“Xin lỗi, Hall thiếu gia, tôi không muốn khóc… chỉ là vừa rồi đau quá.”

Tang Niệm hít hít mũi, cố gắng kìm nén nước mắt vẫn còn đang lấp lánh trong hốc mắt. Đây là tật xấu từ nhỏ của cô, chỉ cần hơi đau một chút là không nhịn được mà rơi nước mắt, vì thế đám bạn thân vẫn hay gọi cô là “tiểu khóc nhè”.

Tên gọi khác: hệ thống nước mắt mất kiểm soát…

Tóc đỏ thiếu gia đứng lặng nhìn cô gái trước mắt. Làn da trắng ngần vẫn còn in dấu đỏ vì bị véo, hàng mi dài khẽ cụp xuống, đôi mắt hạnh tròn tròn phủ một tầng sương nước long lanh, lộ ra vẻ yếu đuối khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Đáng giận thật. Gương mặt kiểu này lại càng khiến người ta muốn… hung hăng bắt nạt.

“Phiền chết đi. Ghét nhất cái kiểu beta động một tí là khóc. Giống y như mấy Omega yếu ớt mong manh vậy.”

Hall khịt mũi, giọng đầy khó chịu và bất mãn.

Tang Niệm đã nhặt xong hết mấy quả táo rơi, ôm túi giấy trong lòng, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn thiếu niên tóc đỏ:

“Nhưng Hall thiếu gia, anh đâu từng gặp Omega mà…”

“Xì.” Hall cười lạnh.

Thiếu niên tóc đỏ lập tức đứng thẳng, khoanh tay trước ngực, không chút khách khí bày tỏ khinh thường:

“Thì sao? Không ảnh hưởng gì đến việc tôi thấy bọn họ chán ghét cả. Loại sinh vật từng tồn tại nhờ Alpha bảo vệ mới sống sót được, đến khi tuyệt tích rồi mà vẫn còn để lại ảnh hưởng gen, khiến Alpha đời sau sống không bằng chết. Em nói xem, có đáng ghét không?”

Tang Niệm: “……”

Cô mím môi, trong lòng phân vân không biết có nên phụ họa theo vị thiếu gia ngạo mạn này không.

Nhưng Omega với cô đâu có thù oán gì, hơn nữa họ cũng đã tuyệt tích hơn trăm năm rồi, nói xấu sau lưng kiểu này hình như… không được hay lắm.

“Này, tiểu beta, đang suy nghĩ gì đó?”

Còn chưa kịp phản ứng, Tang Niệm đã bị thiếu gia kia đưa tay vò đầu một trận. Mái tóc vốn chỉnh tề lập tức rối tung rối mù.

Do chiều cao chênh lệch, Hall cúi xuống nhìn thẳng cô. Từ trong ánh mắt đen láy cao cao tại thượng kia, Tang Niệm lại nhìn thấy… một tia hứng thú như thể đang nhìn món đồ chơi mới?

Thiếu nữ cắn môi, lúng túng lên tiếng:

“Hall thiếu gia, tôi đi đổi táo mới cho anh.”

Dứt lời, cô lập tức xoay người bỏ đi, chỉ mong rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

“Này, đợi đã.”

Hall không hề vội vã, đưa một tay ra túm lấy cổ áo sau lưng cô như xách một con thỏ nhỏ. Lực tay chặt chẽ, kéo cô lại một bước.

Giây tiếp theo, Hall đưa tay còn lại nhẹ nhàng lấy đi túi táo trong lòng ngực Tang Niệm.

Cô giật mình quay đầu nhìn. Trong khi bản thân phải nâng hai tay mới ôm được túi táo, thì đối phương lại cầm lên nhẹ như không.

Quả nhiên là sức mạnh của Alpha.

Hall cong khóe môi, nở nụ cười ác ý:

“Đồ chơi mà, đương nhiên không thể dùng một lần là hỏng luôn. Về đi, tiểu beta.”

Tang Niệm siết chặt tay.

Quả nhiên… xem cô là đồ chơi mà QAQ!

Nhìn bóng lưng thiếu nữ khuất dần ở hành lang, Hall lười biếng dựa vào cạnh cửa, không nhịn được nâng tay phải lên, nhìn chằm chằm vào đó.

Hồi tưởng lại cảm giác mềm mại lúc nãy, hắn bất giác đưa tay lên mũi khẽ ngửi, là mùi hương của cô. Không phải tin tức tố, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một cảm giác dễ chịu đến khó tin.

Tựa như tinh thần được thanh lọc.

