn tuyến là được. 】

Thời Tần nhịn không được, giận dỗi: “Thế thì để tao đi giết nam chủ, hắn mới là vai ác lớn nhất. Hắn chết thì cốt truyện hết lo rồi.”

【…… Nói ngắn gọn 】 hệ thống lạnh lùng: 【 Ký chủ chỉ cần hoàn thành hai điểm. Thứ nhất, cốt truyện trước có nhiều sự kiện dẫn đến nam chủ hắc hóa, ký chủ phải tham gia, dẫn dắt sửa chữa, ngăn cản nam chủ hắc hóa vượt ngưỡng. Khi giá trị hắc hóa vượt 100, nhiệm vụ thất bại. 】

Nói cách khác, cậu phải như con bướm vỗ cánh, làm hiệu ứng lan tỏa để kiểm soát tình hình. Khúc đầu, nam chủ tuy mưu mô xảo quyệt, nhưng bản chất vẫn tốt. Chỉ cần luôn ở bên, cho hắn chút tổn thương và phản bội, để hắn cảm nhận có người tin tưởng và làm bạn, sẽ không khó giữ giá trị hắc hóa dưới 100.

Hơn nữa Thời Tần từng xem trước kịch bản: sau khi nam chủ hắc hóa sẽ lộ ra một bí mật bị người đương quyền che giấu, thật ra dị tỉnh giả không hề hung ác như lời đồn, mà do người quyền lực thao túng dư luận.

Chỉ cần kiên trì đến cuối vạch trần sự thật, nam chủ sẽ không bị truy đuổi nữa. Phần cuối còn có dị tỉnh giả cải tạo xuất hiện, giảm bớt áp lực cho nam chủ.

【 Thứ hai, không cho phép hậu cung hay chế độ đa thê. Nam chủ chỉ được có một bạn đồng hành, nếu tăng lên sẽ thất bại nhiệm vụ. 】

Ngăn cản nam chủ tìm nữ nhân? Này… có quá điên rồ không? Phải biết nam chủ là tay chơi hormone cao, văn chương đều do nữ nhân chủ động tấn công, chỉ cần một ánh mắt là lên giường rồi. Vậy cậu muốn cả ngày nhìn chằm chằm nam chủ không cho nữ nhân tiếp cận?

Vừa mới quyết tâm làm anh em tốt, giờ hóa ra lại là tay sát phu, phá nát mối nhân duyên?

Thời Tần chỉ muốn phun máu: “Ui, toàn trừng phạt, không có khen thưởng à? Tao xem văn nhiều, mơ tưởng được thưởng chứ!”

【 Khi đạt chuẩn tuyến sẽ dần hồi phục quyền kiểm soát thân thể, dần trở lại nhân hình. 】

“Trừng phạt tàn nhẫn vậy, khen thưởng ít ỏi, tốt nhất cho tao mượn bàn tay vàng đi!”

【 Hoặc ký chủ có thể từ bỏ khen thưởng, giữ nguyên thân thể tang thi. 】

Tiếp nhận hay từ bỏ, đó là lựa chọn.

Thời Tần nuốt đắng: “Tao vẫn muốn thưởng đi, dù sao cũng không được.” Tang thi cứng đờ, đói khát và máu thịt thật không phải chuyện đùa.

Đột nhiên cậu nhận ra một điều: “Chờ đã, dần trở lại nhân hình… đúng rồi, tao hiện tại là tang thi! Mày đùa tao à? Tao vừa ra đời đã bị người đánh thâm tím mặt rồi! Hơn nữa nam chủ là tinh anh võ trang, gãy cổ một giây là chuyện nhỏ, tao làm sao có thể làm anh em tốt, làm bóng đèn? Mày đùa tao hả?”

Đang theo hệ thống kháng nghị, đột nhiên trong không khí vang lên một tiếng phịch.

Con tang thi lớn vừa mới bỏ cậu ra, đang tích cực tìm mồi, liền bất ngờ tấn công Thời Tần. Thịt băm văng tứ tung, văng thẳng lên mặt cậu.

