Bọn họ vừa rồi nhắc đến vị Ethan điện hạ kia, người đang là Thái tử của Đế quốc Mạc Tư.

Vị điện hạ này là một Alpha mang tinh thần lực cấp S xuất sắc, từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục ưu việt nhất trong hoàng thất quý tộc, phẩm hạnh và học thức đều ưu tú, chỉ số thông minh lại vượt trội. Năm mười chín tuổi, anh đã tốt nghiệp Học viện Quân sự Đế quốc với thành tích đứng đầu niên khóa, trở thành đại diện tiêu biểu cho thế hệ trẻ, là tương lai được kỳ vọng của toàn Đế quốc.

Trong suốt ba tháng ở trung tâm huấn luyện, Tang Niệm đã không ít lần nghe người khác tán dương về anh. Rất nhiều nữ Beta trẻ tuổi đều ngưỡng mộ vị điện hạ này, thầm yêu đơn phương, si mê không thôi.

Tang Niệm thậm chí từng có dịp may được gặp anh một lần, khoảng một tháng trước.

Hôm đó cô nhận lời nhờ vả của giáo viên, mang tài liệu đến Giáo đình. So với ngày thường, Giáo đình hôm đó đông đúc hơn nhiều. Cô ôm chặt túi văn kiện, cố gắng len qua đám đông.

Giống như một con đê vừa bị vỡ tung, tầm mắt Tang Niệm bỗng trở nên trống trải và sáng bừng.

Chính giữa quảng trường trung tâm, thiếu niên được vạn người vây quanh như tinh tú vây quanh trăng sáng. Gương mặt tuấn tú ấy mang theo vẻ điềm tĩnh và nghiêm nghị vượt xa tuổi tác. Mái tóc bạc dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói lòa như được phủ một lớp ánh kim lạnh lẽo.

Người như vậy, dù xuất hiện ở đâu cũng là tiêu điểm tuyệt đối.

Tang Niệm lướt qua, chỉ dám liếc nhìn thoáng qua. Đối phương dường như nhạy bén phát hiện ra ánh mắt đang dõi theo mình, vừa hay cũng nhìn về phía cô.

Chỉ một cái liếc mắt, lại khiến người ta như rơi vào ảo giác. Tang Niệm hoảng hốt bước nhanh hơn, vòng sang hướng khác rời đi.

Sau đó có người nói với cô, hôm đó điện hạ đến Giáo đình.

Hiện tại, Tang Niệm đang chuẩn bị theo Tư Dã tiên sinh đến gặp vị điện hạ này để tiến hành chữa trị.

Cô vốn không có nhiều kinh nghiệm thực tế. Trường học cũng chưa từng cho phép những Beta có thân phận thấp kém như họ được luyện tập trên cơ thể sống của Alpha.

Ở thế giới này, Alpha vốn sinh ra đã ở đẳng cấp cao hơn Beta.

Trong thang máy, đứng sau Tư Dã tiên sinh, Tang Niệm lặng lẽ quan sát góc nghiêng của anh.

Người như Tư Dã tiên sinh, một Beta mang năng lực chữa trị cấp S, quả thật vô cùng hiếm thấy. Toàn Liên Bang đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có vài người như vậy.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Tư Dã khẽ cười, giọng nói trầm ấm vang lên:

“Mỗi Liệu Dũ Sư đều phải trải qua bước đầu tiên này, em không cần quá lo lắng. Lát nữa đến nơi, cứ nhìn kỹ cách tôi làm là được.”

Giọng anh từ tính, ôn hòa, từng cử chỉ đều toát ra vẻ điềm tĩnh nhẹ nhàng, khiến người ta không khỏi cảm thấy an tâm. Ở bên cạnh anh, dường như mọi thứ đều trở nên yên ổn và ấm áp.

Tang Niệm cũng dần bớt căng thẳng hơn.

Con số trên bảng hiển thị dừng lại ở tầng bảy.

Tư Dã mặc blouse trắng bước ra trước, Tang Niệm theo sát phía sau.

Khung cảnh trước mắt hoàn toàn khác biệt với vẻ âm u tiêu điều của tầng một. Tầng bảy giống như một thế giới khác, sáng sủa, sạch sẽ đến mức gần như lóa mắt.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi liên miên không dứt, nhưng dưới ánh sáng nhân tạo mô phỏng tự nhiên của nơi này, tầm nhìn vẫn trong trẻo. Trong khoảnh khắc, người ta dường như quên mất cơn mưa lạnh buốt đang rơi bên ngoài, quên cả cảm giác rét thấu xương kia.

Chỉ còn lại một mảnh ấm áp dịu dàng.