Hall lại cúi đầu ngửi thêm lần nữa, muốn bắt được nhiều hơn chút mùi hương ấy.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Alpha sắc bén hẳn lên, hàng mày cũng nhíu chặt lại, khóe môi mím khẽ, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Vì sao trên người cô ấy lại có mùi của Alpha khác?

Hơn nữa mùi hương đó… giống hệt như của vị điện hạ ở tầng cao nhất kia…

Bản năng lãnh địa của Alpha cấp cao tuyệt đối không cho phép có sự tồn tại của mùi hương Alpha khác xung quanh mình.

Hall cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn đá mạnh cánh cửa, trở lại phòng, lập tức bắt đầu điên cuồng rửa tay, cố gắng tẩy sạch mùi hương khiến hắn thấy chán ghét ấy.

Trong thang máy trở về, Tang Niệm vẫn còn thấp thỏm không yên. Đến mức khi nhận được tin nhắn từ vòng tay, tim cô vẫn còn đập loạn lên vì căng thẳng.

[An Cách - Liệu Dũ Sư]:

Tang Niệm, em ổn chứ? Đã giao táo chưa vậy?

[Tang Niệm]:

Em giao rồi.

[An Cách - Liệu Dũ Sư]:

Hall thiếu gia không gây khó dễ gì cho em chứ?

Véo má, xoa đầu…

Có tính là gây khó dễ không?

[Tang Niệm]:

Cái đó… Em muốn hỏi một chút, Hall thiếu gia mắc bệnh gì vậy ạ?

[An Cách - Liệu Dũ Sư]:

Ể? Cái này có thể tra trong hệ thống đầu cuối của Liệu Dũ Viện nhé. Nhưng hiện tại hình như chưa đến kỳ phát bệnh của Hall thiếu gia mà, cậu ấy phát bệnh sớm à?

Tang Niệm khẽ siết ngón tay. Trong lòng cô thầm nghĩ, người kia lúc bình thường đã thấy đáng sợ lắm rồi, không bệnh cũng khiến người khác run sợ QAQ.

Nghe theo lời An Cách nhắc nhở, cô lặng lẽ dùng vòng tay truy cập vào hệ thống đầu cuối của Liệu Dũ Viện. Quả nhiên, trong hệ thống hậu đài xuất hiện danh sách các “bệnh nhân” ở khu A và khu B. Chỉ có điều, mục thông tin khu B hiện màu xám, không thể truy cập.

Cô mở danh sách khu A. Giao diện sáng lên, từng chân dung nổi bật dần hiện ra trên màn hình.

Đứng đầu danh sách là Ethan điện hạ với mái tóc bạc và đôi mắt màu hổ phách. Dù chỉ là ảnh chụp định dạng điện tử đơn giản, gương mặt ấy vẫn đẹp đến mức không có góc chết.

Ánh mắt Tang Niệm tiếp tục di chuyển xuống vị trí thứ hai. Người đàn ông này chỉ có tên: Samuel, không có họ. Không giống như Ethan điện hạ với tên đầy đủ: Ethan · Mạc Tư.

Khác biệt hoàn toàn với khí chất cao quý của điện hạ, Samuel với đôi mắt lam sẫm, chỉ qua một bức ảnh cũng khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự âm trầm, tàn bạo như thể sắp tràn ra khỏi khung hình.

Tang Niệm lạnh sống lưng, vội vàng dời mắt đi.

Lần lượt lướt qua những gương mặt khác: chàng thiếu niên có mái tóc dài màu rong biển, làn da trắng, dung mạo yêu mị; thiếu niên tóc vàng mắt xanh mang khí chất quý tộc; người đàn ông mắt đen trong quân phục, trông có vẻ thành thục nhưng lộ ra vài phần bất cần…

Cuối cùng, cô dừng lại ở tấm ảnh với mái tóc đỏ rực quen thuộc ở vị trí cuối danh sách.

Tang Niệm bấm vào chân dung đó.

Tên họ: Hall · Bối Đức Phúc Đức

Tuổi: 18

Thông tin thân phận: Con trai út của gia tộc Công tước Bối Đức Phúc Đức, người thừa kế tương lai của Công tước.

Không trách được… cuồng vọng như thế.

Tang Niệm âm thầm nghĩ, ánh mắt nhanh chóng lướt xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở mục ghi chú về bệnh trạng.

Chẩn đoán: Hội chứng bất an do cuồng táo.

Quả nhiên là vậy!