Thời Tần hoảng hốt ngã xuống đất, ngồi bật dậy, cảnh tượng hung tàn ấy khiến cậu trong giây lát không biết phải đối mặt ra sao. Giá mà sớm biết mạt thế văn có thể không chỉ là đô thị, tu chân không hương… Thì khi xuyên không vào thế giới này, câuh nhất định sẽ không oán một lời. Ô ô ô… Thế giới này thật sự đáng sợ.

Tiếng bạo phá liên tục vang bên tai, khiến Thời Tần chóng mặt, chưa kịp thích ứng đã phải vội vàng bò dậy, cố gắng trốn chạy. Nhưng vừa mới rời khỏi, cậu đã bị một nhóm tay súng khác phát hiện. Là tang thi, lạc đàn, càng dễ trở thành mục tiêu cho những kẻ săn đuổi.

Nhân loại thật quá đáng sợ, còn tang thi như Thời Tần thì quá nhu nhược. Chỉ biết dựa vào bầy đàn tang thi mà tồn tại, dựa vào số đông để tránh một cái chết thảm.

Có lẽ con người quá cảnh giác, những con tang thi không thấy, không ngửi được, chỉ có thể lần theo tiếng động hỗn loạn mà di chuyển. Rốt cuộc, chúng đã rời xa tầm bắn của nhân loại, tiếng súng và pháo mới dần lắng xuống.

Lúc này, tại một khách sạn năm tầng sang trọng, vài thành viên của binh đoàn vũ trang chỉnh tề đang thong thả thay băng đạn. Họ đeo kính bảo hộ, tay không rời thương, cổ quàng khăn đen, trên mặt thêu tên và ký hiệu căn cứ — Bạch Lang đầu.

“Hình như có gì đó kỳ lạ… Tôi vừa thấy trong bầy tang thi có một con có hành vi bất thường, dường như nó thông minh hơn, biết trốn biết tránh.”

“Vậy không ổn rồi, phía nam mấy căn cứ kia chẳng phải có tin đồn về tang thi tiến hóa, thể hiện chỉ số thông minh và tư duy sao? Chẳng lẽ chúng ta bên này cuối cùng cũng gặp phải?”

“Không có khả năng đâu. Tang thi tiến hóa thường giống như một đoàn quái vật hợp nhất, không phải nhiều đầu thì cũng nhiều tay, chứ làm gì có con nào đẹp.”

“Đẹp?”

“Đúng vậy, sinh thời chắc chắn là một tiểu soái ca. Đáng tiếc giờ đây…”

“Soái? Vậy thì mình ra tay thôi, đánh cậu ta chưa biến dị, giữ cho cậu ta chút soái khí, để thể diện chết đi!”

“Đừng, tôi thấy anh đúng là thù soái rồi!”

Đột nhiên, một tiếng điện truyền từ máy liên lạc vang lên. Ba người trên tầng cao liếc nhau rồi nghe thấy giọng hỏi lạnh lùng qua máy:

“Đội trưởng? Có chuyện gì à? Tôi nghe tiếng súng.”

Khương Phúc, đội trưởng đã ngoài ba mươi, hơi xấu hổ hồi đáp: “Không có chuyện gì, chỉ là…”

Thù soái Khang Bằng đang vuốt ve khẩu pháo lớn của mình, lời nói nửa vời ngắt ngang: “Không có gì đâu, phó đội. Dưới lầu có bầy tang thi du đãng, sợ các anh về lộ không an toàn, nên phải dẫn đường cho anh em.”

Máy truyền tin im lặng một lúc, rồi lạnh lùng nhắc nhở: “Nhiệm vụ chưa bắt đầu, chú ý giữ lại hỏa lực, tiếng súng vang sẽ thu hút tang thi.”

“Điểm này…” Khang Bằng chưa kịp nói hết, thì máy truyền tin đã cắt ngang, âm thanh sạch sẽ, lưu loát như người kia biến mất.

 

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Tần: Nhân loại thật đáng sợ, còn tang thi như tôi thì quá khó khăn. o(╥﹏╥)o

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play