“A… Giọng nói trầm thấp đầy từ tính này, thật sự dễ nghe quá.” Hoắc Tử Toàn đưa tay sờ môi, nở nụ cười thỏa mãn.
Khang Bằng tức đến suýt nghẹt mũi, đá mạnh cái bàn bên cạnh lật ngửa:
“Mẹ nó! Lúc lão tử tốt nghiệp từ quân đoàn tân binh, hắn ta còn là lính mới trong sân huấn luyện kia kìa! Tiếng súng sẽ dụ tang thi đến, cái chuyện này mà cũng cần hắn lên mặt dạy lão tử à? Tang thi trong thành đã bị càn quét gần sạch từ mấy năm trước, giờ toàn chạy về núi hết rồi. Dù có hấp dẫn được hết tụi nó tới đây, lão tử cũng dư sức một tay một con đập chết sạch!
Làm phó đội thì sao? Chính đội còn đang ngồi ở đây! Khi nào đến phiên hắn chỉ tay năm ngón, ra vẻ ta đây? Đến chút tôn trọng tiền bối cũng không biết!”
“Phó đội thì ghê gớm lắm à? Chẳng qua cũng chỉ là do hắn tức mình không được thăng chức nên mới nhằm vào người ta thôi! Còn không thì sao lại hậm hực, đi đánh tang thi để phát tiết?”
Hoắc Tử Toàn cười khẩy, nói không chút khách khí:
“Người ta tuy nhập đoàn muộn hơn mấy khoá, nhưng là học viên xuất sắc nhất từ trước đến nay của tân binh đoàn đó. Thành tích tốt nghiệp cao nhất, huấn luyện viên nào nhắc đến Thành Ngự mà chẳng tấm tắc khen ngợi. Người ta có bản lĩnh thật sự.”
“Cậu… cậu chỉ là thấy hắn đẹp trai nên mê thôi!” Khang Bằng nghiến răng, mặt đầy không cam lòng:
“Dựa vào cái gì mà lần đầu tiên làm nhiệm vụ, hắn đã được chỉ định làm phó đội? Chuyện này vốn dĩ đã chẳng đúng quy củ!”
Thật ra, theo kinh nghiệm và thâm niên, lần này vị trí phó đội đáng ra là của Khang Bằng. Nhưng vì Thành Ngự bất ngờ được điều vào, khiến con đường thăng chức của hắn bị cắt ngang. Ngay từ lúc xuất phát, hắn đã ngứa mắt với tên lính mới kia.
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa,” đội trưởng Khương Phúc lấy giọng lão làng dàn xếp:
“Thành Ngự tổ chức giỏi, năng lực mạnh, sau này có thể là một trụ cột lớn của căn cứ. Tôi thật lòng thấy mừng. Chỉ cần nhiệm vụ suôn sẻ, mọi người an toàn trở về là tốt rồi.”
Khương Phúc thật tâm nghĩ vậy. Ông biết mình không bằng Thành Ngự về khả năng chỉ huy, nên cũng sẵn sàng lùi bước, phối hợp chứ không tranh giành quyền điều hành.
Thực tế, để hoàn thành nhiệm vụ lần này, chính Thành Ngự đã chủ động dẫn theo vài anh em thân tín ra ngoài điều tra tình hình, còn tiến hành bố trí chiến lược. Nếu là ông thì chưa chắc đã làm được.
Khang Bằng nghe đến đó, lửa giận càng bốc cao. Hắn với Khương đội trưởng là bạn nối khố từ nhỏ, không ngờ lão đội lại nghiêng về người ngoài, khiến hắn vừa không phục vừa phẫn uất.
Hắn kéo mạnh chiếc khăn choàng đen trên cổ, quấn kín cả mũi miệng. Đeo khẩu pháo sau lưng, hai tay siết chặt rìu chém thi:
“Không cần dùng hoả lực! Lão tử cũng có thể mở ra một con đường sạch sẽ! Để hắn về mà nhìn cho rõ, tất cả mấy thứ bố trí của hắn đều là thừa thãi! Vẫn là đao thật kiếm thật mới là biện pháp hữu hiệu!”
“Khang Bằng…”
Khương đội trưởng định ngăn lại, nhưng hắn nóng tính, căn bản không nghe. Hoắc Tử Toàn thì vẫn khoanh tay cười cợt, lười xen vào, cũng chẳng thấy có gì nguy hiểm.
Khang Bằng lập tức phóng xuống dưới. Tầng trệt đang đậu một chiếc xe thiết giáp được ngụy trang kỹ càng, bên trong còn có một tên nhóc trẻ tuổi. Thấy có người xuống, cậu vội thò đầu ra hỏi:
“Khang ca?”
“Giữ chặt vị trí cho kỹ!”
Khang Bằng gầm lên một tiếng, vừa dứt lời đã có tang thi bị tiếng động thu hút lao đến. Hắn nhảy lên chỗ cao, tận dụng địa thế mà vung rìu xông lên. Một rìu chém ngã một con, ra tay dứt khoát, không hề do dự.
Trên lầu, Hoắc Tử Toàn huýt sáo:
“Chà, lợi hại nha~ Khang ca oai ghê!”
