Căn phòng u ám, thiếu nữ dần lấy lại chút bình tĩnh, giọng nói có phần cầu xin khiến đầu óc Ethan đang hỗn loạn cũng tỉnh táo thêm đôi chút.

Hắn chưa bao giờ mất kiểm soát như hôm nay. Dù mỗi lần kỳ động dục đến, hắn đều có thể xử lý ổn thỏa, chưa từng để bản thân phạm phải sai lầm.

Từ khi sinh ra đến nay, Ethan chưa từng tận mắt thấy một Omega. Trên thế giới này, tất cả Alpha đều như hắn, chỉ có thể dựa vào chế phẩm mô phỏng tin tức tố Omega để làm thuốc, gian nan vượt qua từng đợt kỳ phát tình.

Dĩ nhiên, cũng có một số người lựa chọn phát tiết lên Beta, những kẻ yếu thế hơn.

Trong mắt thế hệ Alpha trẻ tuổi như hắn, Omega chỉ tồn tại trong lịch sử chủng tộc, xa vời, thần bí.

Thiếu nữ trước mặt, rõ ràng chỉ là một Beta bình thường.

“Xin lỗi…” Ethan khàn giọng nói, hơi thở nóng rực phả vào sau cổ Tang Niệm khiến cô bất giác run rẩy. Giữa không khí ám muội, lời xin lỗi ấy dường như lại càng khiến mọi thứ trở nên khó xử hơn.

Dù vậy, hắn vẫn không buông tay đang giữ sau eo cô. Cả người mềm nhũn, như thể không còn xương cốt, gần như dồn hết trọng lượng lên cơ thể Tang Niệm.

Dù cô chỉ là một Beta, trên người lại mang theo một mùi hương khiến Alpha đang khô nóng như hắn bất giác muốn lại gần, bản năng vượt qua cả lý trí từ trước đến nay.

Tang Niệm không dám động đậy, vừa hoảng sợ, vừa luống cuống không biết phải làm gì.

Người trước mặt là Thái tử tôn quý của Đế quốc. Một thân một mình lạc đến thế giới này, cô căn bản không có tư cách đắc tội.

Chỉ có thể để mặc hắn ôm lấy mình như vậy.

Cậu thiếu niên ghé vào vai cô, hơi thở dồn dập mà nặng nề, trong đêm khuya tĩnh lặng lại càng rõ ràng.

Cảnh tượng ấy khiến Tang Niệm bất giác nhớ đến con chó lông vàng cô từng nuôi ở nhà. Vào mùa hè, mỗi lần chạy một vòng ngoài trời rồi quay về, nó cũng sẽ thở dốc như vậy, gấp gáp, thô nặng.

Nhưng rõ ràng, nhịp thở kiểu này mà đặt lên người con người, thì không thể là dấu hiệu khỏe mạnh.

Huống hồ, đối phương vốn không phải người bình thường!

Tang Niệm từ khi bước vào thế giới này, chẳng phải đã hiểu rất rõ điều đó sao?

Nữ Alpha ở đây thậm chí cũng có dáng vẻ, khí thế như đàn ông. Lúc mới đến, trong tiềm thức Tang Niệm vẫn luôn cho rằng họ là… đồng tính. Về sau, cô mất rất lâu để chấp nhận thực tế ấy.

Trong ba tháng huấn luyện, Tang Niệm từng gặp vài nữ Alpha chủ động có ý với cô. Từ đó, cô hoàn toàn gạt bỏ suy nghĩ ngây thơ rằng họ chỉ đơn thuần là “chị em cùng giới”.

Bởi nơi đây, vốn không phải thế giới nơi cô từng sống.

Quyền lực và tiền tài là tối thượng. Alpha cao cao tại thượng, muốn nghiền nát một Beta thấp kém dễ như bóp chết một con kiến. Vì Alpha vừa hiếm vừa quý, ngay cả pháp luật Liên bang cũng khoan dung với họ hơn người thường.

Trừ những Beta cực kỳ xuất sắc, thiên phú nổi bật, hoặc may mắn kết hôn với Alpha, phần lớn Beta bình thường sống ở đây không hề có chút tôn nghiêm.

Tang Niệm nhận ra điều đó từ rất sớm, vì thế luôn sống cẩn trọng từng chút.

Tại trường huấn luyện, hầu hết Beta đều sẽ bị phân đến các viện điều dưỡng của Đế quốc. Tang Niệm mãi đến trước ngày xuất phát đến Hắc Cách Lý Sâm mới biết điểm đến của mình.

