Khang Bằng tức giận xoay người bỏ đi. Khương đội trưởng vỗ nhẹ vai Thành Ngự, ra hiệu rằng mình sẽ đi trực đêm trước.
Quách Dực bước tới, nói:
“Tôi ở cùng phòng với anh.”
“Không, cậu qua ở cùng với Khang Bằng.”
“Anh không yên tâm về anh ta sao?”
Thành Ngự gật đầu, giọng trầm ổn:
“Đừng để xảy ra xung đột, chú ý quan sát. Anh ta từng có tiền án hành động một mình khiến nhiệm vụ thất bại.”
Quách Dực thở dài một tiếng:
“Rõ ràng thành tích hai ta tốt nhất, vậy mà đoàn trưởng lại phân vào cái đội thế này, chẳng khác gì đem chúng ta ra đùa. Đội viên thì tỷ lệ thương vong cao nhất, nhiệm vụ chẳng có cái nào thuộc dạng cao cấp, đội trưởng thì ba phải, đội viên thì người thì ngang ngược, người thì vô tâm vô phế. Tính tình lên là chẳng màng ai, chẳng chút tinh thần đoàn đội hay logic nhiệm vụ gì sất. Làm nhiệm vụ với cái dạng người này, gặp phiền toái là xác định bị kéo chết theo rồi.”
Thành Ngự tháo khăn quàng xuống, thản nhiên đáp:
“Có lẽ đây chính là dụng ý của đoàn trưởng. Những đội phiền phức như thế này chắc chắn không phải hiếm. Chúng ta vừa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, phải nhanh chóng học cách đối phó với đủ kiểu tình huống phức tạp. Thời đại này không còn dư thời gian để ta chậm rãi rèn luyện đâu, hoa trong nhà kính thì sớm muộn cũng sẽ chết.”
Khi trò chuyện với Quách Dực, giọng điệu của Thành Ngự rõ ràng ôn hòa hơn nhiều, cho thấy hắn rất tín nhiệm người đồng đội này.
Quách Dực tặc lưỡi một tiếng:
“May mà đoàn trưởng đã hứa, chỉ cần hoàn thành trót lọt nhiệm vụ lần này thì sẽ cho phép chúng ta tự do tổ đội. Nhịn một chút là qua thôi. Tôi đi thu dọn đồ, ngươi cũng cẩn thận. Đừng quá xem tên đó là người, dù gì cậu ta cũng là tang thi, trong người có virus.”
Thành Ngự gật đầu, đưa mắt nhìn theo Quách Dực rời đi, rồi lại quay đầu nhìn về phía Thời Tần. Hắn bất ngờ phát hiện tên này từ nãy đến giờ vẫn chưa bò dậy được, cố giãy giụa nhưng bị ngã ở một tư thế kỳ quặc, không sao nhúc nhích nổi.
Thành Ngự không nói gì, đưa tay xách Thời Tần lên như xách gà, đặt lên ghế sô pha. Hắn vừa suy nghĩ nên đưa tang thi này theo thế nào cho an toàn, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt Thời Tần đang nhìn chằm chằm mình không rời.
Khi nãy vì chỉ thấy nửa bên mặt, Thời Tần còn chưa nhìn rõ. Nhưng giờ đây, nam chính bá khí ngời ngời đang ở ngay trước mắt, ánh sáng chiếu nghiêng càng khiến gương mặt hắn thêm nổi bật. Thời Tần không khỏi có chút kích động, trong lòng hưng phấn như fan boy lần đầu gặp thần tượng. Dù gì người trước mắt cũng là nam chính mà câuh từng theo dõi qua bao chương truyện, Thành Ngự, đại lão bá đạo, kẻ từng cày nát đất đai, xưng vương trong thời kỳ dị biến!
Thời Tần cẩn thận quan sát một lúc lâu.
Giờ phút này, Thành Ngự với hàng lông mày kiếm, đôi mắt sáng lạnh, gương mặt được chạm khắc tỉ mỉ như tinh tế của một bức tượng, thật sự không giống người nên tồn tại trong bối cảnh tận thế đầy máu tanh này. Hắn giống như công tử quý tộc bước ra từ thế kỷ trước, đẹp đến mức khiến người ta choáng váng, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự nghiêm nghị, lạnh lùng và đầy uy áp khiến người không dám khinh nhờn. Không giận mà vẫn mang khí thế khiến người khuất phục, đúng là khí chất đại lão mới gặp đã biết.