Nơi đây là nơi ở của Thái tử Đế quốc, điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

“Tư Dã tiên sinh!”

Một nữ Liệu Dũ Sư Beta đang chờ ngoài phòng bệnh bước nhanh đến chào hỏi.

“Tình trạng điện hạ thế nào rồi?” – Tư Dã nghiêm túc hỏi.

“Không ổn lắm. Cậu ấy đã xuất hiện triệu chứng mờ mắt, lần này nghiêm trọng hơn hẳn mọi lần trước.”

Tang Niệm không tiện xen lời, chỉ có thể im lặng đi theo hai người vào trong. Băng qua phòng khách rộng rãi, cuối cùng họ đến được phòng ngủ chính.

So với phòng bệnh trong bệnh viện, nơi này càng giống phòng suite cao cấp trong khách sạn xa hoa.

Trên chiếc giường bệnh trắng muốt, một thiếu niên đang yên lặng tựa vào đầu giường. Mái tóc bạc như sương tuyết phủ xuống, lấp lánh ánh sáng dưới đèn. Đôi mắt hổ phách sau lớp kính không viền phản chiếu ánh sáng như lưu ly.

Cậu có khí chất cao quý như được khắc vào xương cốt từ khi sinh ra, giữa chân mày vương chút lạnh lùng và cao ngạo nhàn nhạt.

Bên giường đứng một thanh niên mặc quân phục xanh lục, phó quan của Thái tử, chủ động tiến đến báo cáo tình hình với Tư Dã:

“Hôm qua vẫn còn rất ổn, nhưng sáng nay điện hạ đột nhiên không nhìn rõ mọi thứ.”

“Phó quan Colin cứ yên tâm, mọi việc tiếp theo giao cho chúng tôi.”

Tư Dã bước nhanh tới trước, giơ một ngón tay lên hỏi:

“Điện hạ, ngài có nhìn rõ đây là gì không?”

Thiếu niên tóc bạc khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo chút bất lực:

“Chỉ là một mảnh trắng xoá… tôi chỉ nhìn được bóng người, nhưng không thấy rõ khuôn mặt.”

“Đúng là nghiêm trọng rồi.”

Dưới hiệu lệnh của Tư Dã, một nữ Liệu Dũ Sư bên cạnh lập tức đưa tới thiết bị kiểm tra cùng ống thuốc trị liệu màu lam.

Phó quan mặc quân phục đứng im lặng bên cạnh, ngẩng đầu quan sát, không dám lên tiếng quấy rầy.

Tang Niệm cũng không khác gì, ngoan ngoãn đứng ở khoảng cách vừa phải, yên lặng chờ đợi chỉ thị, không hề làm phiền đến việc điều trị.

“Giá trị tinh thần hải thuần tịnh vậy mà trong thời gian ngắn rơi xuống còn 6…”

Tự mình kiểm tra một lượt, đến cả Tư Dã cũng không dám tin vào con số trước mắt.

Phó quan bên cạnh nghe xong lập tức lộ vẻ lo lắng, cả người căng thẳng, sợ điện hạ xảy ra chuyện không hay.

Tư Dã rút ra một ống trị liệu tề, tiêm thẳng vào cánh tay Ethan, đồng thời dùng tinh thần lực thúc đẩy dược tề phát huy tác dụng.

Một cảm giác cản trở mạnh mẽ không thể diễn tả được lập tức đẩy ngược tinh thần lực của anh ra ngoài. Phải mất một phen cố gắng, anh mới tiêm xong được ống đầu tiên.

“Tư Dã tiên sinh, ngài ra mồ hôi rồi.” Một nữ Liệu Dũ Sư bên cạnh lo lắng nói.

Dù vậy, Tư Dã vẫn tiếp tục thao tác, tiêm tiếp ba ống trị liệu tề cho Ethan. Quả nhiên, lực cản vẫn mạnh như cũ, khiến anh buộc phải đi đến một kết luận.

“Điện hạ, rất có thể kỳ nhạy cảm của ngài đã đến sớm hơn dự kiến.”

“Không, không thể nào, sao có thể như vậy…”

Colin, phó quan bên cạnh, vẻ mặt hoài nghi, không thể tin nổi.

Tư Dã quay đầu lại nhìn thẳng vào đối phương, giọng chắc chắn:

“Lần này điện hạ khởi phát kỳ nhạy cảm sớm hơn một tháng. Một tháng trước, ngài ấy từng gặp phải chuyện gì đặc biệt, hoặc tiếp xúc với ai khác thường sao?”

“Tuyệt đối không có! Tôi luôn ở bên cạnh điện hạ.” Phó quan lập tức cam đoan.