Tang Niệm hít sâu một hơi, trong lòng bắt đầu thầm cầu nguyện, sau này ngàn vạn lần đừng để mình bị phân đến chăm sóc vị tiểu thiếu gia này.

Rõ ràng chưa phát bệnh mà đã dọa người đến vậy rồi.

Thoát khỏi giao diện tư liệu của Hall, Tang Niệm tiếp tục lướt màn hình quang kính, ngón tay khẽ di chuyển. Ánh mắt cô không tự chủ được mà dừng lại ở chân dung đầu tiên, Ethan.

Cô bấm mở.

Họ tên: Ethan · Mạc Tư

Tuổi: 19

Thông tin thân phận: Thái tử Đế quốc Mạc Tư

Chẩn đoán: Mù cảm quan

Trong đầu cô bất giác hiện lên đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên tóc bạc ấy, một đôi mắt không có tiêu cự, trống rỗng đến lạ thường.

Nghe nói căn bệnh này là do gen dị biến trong cơ thể Alpha, không thể chữa khỏi, phải sống chung cả đời.

Sự giằng co giữa nhìn thấy và không thể thấy, lặp đi lặp lại như giày vò, chắc chắn là một cảm giác rất khó chịu.

Tang Niệm không khỏi cảm thấy đồng cảm với vị điện hạ này.

Đúng lúc đó, vòng tay của cô vang lên một âm báo nhẹ, hiển thị tin nhắn mới:

[Tiên sinh Tư Dã]:

Tiểu thư Tang Niệm, phiền cô đến văn phòng tôi một chuyến.

Khi Tang Niệm chạy tới nơi, cửa văn phòng mở ra. Người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân. Anh ta đeo kính gọng vàng, khí chất nhã nhặn và ôn hòa, mỉm cười nhàn nhạt với cô một cách rất tự nhiên.

“Tiên sinh Tư Dã, anh gọi tôi?”

Mỗi lần đối mặt với anh ta, dây thần kinh luôn căng thẳng của Tang Niệm sẽ bất giác thả lỏng phần nào. Có lẽ bởi vì anh ta là Beta, trên người không mang theo loại khí thế áp bức sắc bén của Alpha.

“Mời ngồi.”

Tư Dã nhẹ nhàng ra hiệu bằng tay, lễ độ và nhã nhặn, không hề tỏ ra kiểu cách như một Liệu Dũ Sư cấp cao của đế quốc.

Chờ Tang Niệm ổn định chỗ ngồi, Tư Dã mới mở lời:

“Anh đã nhờ Mary đổi lại phân ban cho em. Em có để ý không?”

Giọng nói anh trầm thấp và trong trẻo, từng chữ rõ ràng, mang theo sự ôn hòa khiến người khác dễ chịu.

Tang Niệm có chút bất ngờ, vội vàng lắc đầu: “Không sao ạ.”

Tư Dã mỉm cười gật đầu, rồi nói tiếp:

“Ngày hôm qua, Ryan đã đến tìm tôi.”

Không đợi người đàn ông nói tiếp, Tang Niệm đã lập tức hiểu ý, chủ động lên tiếng:

“Em biết rồi. Chỉ có làm ở chỗ điện hạ, em mới có thể được giữ lại A khu.”

Tư Dã hơi sững lại, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc rất nhỏ.

“Trước khi em đến Hắc Cách Lí Sâm, không biết có từng nghe vài lời đồn đại gì chưa… B khu nước rất sâu, từng có không ít nữ Beta trẻ tuổi mất mạng ở đó. Quyền hạn của tôi không lớn, những gì có thể làm thật sự không nhiều, cho nên… hy vọng em có thể hiểu.”

Tang Niệm khẽ gật đầu. Cô hoàn toàn có thể hiểu được.

“Cảm ơn anh, tiên sinh Tư Dã.”

Cô gái mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt trong trẻo hướng về phía anh, vẻ ngây thơ pha chút quyến rũ khiến người ta không khỏi động lòng.

Tư Dã khẽ khựng lại trong thoáng chốc, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt cũng lập tức rời đi.

“Bây giờ, tôi sẽ nói qua về sắp xếp công việc sắp tới của em tại Liệu Dũ Viện Hắc Cách Lí Sâm.”

“A khu hiện tại có sáu người, lần lượt là: điện hạ Ethan, Tắc Mâu Nhĩ tiên sinh, người giàu nhất Liên Bang, vương tử nhân ngư tộc Amos, điện hạ Casper của quốc gia Cape, thượng tướng Tu của Đế quốc Năm Sao, và Hall, con trai út của công tước Bối Đức Phúc Đức, cũng là người thừa kế tương lai.”