Lúc còn đọc tiểu thuyết, Thời Tần cảm thấy những lời miêu tả hoa mỹ của tác giả có phần phóng đại. Nhưng đến khi thấy người thật, cậu mới hiểu ra, không một câu chữ nào có thể vẽ nên được sự xuất sắc này.
Chưa kể đến dáng người, Thành Ngự từng được huấn luyện chuyên nghiệp, vai rộng eo thon, hông hẹp chân dài, đúng chuẩn dáng tam giác đảo tiêu chuẩn. Dù toàn thân bị bộ đồ tác chiến màu đen che kín, nhưng đứng giữa đám người cùng mặc chế phục, hắn vẫn nổi bật như người mẫu bước ra từ sàn diễn.
Giữa nam nhân với nhau, thường khó có thể mở miệng khen người khác đẹp trai. Nhưng Thời Tần thật sự tâm phục khẩu phục trước vẻ ngoài của Thành Ngự.
Bên hông là cặp song đao, sau lưng vác trường kiếm, tay cầm súng tự động, đôi chân thon dài vẫn còn vướng vết thương chưa lành.
Chỉ với hình ảnh này thôi cũng đủ mang đi chụp poster làm hình quảng bá cho bất kỳ tựa game đỉnh nào.
Thời Tần ngẩn ngơ nhìn một hồi, ánh mắt không rời, cuối cùng không nhịn được, buột miệng nói nhỏ một câu:
“Soái quá đi mất…”
Thành Ngự bị một con tang thi nhìn chằm chằm cả nửa ngày, trong lòng vốn đã hơi rợn rợn. Đột nhiên nghe được câu đó, vẻ mặt hắn nhất thời trở nên quái dị, nội tâm cũng cực kỳ… khó diễn tả.
Hắn nên nói cảm ơn vì được khen sao?
May mà câu kia Thời Tần nói rất nhỏ, giống như tự lẩm bẩm. Thành Ngự đành giả vờ không nghe thấy, dời ánh mắt đi chỗ khác. Nhưng lại vừa khéo liếc thấy dấu giày mới đạp thêm lên bộ đồ đã vốn lấm lem của cậu, chiếc áo chiến đấu đã rách nát, nay lại bị giẫm thêm mấy phát.
Thành Ngự theo phản xạ hỏi một câu:
“Cậu… không sao chứ?”
Thời Tần lập tức ngẩn người, trong lòng xúc động đến suýt khóc. Nam chính vậy mà lại lo cho cậu!
Dù biết rõ có thể là vì muốn bảo đảm tình trạng của cậu, một vật thí nghiệm đặc biệt, nhưng cậu vẫn rất hưởng thụ cảm giác được quan tâm này.
“Cảm… cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Bị một con tang thi cảm ơn, Thành Ngự nhất thời có chút xấu hổ.
“Câu... có đau không?”
“Không đau, nhưng mà cũng đâu ai thích bị đánh chứ! Là đàn ông thì đương nhiên phải tức giận rồi!” Thời Tần căm phẫn nói, rồi hậm hực tiếp lời “Nếu không bị trói, dù có đánh không lại, tôi cũng muốn liều mạng đánh trả. Phải đánh gãy răng anh ta, cho anh ta biết đừng có ức hiếp kẻ yếu!”
Nói xong còn không quên tán thưởng, mắt lấp lánh:
“Vừa rồi anh ra tay ngầu thật đó! Mấy chiêu đó đẹp muốn xỉu luôn! Cái tên Khang Bằng kia căn bản không phải đối thủ của anh!”
Thành Ngự khẽ nhướng mày, bất giác có chút muốn bật cười. Nếu không biến thành tang thi, đối phương hẳn là một người trẻ tuổi vô cùng có sức sống. Tâm trạng vừa rồi còn bị đồng đội làm lạnh, giờ đây lại như được sưởi ấm một chút.
【Đinh – giá trị hắc hoá -1, hiện tại: 44】
Thời Tần tròn mắt kinh ngạc. Hả?! Giảm rồi?!
Cậu làm gì đâu? Chẳng lẽ… chỉ vì cậu khen Thành ca một câu?
Xem ra nam chính thật sự dễ dỗ nha! Hệ thống bảo là khó như boss cuối, mà hình như cũng không đến mức đó…
Nghĩ vậy, Thời Tần đầy tự tin. Thấy vẻ mặt Thành Ngự thay đổi, cậu cảm thấy thời cơ tới rồi, có thể bắt đầu kế hoạch làm thân!