Tư Dã nghe xong cũng cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể nhìn về phía thiếu niên tóc bạc đang ngồi trên giường, nói chậm rãi:

“Điện hạ, lần này chỉ sợ ngài cần phải ở lại Hắc Cách Lí Sâm một thời gian.”

Thiếu niên có gương mặt trắng trẻo như ngọc không lộ ra nhiều bất ngờ, tựa như đã sớm đoán được kết cục này.

Cậu hơi cong khóe môi, nở một nụ cười nhạt đầy bất đắc dĩ:

“Làm phiền rồi.”

Colin âm thầm siết chặt ngón tay, cả trái tim đều như bị bóp nghẹt.

“Tư Dã tiên sinh, theo quy định quản lý của Hắc Cách Lí Sâm, xin ngài…”

Không đợi Tư Dã nói hết, người đàn ông mặc quân phục đã hiểu ý, lui về sau một bước, cúi người hành lễ, giọng vang dội mà trầm ổn:

“Điện hạ xin giao phó cho các vị.”

“Colin phó quan không cần khách sáo. Để ứng phó với kỳ nhạy cảm lần này của điện hạ, tôi sẽ sắp xếp một Liệu Dũ Sư túc trực 24 giờ.”

Dứt lời, ánh mắt Tư Dã đảo qua hai nữ beta Liệu Dũ Sư trong phòng.

Mary lập tức lộ vẻ nôn nóng, gần như muốn đem mong muốn được ở lại túc trực viết lên mặt.

“Tang Niệm, em ở lại.” Tư Dã gọi.

“……” Tang Niệm khẽ siết chặt tay, giọng run nhẹ, giống như một chú chim non sợ hãi, theo phản xạ cắn nhẹ cánh môi mềm, khẽ đáp:

“Được.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Liệu Dũ Sư Mary hướng về phía Tang Niệm tràn đầy khó hiểu và oán hận.

Tựa như muốn nói: “Cô là người mới tới, dựa vào cái gì mà được ở lại bên cạnh điện hạ cao quý như vậy?”

Dù Tư Dã cũng cho rằng giao công việc quan trọng này cho một người mới sẽ hơi mạo hiểm…

Nhưng anh có lý do và tính toán riêng của mình.

“Tư Dã tiên sinh, thật sự muốn để một Liệu Dũ Sư kiến tập mới vào chăm sóc điện hạ sao? Cô ta thật sự có thể làm tốt được không?”

Tiễn bước phó quan Khắc Lâm xong, Mary liền đuổi theo bước chân Tư Dã, không nhịn được đặt câu hỏi.

“Mọi chuyện đều cần có lần đầu tiên. Ai cũng phải trải qua quá trình học hỏi như vậy. Chúng ta cần đối xử công bằng, tạo cơ hội cho tất cả mọi người. Mary Liệu Dũ Sư, cô còn có việc gì khác không?”

Tư Dã hơi nhướng mày, gương mặt vẫn giữ nét ôn hòa như thường lệ, nhưng từng câu từng chữ lại ẩn chứa ý tứ tiễn khách rõ ràng.

Mary nghẹn họng, bước chân khựng lại ngay trước cửa văn phòng anh, sắc mặt trắng bệch đầy xấu hổ và khó xử.

“Xin lỗi, Tư Dã tiên sinh, tôi… không còn chuyện gì khác.” Giọng nói của cô cứng đờ, như phải gắng lắm mới từ cổ họng phát ra được.

Tư Dã nhàn nhạt cong khóe môi, mỉm cười ôn hòa:

“Vậy thì đi làm việc đi.”

Giọng anh như gió xuân mơn man, vẫn dịu dàng ấm áp, khiến người ta gần như quên mất cảm giác lạnh lẽo thoáng hiện trong khoảnh khắc trước đó, như thể chỉ là ảo giác.

Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tang Niệm và vị điện hạ kia.

Cô không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, khó tránh khỏi có chút căng thẳng, tay chân lúng túng.

“Điện hạ, ngài có muốn uống nước không?” Tang Niệm rụt rè hỏi.

“Cho tôi yên tĩnh một lúc.”

Giọng thiếu niên tóc bạc khàn khàn, như bị phủ một tầng sương lạnh. Cậu nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lãnh đạm như băng tuyết trên đỉnh núi, lạnh lùng và xa cách đến mức khiến người khác cảm thấy vô cùng cô độc.

Cậu đúng là lạnh nhạt, nhưng cũng vô cùng lễ độ. Dù đối diện chỉ là một beta thân phận thấp kém như Tang Niệm, cậu cũng không hề thể hiện thái độ kênh kiệu.