Hôm ấy, các bạn học trong ký túc xá nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương hại, cứ như thể cô sắp bước vào vực sâu không đáy, một khi đã rơi xuống thì không còn đường quay lại.

“Hắc Cách Lý Sâm thật sự đáng sợ như vậy sao?” Tang Niệm ngây thơ hỏi.

“Còn hơn cả đáng sợ,” bạn học cùng phòng nhếch môi, giọng điệu không chút khách khí, “Nơi đó là nơi tập trung các Viện Điều Dưỡng của Đế quốc, cũng là nơi tiêu hao Liệu Dư Sư nhiều nhất. Hiểu ‘hao tổn’ nghĩa là gì không? Những Beta Liệu Dư Sư bị điều đến đó, phần lớn đều trở thành đồ chơi cho đám quyền quý, nhẹ thì bị thương, nặng thì chết hoặc bị tra tấn đến tinh thần sụp đổ.”

Cô ta dừng lại một chút, liếc nhìn Tang Niệm: “Hơn nữa, nơi đó tuyển nhiều nhất chính là Beta nữ trẻ tuổi, xinh đẹp như cậu!”

Tang Niệm: “……”

Đêm hôm đó, Tang Niệm ôm chặt chăn, cuộn tròn trên giường, gần như không tài nào chợp mắt.

Không biết đã qua bao lâu, hơi thở của thiếu niên dần ổn định, nhịp thở chậm lại. Tang Niệm cảm nhận được vai mình càng lúc càng nặng, cơ thể gầy yếu sắp không chống đỡ nổi nữa.

Sao mà càng lúc càng nặng thế này…

“Điện hạ?” Tang Niệm khẽ gọi thử một tiếng.

Thiếu niên không đáp lại, dường như đã ngủ.

Tang Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã vượt qua đêm đầu tiên ở Hắc Cách Lý Sâm một cách bình an.

Cẩn thận gỡ thiếu niên đang ngủ say khỏi người mình, Tang Niệm nín thở suốt cả quá trình, sợ làm hắn tỉnh giấc. Mãi đến khi xong xuôi, cô mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Dọn dẹp xong mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn, Tang Niệm quyết định tạm nghỉ trên chiếc sofa nhỏ trong phòng, để nếu điện hạ có gì bất thường trong đêm, cô còn kịp xử lý ngay.

Sáng hôm sau, Tang Niệm dậy sớm, chuẩn bị nước rửa mặt, dụng cụ, dược tề cho điện hạ. Theo quy trình, cô còn phải giám sát tình trạng cơ thể của hắn, thông qua vòng tay làm việc gửi dữ liệu theo thời gian thực về thiết bị đầu cuối của tiên sinh Tư Dã.

Ethan suốt quá trình đều rất yên tĩnh, cũng rất phối hợp.

Vì chứng bệnh ảnh hưởng đến thị lực, trông hắn không khác gì một người mù. Rất nhiều việc không thể tự làm, kể cả việc uống dinh dưỡng tề, cũng phải để Tang Niệm đích thân đưa đến bên miệng.

Thiếu niên tóc bạc, làn da trắng mịn, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn về phía cô. Khi nuốt xuống dinh dưỡng dịch, yết hầu khẽ chuyển động, phát ra âm thanh như đá rơi xuống mặt hồ, rõ ràng và lặng lẽ.

“Cô tên gì, Beta Liệu Dư Sư?” Ethan mở miệng, giọng khàn khàn, nhẹ và lạnh.

“điện hạ, tôi tên là Tang Niệm.”

“Tôi nhớ rồi. Tang Niệm.”

Khi đó, Tang Niệm đang nghiêng người thu dọn. Qua khóe mắt, cô thoáng thấy trên môi thiếu niên tóc bạc dường như hiện lên một nụ cười rất nhạt. Nhưng chỉ trong chớp mắt, gương mặt kia đã trở lại như cũ, khiến cô không khỏi hoài nghi bản thân có phải đã nhìn nhầm.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tang Niệm liền tiến lại kiểm tra.

Người đứng ngoài chính là Liệu Dư Sư Mary, người mà cô đã gặp hôm qua.

“Mới đến à? Tôi đến thay ca.”

Giọng nói của đối phương không mấy khách khí, mang theo một cảm giác áp lực kiểu “ma cũ bắt nạt ma mới”.

“Là ý của tiên sinh Tư Dã sao?” Tang Niệm cẩn thận xác nhận lại.