Chỉ tiếc rằng, Thành Ngự vẫn giữ sự cảnh giác. Dù gì đối phương vẫn là một tang thi, mà hắn, là người từng trải, sẽ không dễ dàng buông bỏ đề phòng chỉ vì vài lời thân thiện.
Hắn không tiết lộ bao nhiêu thông tin về đội ngũ của mình, ngược lại còn cẩn thận thăm dò vài đặc điểm của tang thi Thời Tần. Logic kín kẽ, nếu không phải giọng điệu quá mức thân thiện, như đang trò chuyện tán gẫu, thì Thời Tần cũng chẳng đợi đến cuối cùng mới phát hiện, mình đang bị thẩm vấn!
Nếu không phải hệ thống hạn chế cậu “diễn kịch quá lố”, chỉ e không bao lâu nữa, ngay cả quần lót xuyên không cũng bị Thành Ngự lột sạch.
Đúng lúc đó, Doãn Thường Lâm gõ cửa gọi mọi người đi ăn cơm. Vừa thấy bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, hắn ta suýt nữa rớt cằm, ánh mắt đầy nghi hoặc xen lẫn chán ghét nhìn Thời Tần:
“Phó đội, đi ăn cơm thôi. Em để dành cho anh một miếng thịt bự tổ chảng luôn, Khang ca không có đâu!”
Thành Ngự mỉm cười, đưa tay xoa đầu Doãn Thường Lâm.
Hai người bọn họ từng cùng nhau tham gia nhiệm vụ đầu tiên. Doãn Thường Lâm nhỏ hơn hắn và Quách Dực một tuổi, vốn chưa đủ 18, nếu không phải đội thiếu người, hẳn vẫn còn đang trong giai đoạn huấn luyện.
Tuy Doãn Thường Lâm không mạnh, nhưng bù lại rất nghe lời.
Về phần Doãn Thường Lâm, cậu ta gần như sùng bái Thành Ngự, coi như thần tượng sống. Được “thần tượng” xoa đầu, cười còn rạng rỡ hơn mặt trời.
Trước khi rời đi, Thành Ngự không quên quay lại liếc Thời Tần một cái.
Thời Tần hiểu ngay, ánh mắt kia nhìn như tùy ý, thực chất là đang xác nhận trạng thái trói buộc, xem cậu có thể nhân cơ hội trốn thoát hay không. Và sau đó... cửa bị khóa trái.
Phòng chỉ còn lại một mình, Thời Tần lập tức tranh thủ hỏi hệ thống toàn bộ thắc mắc trong đầu.
Cậu biết mình không thể “kịch thấu” (diễn lệch cốt truyện). Mỗi khi muốn nói điều gì không liên quan đến thân phận tang thi, chỉ cần đụng tới tương lai, vật phẩm đặc biệt hay nhân vận mệnh, cổ họng cậu sẽ lập tức như bị bóp nghẹt, không thể phát ra âm thanh.
Xem như đường tắt đó, bị bít kín hoàn toàn.
Tóm lại, cậu muốn sửa văn, nhưng thế giới này là “thế giới sống”, nhân vật có nhân quả, cảm xúc, trí tuệ, không phải cậu muốn sửa gì là kết quả sẽ theo ý cậu.
Cậu không phải thượng đế, không thể lường trước hiệu ứng cánh bướm.
Xem ra hiện tại an toàn nhất vẫn là bám sát cốt truyện chính, điều chỉnh nhẹ nhàng, đảm bảo hoàn thành hai chỉ tiêu của hệ thống là được.
Trong phòng không có mùi máu thịt người sống, Thời Tần bỗng dưng như mất điện. Không bao lâu đã thấy mệt rã rời.
Tuy tay chân bị trói, nhưng cậu vẫn tự mình nằm nghiêng được. Vừa nhắm mắt, liền ngủ say.
Khi Thành Ngự quay trở lại, hắn liền trông thấy một con tang thi gầy yếu cuộn tròn trên sofa, ngủ say không chút cảnh giác.
Nhìn thế này... thật sự có chút đáng thương.
Nhưng vừa bước tới gần, phảng phất như chạm vào bản năng nào đó, Thời Tần lập tức bật dậy!
Bốn mắt nhìn nhau.
Thời Tần còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Thành Ngự giơ tay chĩa thẳng súng lục về phía mình, cơ thể vào tư thế chuẩn bị nổ súng.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Tần: Xuyên không còn chưa kịp định thần, quần lót đã suýt bị nam chính lột sạch.
Thành Ngự: Anh còn muốn lột loại quần lót khác cơ.
Thời Tần: →.→