Tang Niệm không có ác cảm với vị điện hạ này, trái lại, trong lòng dần dấy lên một chút đồng cảm.

Cao quý như vương trữ, thiên chi kiêu tử được mọi người ngưỡng vọng, vậy mà cũng phải chịu đựng căn bệnh do gen mang lại, đau đớn và áp lực từ khi sinh ra.

“Tôi sẽ ở ngay bên ngoài phòng. Nếu điện hạ có yêu cầu gì, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong, Tang Niệm lặng lẽ rời khỏi phòng.

Hoàng hôn buông xuống nặng nề. Sau một ngày mưa dầm, bầu trời cuối cùng cũng có dấu hiệu tạnh dần.

Dưới màn đêm u ám, tòa lâu đài Hắc Cách Lí Sâm mang phong cách cổ xưa dần sáng đèn. Những ánh sáng leo lét len qua lớp kính dày, khiến viện Liệu Dũ giữa cánh rừng âm trầm như một viên dạ minh châu tỏa sáng lặng lẽ trong đêm tối.

[Ngày 10 tháng 11 năm 3677 theo lịch tinh hệ. Một Liệu Dũ Sư mới đến Hắc Cách Lí Sâm…]

Tư Dã vẫn luôn giữ thói quen viết nhật ký. Anh thích dùng bút viết lên giấy, lắng nghe âm thanh ngòi bút lướt qua từng trang, điều đó khiến anh cảm thấy yên ổn, như thể xác thực sự tồn tại trong cuộc sống hiện tại.

Ngay giây tiếp theo, cửa văn phòng bị đẩy ra bởi một vị khách không mời mà đến. Tư Dã cũng không cần ngẩng đầu đã lên tiếng:

“Vào đi.”

Anh biết rõ là ai, như thể người kia cố tình đợi sẵn ở ngoài cửa.

“Này Tư Dã, sao cậu không nói tiếng nào đã mang tiểu beta bên khu B của tôi sang khu A thế hả?”

Người đàn ông có mái tóc đen dài được buộc gọn sau đầu, vài sợi tóc buông lơi trước trán, mang theo vẻ bất cần và hoang dã. Cách cư xử cởi mở và có phần tùy tiện của anh ta khiến người ta khó lòng tưởng tượng đây là một Liệu Dũ Sư cao cấp được đế quốc chỉ định.

Tư Dã cuối cùng cũng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Ryan, người đang khoanh tay đứng trước mặt với khí thế “đến hỏi tội”.

“Beta Liệu Dũ Sư ở khu B các cậu còn thiếu bị dẫm hỏng sao?”

Tư Dã hơi híp mắt, cười nhạt, giọng nói nhẹ như gió nhưng lại pha thêm chút mỉa mai.

Ryan suýt nữa nghẹn họng, lập tức kéo ghế ngồi phịch xuống đối diện, quyết định phải tranh luận đến cùng.

“Gì mà gọi là chúng ta B khu? Tôi cũng chỉ là một viên chức làm thuê cho chính phủ đế quốc thôi, nào có quyền can thiệp vào chuyện mấy nhân vật cấp trên ấy.”

“Thế thì cậu cứ nhắm mắt cho qua đi.”

Ryan: “……”

Đào người trắng trợn như thế, không thể nào mềm mỏng chút được à?

Ryan nghiến răng đầy oán hận.

“A khu thiếu nhân lực, điện hạ hôm nay phát tác, chỉ số thuần tịnh tuyến thần kinh giảm mạnh trên diện rộng, giai đoạn dễ cảm cũng vừa mới bắt đầu. Tôi buộc phải để nhân viên mới tới từ khu B qua phòng theo dõi tầng bảy.”

Tư Dã cuối cùng cũng chịu nghiêm túc giải thích.

“Cậu đã nhanh tay nhanh chân điều người đi rồi, tôi còn biết nói gì đây? Cái kiểu này đúng là khiến tôi cứng họng luôn rồi còn đâu!”

Ryan hít sâu một hơi, vừa định nói tiếp lại như sực nhớ ra điều gì: “Khoan đã, điện hạ vào kỳ dễ cảm? Vậy mà cậu còn để một tiểu beta mới đến đi theo? Cậu không sợ—”

Tư Dã ngắt lời anh ta: “Điện hạ không phải kiểu người đó.”

Ryan nghẹn lời, lầu bầu: “Rồi rồi rồi, mấy cậu quý tử vương tộc thì non nớt cao quý, tôi là cái loại già cỗi chai lì, không so được, không so được.”