Mary từ trên cao nhìn xuống, không kiêng nể gì mà quét mắt một lượt khắp người Tang Niệm, giọng không kiên nhẫn, khoanh tay nói:

“Nếu không thì sao? Nếu không phải để đối phó với Ryan, Liệu Dư Sư cao cấp khu B, cô nghĩ Tư Dã tiên sinh vì lý do gì lại để một người mới vào nghề, không hề có kinh nghiệm, như cô đến chăm sóc cho điện hạ tôn quý nhất của Đế quốc? Cô có thể ở lại khu A, đã là ân điển lớn lao rồi.”

Tang Niệm khẽ cuộn ngón tay, cô thật sự không nghĩ nhiều đến vậy, cũng không hiểu vì sao đối phương lại tỏ ra địch ý như thế.

Loại cảm giác này… giống như cô đã cướp đi thứ gì đó thuộc về Mary.

“Tôi hiểu rồi.”

Tang Niệm quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ phía sau, trong lòng do dự không biết có nên chào điện hạ một tiếng rồi rời đi hay không. Nhưng nghĩ lại, mình cũng chỉ là một Beta Liệu Dư Sư mới đến, không đáng kể gì, có lẽ rời đi như thế cũng không vấn đề gì.

Dưới ánh mắt đuổi khéo của Mary, Tang Niệm nhanh chóng rời khỏi.

Cô đi thang máy thẳng xuống tầng một. So với ánh sáng nhân tạo ấm áp trên tầng bảy, hành lang nơi này vẫn lạnh lẽo và âm u như hôm qua.

Không biết kế tiếp sẽ được phân công làm gì, Tang Niệm chỉ có thể dựa vào ký ức, lần theo đường cũ tìm đến văn phòng của tiên sinh Tư Dã.

Một viện Liệu Dư lớn như vậy, vậy mà chẳng gặp mấy người. Không gian xung quanh yên tĩnh đến rợn người.

“Tang Niệm?”

Một giọng nói vang lên ở chỗ rẽ hành lang. Là một nữ Beta mặc đồng phục trắng giống cô, chính là An Cách, người hôm qua đi theo bên cạnh viện trưởng.

“Thấy được cô thật tốt quá! Mà không phải cô đang trực ở chỗ điện hạ sao?” An Cách hỏi.

“Mary đến thay ca rồi,” Tang Niệm đáp đúng sự thật.

“Cái Mary đó à, trời ơi… Lúc nào cũng mơ mộng viển vông. Cô ta còn ảo tưởng leo lên người điện hạ để trở thành vương phi của Đế quốc kia kìa. Không biết thân phận mình có đủ trình hay không nữa.”

An Cách tỏ vẻ khinh thường, sau đó lại bất ngờ nắm lấy tay Tang Niệm:

“Cô có thể giúp tôi một việc được không?”

“Chuyện gì vậy?” Tang Niệm hỏi lại, giọng mang theo thiện ý.

“Vừa nãy viện trưởng gọi tôi đi cùng đến trung tâm thành trấn của Hắc Cách Lý Sâm, chọn vật tư sinh hoạt cho nhân viên ở đây. Viện trưởng vốn cái gì cũng muốn tự tay làm. Nhưng mà tôi còn phải đem mấy quả táo này lên cho thiếu gia Hall ở tầng ba. Cô có thể giúp tôi đem lên được không?”

Tang Niệm cụp mắt nhìn túi giấy trong lòng đối phương, những quả táo đỏ au, mọng nước tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

“Không vấn đề gì.”

Cô cảm thấy việc này hẳn không quá khó, giúp một tay cũng xem như có thể kết thêm một người bạn.

Nghe Tang Niệm dứt khoát đồng ý, An Cách như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm:

“Tang Niệm, cô thật sự tốt quá.”

Nhìn thiếu nữ ôm lấy túi táo, gương mặt ngây thơ bước về phía thang máy, An Cách chớp mắt, trong lòng dâng lên một chút thương cảm.

Cô không nói cho Tang Niệm biết, vị tiểu thiếu gia nhà Công tước Bối Đức Phúc kia chính là người khó chiều nhất khu A.

Chỉ mong mọi chuyện với cô ấy sẽ suôn sẻ.

So với việc hầu hạ vị kia, An Cách tình nguyện theo viện trưởng ra ngoài hít thở không khí còn hơn.

Thang máy dừng ở tầng ba, Tang Niệm ôm túi táo bước ra, men theo hành lang đến trước cửa phòng có đánh dấu tên “Bối Đức Phúc”.