Khang Bằng cười kiêu ngạo, động tác càng lúc càng nhanh và tàn nhẫn.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Khương đội trưởng đã hét to:
“Khang Bằng! Mau trở lên! Tình huống có gì đó không ổn!”
“Hả?” Khang Bằng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Khương đội trưởng đang cầm ống nhòm, mặt nghiêm trọng nhìn về phía xa.
Còn hắn… lại đang đứng trong một khu vực tầm nhìn mù, nơi chẳng thấy được thứ gì đang đến gần.
Vừa mới rút lui, bầy tang thi đã lại kéo đến. Lần này số lượng còn đông hơn trước, hoặc là leo lên tầng, hoặc trực tiếp vây quanh chiếc xe bọc thép bên dưới.
Tuy không dũng mãnh và mưu lược như Thành Ngự, nhưng Khương đội trưởng vẫn là người dày dạn kinh nghiệm, vừa nhìn liền biết: tình hình này không phải thứ Khang Bằng có thể một mình đối phó. Bọn họ không thể liều mạng tiêu hao thời gian và hỏa lực để đối đầu trực diện với đàn tang thi như vậy.
Khang Bằng vẫn chưa chịu phục, lại vừa mới oai phong một phen, sao có thể rút lui được?
Hắn không thật sự tin tưởng phán đoán của Khương đội trưởng. Từ trong thâm tâm hắn vốn đã chẳng phục, cho rằng Khương Phúc là người nhát gan. Nếu không nhờ thâm niên cao hơn, hắn sớm đã không nể mặt rồi.
“Không có gì to tát! Ông cứ đứng trên đó mà nhìn là được!”
Nhưng đến khi đàn tang thi ùn ùn xuất hiện trước mặt, nụ cười mỉa mai của Khang Bằng cứng đờ. Muốn quay đầu lại cũng đã không kịp nữa.
Hắn thu rìu, lập tức giương ống pháo, chuẩn bị khai hỏa. Các thành viên còn lại cũng buộc phải lao vào trận chiến hỗn loạn.
---
Bên kia, Thời Tần, người vừa từ thời đại hòa bình bước vào chiến trường tang thi, đang chen giữa đàn tang thi mà lê bước, tận dụng khoảng nghỉ ngắn để ổn định tinh thần và chuẩn bị chất vấn hệ thống.
Chẳng ngờ mấy “huynh đệ tang thi” bên cạnh bỗng như tiêm máu gà, tất cả đồng loạt chuyển hướng lao về phía trước.
Thời Tần bị kẹp giữa, đâm trái đụng phải, hoàn toàn không thể thoát thân, chỉ có thể mặc cho dòng nước cuốn trôi như bèo dạt mây trôi.
Tiếng pháo vang trời lại vang lên như cơn ác mộng lần nữa. Thời Tần muốn tránh, nhưng mấy tên tang thi xung quanh lại cứ chen lấn, giẫm đạp, không chịu né.
Đạn pháo, tiếng súng, tiếng xe thiết giáp nổ máy… tất cả như một bản giao hưởng đòi mạng khiến cậu cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể “ngủm củ tỏi”.
“Hệ thống! Cứu mạng với!!!”
Không biết là nhờ hệ thống, hay nhờ cái số trâu chó của mình, Thời Tần thế mà vẫn sống sót, an toàn bước xuyên qua đàn tang thi, tiến đến gần con người phía trước, một gã béo đang giãy giụa chống trả.
Chỉ là… ngẩng đầu nhìn lên, cậu phát hiện đối phương hình như cũng không khá hơn gì, rõ ràng là bị ép đến đường cùng.
Loạn pháo bắn tứ tung, Thời Tần nhanh chóng núp dưới trạm gác gần đó, lợi dụng góc chết để tránh tầm bắn của cả địch lẫn bạn.
Nhưng Thời Tần đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của gã mập.
Vừa thấy cậu dưới trạm, gã đã bắt đầu lúng túng: ống pháo, súng lục, rìu đều không biết dùng cái nào trước. Đúng lúc đó, một “huynh đệ tang thi” cuối cùng cũng nắm được ống quần hắn.
Tình huống này… Thời Tần nhìn mà đổ mồ hôi hột. Cảm thấy nên ra tay giúp một phen, nhưng còn chưa kịp làm gì, một âm thanh rít gầm của động cơ vang lên bên tai.
Ngẩng đầu, Thời Tần thấy một đoàn xe phóng vọt tới như lốc xoáy, húc bay cả một nhóm tang thi. Tiếng thắng xe chói tai vang lên gần đó, rồi là loạt đạn súng có nhịp điệu rõ ràng, không hỗn loạn như trước.
Một bóng người bật cao lên giữa không trung. Thân hình cường tráng, tốc độ cực nhanh.
Khi Thời Tần còn đang mờ mịt, mấy tên “huynh đệ tang thi” bên cạnh cậu đã bị xoay cổ 180 độ, gục như rạ.