Nói xong Ryan vỗ vỗ tay đứng dậy: “Nhưng chuyện đào người thế này không có lần sau đâu nhé. Một lần, hai lần thì thôi, chứ thêm nữa thì tôi thật sự không biết ăn nói với cấp trên thế nào.”

“Không tiễn.”

Tư Dã mỉm cười thản nhiên, mấy ngón tay thon dài lại lần nữa cầm lấy cán bút.

Ryan ra đến cửa còn hậm hực cắn răng, sau đó như một cơn gió lướt đi không thèm ngoái đầu.

Tang Niệm cuộn tròn trên sofa phòng khách, cơn buồn ngủ ập đến mà cô không dám thiếp đi.

Bên trong phòng vẫn tối om, yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác lạ.

Tư Dã tiên sinh có gửi tin qua vòng tay thông tin cho cô, cô đã báo lại tình hình trung thực.

【Tư Dã tiên sinh: Nếu điện hạ không có gì bất thường, cô cứ nghỉ ngơi đi. Có thể sẽ là một trận kéo dài, nhớ giữ sức.】

Tang Niệm gõ một chữ “Được” để hồi đáp, ngón tay lướt nhẹ trên giao diện hologram.

Tư Dã tiên sinh luôn mang cảm giác như một tiền bối ấm áp, dịu dàng.

Đột nhiên, âm thanh pha lê vỡ tan vang lên từ bên trong phòng ngủ, chói tai xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Tang Niệm lập tức tắt bảng quang thông tin, vội vàng lao vào trong, không kịp bật đèn, men theo ánh sáng từ phòng khách mà tìm tới mép giường.

“Điện hạ, ngài ổn chứ?”

Trong bóng tối, thiếu niên tóc bạc chống một tay lên mép giường, tiếng thở dốc nặng nề vang vọng rõ ràng bên tai cô, như thể sắp ngạt thở.

“Điện hạ…” Tang Niệm bản năng tiến lại gần, định đưa tay ra chạm vào anh.

“Đừng lại đây!”

Một tiếng quát bất ngờ vang lên khiến Tang Niệm sững người tại chỗ.

Cô lập tức định thần, lấy ra ống tiêm trị liệu mang theo bên người, định bước tới.

“Tôi nói rồi… đừng lại đây.”

Thiếu niên cắn răng, khó khăn phun ra mấy chữ từ tận cổ họng.

“Tôi sẽ tiêm ức chế tề cho ngài, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

Giọng Tang Niệm khản đặc, run rẩy vì lo lắng.

Khi tay cô chạm vào cánh tay Ethan, nhiệt độ nóng bỏng ngoài dự đoán khiến tim cô chấn động.

Chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã đổ gục xuống như một nhánh cây bị gió bẻ gãy, ngã thẳng lên người cô.

Sức nặng đè lên khiến Tang Niệm không dám động đậy, không dám thở mạnh.

Một mùi hương nhàn nhạt, dịu dàng thanh mát như tuyết xuân len lỏi vào chóp mũi, chậm rãi tràn vào lồng ngực.

“Là… mùi tuyết…”

Không kìm được, cô khẽ thì thầm.

Thiếu niên ngã trên người cô cứng đờ, giọng nói khàn khàn đầy kinh ngạc:

“Beta không thể ngửi thấy… tin tức tố của tôi.”

Tang Niệm: “!”

Đây là mùi tin tức tố sao?

Rất nhạt, nhạt đến mức gần như không thể nhận ra.

Ban ngày cô thậm chí chưa từng cảm thấy chút gì.

Tựa như tìm được nơi trút bỏ, thiếu niên lại càng áp sát Tang Niệm, như mèo con gặp được bạc hà mèo, không tự chủ được rúc vào người cô.

Một cảm giác dễ chịu khó diễn tả trào lên, như thể chỉ cần tới gần cô, tất cả đau đớn liền vơi đi.

Ethan chậm rãi siết tay ôm chặt eo cô gái, muốn giam cô lại gần hơn nữa.

“Điện hạ…”

Tang Niệm lúng túng gọi khẽ, muốn đẩy anh ra, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bản năng mách bảo cô rằng không nên để chuyện đi quá xa.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Ethan vùi mặt vào hõm cổ cô gái, từng nhịp thở nóng hổi lan vào da thịt, ngấm vào từng lỗ chân lông.

Cùng với hô hấp dồn dập của thiếu niên, bản năng Alpha trong anh bắt đầu khởi động. Anh không kìm được khẽ dùng răng nanh cọ nhẹ lên sau gáy Tang Niệm.

Tang Niệm hoảng hốt, nghiêm túc nói:

“Điện hạ, tôi là beta. Tôi không có tuyến thể…”


 


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play