Cô vừa giơ tay định gõ thì cửa đã mở ra.

Người xuất hiện là một thiếu niên với mái tóc đỏ rực rỡ, ngũ quan tuấn tú, nhưng chỉ trong chớp mắt, biểu cảm trên mặt đã chuyển thành tức giận gay gắt.

“Sao đến trễ thế hả!”

“Xin lỗi… An Cách Liệu Dư Sư có việc theo viện trưởng ra ngoài. Tôi đến giúp cô ấy mang đồ.”

Tang Niệm nhỏ giọng giải thích.

Lúc này, thiếu niên mới chú ý đến cô gái xa lạ trước mặt, ánh mắt hơi nheo lại.

“Cô là Beta Liệu Dư Sư mới tới?” – giọng hắn sắc lạnh, mang theo chút châm chọc.

Tang Niệm cụp mắt, nhẹ giọng “ừ” một tiếng, chỉ mong nhanh chóng đưa xong táo rồi rời đi.

“Hall thiếu gia, ngài muốn táo.”

Cô đưa túi giấy trong tay về phía hắn.

Thiếu niên vươn tay ra, giả vờ muốn nhận lấy, nhưng đúng lúc Tang Niệm buông tay thì hắn cũng rút tay lại.

Túi giấy rơi xuống đất, những quả táo đỏ lăn tứ tán như những viên ngọc vỡ tung ra từ bình thủy tinh.

“Xin lỗi…”

Tang Niệm vội vàng ngồi xổm xuống nhặt táo, trong khi thiếu niên chỉ cười khẽ, rõ ràng đắc ý vì trò trêu đùa của mình.

“Đám táo này bẩn rồi, mang đi, đổi chỗ khác sạch sẽ hơn.”

“Nhưng mà…” Tang Niệm nhìn mấy quả táo trong tay, rõ ràng vẫn còn rất tốt, chỉ cần lau đi là được.

Cô biết hắn đang cố tình làm khó mình, nhưng cũng không dám phản kháng.

Giây tiếp theo, một bóng người áp xuống trước mặt cô.

Thiếu niên cũng ngồi xổm xuống, ánh mắt sắc sảo từ đôi mắt phượng đẹp đẽ lướt qua gương mặt Tang Niệm, đánh giá không kiêng nể.

“Một Beta Liệu Dư Sư xinh đẹp thế này mà lại bị giữ ở khu A, đám lão già bên khu B lần này rộng lượng thật đấy.”

Tang Niệm không để ý đến hắn, tiếp tục nhặt táo.

Thiếu niên tỏ ra mất kiên nhẫn, hối thúc:

“Tôi bảo là đổi cái mới, sạch sẽ hơn cơ mà.”

“Nhưng dù sao mấy quả này cũng phải nhặt lên đã. Chúng chỉ bám chút bụi thôi, lau đi vẫn có thể ăn được.”

Tang Niệm ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp lại, nói xong thì lập tức hối hận.

Bởi vì cô thấy nét mặt thiếu niên tóc đỏ kia từ tức giận chuyển sang… thú vị.

Hall đích thực rất giận, vì trước giờ chưa từng có Liệu Dư Sư nào dám nói ngược lại với hắn. Nhưng thiếu nữ trước mặt này thật sự quá đáng yêu, đặc biệt là khuôn mặt non nớt, trắng hồng tự nhiên, không phấn son mà vẫn nổi bật.

Hắn nhìn bàn tay mình rồi như không nhịn được, vươn tay ra, búng nhẹ vào gương mặt mềm mại kia.

Tang Niệm: “……”

Cô đang nhặt táo thì khựng lại, trong đầu như có một trận cuồng phong quét qua.

Vị thiếu gia này… đang làm cái gì vậy QAQ!?

Nhìn thấy gương mặt cô gái bối rối, hoảng hốt, Hall càng thêm thích thú, vô thức dùng lực mạnh hơn một chút.

Đau quá…

Hốc mắt Tang Niệm lập tức ươn ướt, ánh mắt long lanh nước, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Hall cau mày, hoảng hốt buông tay, trong lòng lần đầu tiên dâng lên cảm giác… làm sai chuyện gì đó.

“Cô sẽ không… sẽ không định khóc ngay trước mặt tôi đấy chứ?!”

Thiếu gia tóc đỏ, Hall  lập tức nói lắp, như thể vừa đụng trúng bom hẹn giờ.


 


 


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play