Tang Niệm yên lặng lắng nghe, thầm đoán có lẽ sẽ sắp xếp người cô phải phụ trách. Trong lòng cô lặng lẽ cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để là Hall, và tốt nhất cũng đừng là vị kia, người có ánh mắt âm u kỳ lạ kia, Tắc gì đó.

“Xét thấy em vừa mới đến, kinh nghiệm vẫn còn thiếu, giai đoạn đầu sẽ chủ yếu học tập và làm những công việc nhẹ. Tạm thời, em sẽ phụ trách việc phát thuốc hàng ngày cho sáu vị tiên sinh, thiếu gia của A khu.”

Hàng ngày?

Sáu người?

Khuôn mặt trắng trẻo của Tang Niệm lập tức càng thêm trắng bệch.

“Có vấn đề gì sao?”

Tư Dã ngẩng mắt liếc nhìn cô, ánh mắt như thể đã đọc thấu mọi cảm xúc bất an trong lòng cô.

“Không… không có ạ.”

Tang Niệm lén siết tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Chút nữa tôi sẽ nhờ An Cách dẫn em về ký túc xá để sắp xếp hành lý.”

“An Cách cùng viện trưởng đã ra ngoài rồi ạ.”

Tang Niệm nói khẽ.

“À, vậy sao.”

Tư Dã khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cơn mưa đã tạnh, nhưng trời vẫn âm u, không có dấu hiệu sáng sủa. Ánh sáng xám tro nhuốm lên sống mũi cao thẳng của người đàn ông, khiến anh càng trở nên tuấn tú nổi bật.

“Vừa hay tôi cũng rảnh, để tôi dẫn em qua đó luôn.”

Vừa nói, Tư Dã vừa chậm rãi đứng dậy, vóc người cao lớn bất giác che khuất ánh sáng trước mặt Tang Niệm.

Cô có phần kinh ngạc, vội vàng đứng dậy đi theo.


 

“Điện hạ, đến giờ tiêm thuốc trị liệu rồi ạ.”

Mary bưng một khay kim loại bạc bước vào phòng của Ethan.

Cô không phải lần đầu tiếp xúc với vị thái tử tôn quý của đế quốc này. Anh luôn cao ngạo ít nói, nhưng lại đối xử với người khác rất lễ độ, ôn hòa.

Khác hoàn toàn với năm người còn lại ở A khu, tâm trạng luôn bất định, tính cách thay đổi thất thường, Ethan điện hạ dù có phát bệnh cũng chưa từng làm tổn thương bất kỳ ai.

Hơn nữa, với gương mặt tuấn tú cùng thân phận cao quý của mình, Mary từng không chỉ một lần mơ mộng, nếu có thể tiếp cận gần hơn với điện hạ, có khi nào cô sẽ được thay đổi thân phận Beta thấp kém của mình?

Trong sáu người này, anh là người duy nhất mà cô cảm thấy có hy vọng để leo lên.

Chỉ tiếc, hôm nay cô đã đánh giá sai tình thế.

Mary không biết rằng cuộc đối thoại sáng nay ở cửa, từng câu từng chữ đều bị vị thái tử Alpha này nghe thấy.

Cả buổi sáng, Ethan không hề nhìn cô một lần, sắc mặt lạnh đến đáng sợ, như thể cả người chìm trong hầm băng. Bầu không khí trong phòng cũng trở nên áp lực, nhiệt độ dường như giảm xuống vài độ chỉ trong nháy mắt.

“Điện hạ.”

Mary cúi thấp người hết mức, gần như nửa quỳ xuống trước giường của thiếu niên tóc bạc, giọng điệu mềm mại lấy lòng:

“Ngài chỉ cần phối hợp với tôi một chút thì chứng bệnh mới có thể nhanh chóng được kiểm soát.”

Dứt lời, cô ta chủ động đưa tay ra định nắm lấy cánh tay đối phương, nhưng lại bị thiếu niên ghét bỏ nghiêng người tránh né.

Ánh mắt màu hổ phách dưới hàng mi bạc khẽ lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Tôi muốn Tang Niệm… Liệu Dũ Sư đến.”

Giọng Alpha trầm thấp, từng chữ rõ ràng, mang theo khí thế không cho phép kháng cự của một người sinh ra đã đứng trên đỉnh cao.

Mary lập tức biến sắc, cảm giác như tim bị ném xuống hầm băng, lạnh đến tê tái.


 


 


 


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play