Chưa kịp định thần, bả vai Thời Tần trĩu xuống, một người vừa đáp xuống lưng câun, hai chân siết chặt như hai khối sắt, ép cậu quỳ rạp xuống đất.
Rắc!
Thời Tần nghi ngờ xương bả vai mình đã gãy.
Ngay sau đó, một bàn tay to lạnh như sắt siết lấy đầu cậu. Chỉ cần hơi vặn một cái, cậu sẽ đi chung số phận với “huynh đệ tang thi” vừa nãy.
Nỗi sợ siết chặt linh hồn. Theo bản năng, Thời Tần gào lên:
“AAAAA! Đại ca! Đừng giết em!”
Bàn tay trên đầu khựng lại.
Thành Ngự ngây người.
---
Hai chân vật thể phía dưới run lên bần bật, kèm theo tiếng rên rỉ khe khẽ, đây là... sợ hãi?
Phản ứng đầu tiên của Thành Ngự là cho rằng bản thân nhìn nhầm. Không lẽ là người?
Tang thi quanh khu vực đã bị quét sạch, hắn linh hoạt nhảy xuống xe, cùng những thành viên khác của đội đứng nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt.
Chỉ có đồng tử, không có tròng đen, khắp người là vết thương và máu khô, đúng là tang thi không sai.
Nhưng lúc này, con tang thi kia lại ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt cứng đờ nhìn bọn họ.
“Đừng giết tôi... Tôi không cắn người! Là do bị đàn tang thi chen tới, thật đấy! Tôi vẫn còn ý thức của con người, tôi có thể kiểm soát bản thân!”
Tang thi giữ lại được ý thức con người, kể từ khi virus bùng nổ đến nay, đây là lần đầu tiên họ gặp tình huống như vậy.
Đây không phải loại tình huống đội nhỏ có thể tự quyết. Sau một hồi bàn bạc ngắn, họ chỉ có thể áp giải tang thi này, chờ nhân viên khoa học thuộc đối tượng nhiệm vụ lần này quyết định giết hay giữ lại.
Thời Tần cực kỳ phối hợp, để mặc họ trói tay, bịt miệng, kéo đi bằng dây thừng.
Lúc này hệ thống mới chậm rãi khởi động lại.
【 Ký chủ không cần lo lắng. Ngài không phải tang thi bình thường. Trong đầu ngài có tinh hạch trong suốt, thuộc về tuyến cốt truyện chính. Chỉ cần chú ý không làm người khác mất đầu, ý thức nhân vật sẽ không chủ động làm hại ngài. 】
Đến giai đoạn này, Thời Tần đã đại khái hiểu rõ thân phận của mình. Trong phần đầu nguyên tác, từng xuất hiện một nhân vật pháo hôi tang thi rất quan trọng, hắn không công kích con người, giữ lại một phần ý thức, bị nhóm nhân vật chính phát hiện. Nhóm chính cho rằng hắn có thể giúp các nhà khoa học nghiên cứu vắc-xin, nên đã đưa về căn cứ.
Cho đến lúc đó, nhân loại mới phát hiện: những tang thi tiến hóa cấp cao đều có tinh hạch trong đầu, chủ yếu là tinh hạch màu đỏ. Tinh hạch trong suốt như của Thời Tần, suốt cả truyện chỉ xuất hiện đúng một lần.
Tang thi đặc biệt và nam chính, người bị biến dị bởi virus, cùng bị đưa về viện nghiên cứu của căn cứ. Từ tinh hạch trong suốt, họ chế tạo được vắc-xin kháng virus, giúp con người không còn bị lây nhiễm. Nếu kết hợp thêm virus và tinh hạch đỏ rồi tiêm vào cơ thể, sẽ tạo ra một thế hệ Dị Tỉnh Giả mới, đóng vai trò “ô dù” cho nhân loại.
Cốt truyện ban đầu đến đây, nam chính vì không chịu nổi, hắc hóa, huỷ luôn vắc-xin, chỉ để lại thuốc biến dị cải tiến. Từ đó, toàn bộ hy vọng cứu thế giới chính thức bị chôn vùi.
Đầu óc Thời Tần xoay rất nhanh, chớp mắt đã nắm được quy tắc ẩn giấu trong cốt truyện.
Nhiệm vụ hệ thống giao có giới hạn thời gian, không kéo dài đến tận kết truyện. Ngay từ phần mở đầu, thời hạn đã bắt đầu đếm ngược.
Tang thi bị giải phẫu, về bản chất tương đương với cái chết. Nếu không muốn “chết” vô ích, Thời Tần nhất định phải hoàn thành đầy đủ yêu cầu hệ thống trước khi kết thúc.
“Hệ thống, tao ngày nhà mày...”
Thời Tần vừa định chất vấn hệ thống, thương lượng một chút để sửa lại cái kết cục chết sớm đáng ghét này, thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên, kéo thần trí cậu quay trở lại thực tại.
“Cậu còn nhớ mình là ai không?”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả quân: Xin hỏi lần đầu gặp mặt là cảnh gì?
Thời Tần: Anh tabắt tôi quỳ, còn định vặn cổ tôi… thật oan ức!
Thành Ngự: … Tôi sai rồi.