Dưới bầu trời xám xịt, mưa dầm mênh mông không ngớt, từng giọt rơi tí tách xuống mặt đất lạnh lẽo, phủ một lớp áp lực vô hình lên toàn bộ khu vực tĩnh lặng này.
Hai người mặc chế phục màu xám trắng, đầu đội mũ choàng trắng từ cửa nhỏ phía tây nam của tòa nhà lớn thuộc Viện Điều Dưỡng Hắc Cách Lí Sâm bước ra. Một trước một sau, họ khiêng cáng – trên cáng phủ một tấm vải bố trắng, sắc mặt nghiêm túc, bước chân nhanh nhẹn.
“Lại thêm một Điều Dưỡng Sư xấu số… May mà tôi không bị phân về khu B.” – Một cô gái mặc chế phục thấp giọng cảm khái, giọng nói mang theo sự u ám.
“Người mới hôm nay đến, khi nào thì báo danh?”
Người hỏi là một nữ tu sĩ mặc chế phục phối màu đen trắng, vóc người hơi mập, không cần tỏ ra nghiêm khắc cũng khiến người khác thấy áp lực.
“Thưa viện trưởng, chắc cũng sắp tới rồi.” – Cô gái đáp lời với vẻ cung kính, cúi đầu gật nhẹ.
Mười giờ sáng, Tang Niệm được đưa từ trung tâm Đế quốc đến một tinh cầu nhỏ nằm ở rìa hệ sao trung tâm của Liên Bang, nơi này gọi là Hắc Cách Lí Sâm.
Xe chuyên dụng của Viện Điều Dưỡng đón cô từ cảng không gian, chạy theo quốc lộ số 51 hướng về phía tây. Càng đi xa trung tâm thành trấn, xe càng lấn sâu vào khu rừng nguyên sinh. Mưa rơi lộp độp không dứt, hương lá xanh thẫm phảng phất trong không khí ngày càng dày đặc.
Những thân cây to lớn rậm rạp che kín ánh mặt trời, khiến khung cảnh trước mắt chìm trong bóng tối, phủ lên một màu ảm đạm lạnh lẽo, khiến người ta bất giác rùng mình.
Tang Niệm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hệ thực vật ở đây có vẻ còn phát triển hơn cả nơi cô từng sống trước kia.
Không rõ đã đi bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng chạy vào một cánh cổng lớn.
Ngẩng đầu nhìn lên, Tang Niệm thấy trước mắt là một tòa kiến trúc giống như lâu đài cổ, cao chừng bảy, tám tầng. Toàn bộ công trình toát ra hơi lạnh cùng khí tức nghiêm ngặt, tựa như một nhà giam cổ xưa bị lãng quên giữa tinh cầu hoang vắng.
Xe vừa dừng hẳn, Tang Niệm đã thấy hai người phụ nữ – một béo, một gầy – bung dù bước nhanh về phía cô. Không dám chần chừ, cô lập tức mở cửa xuống xe.
Mưa bụi li ti rơi trên mặt, thấm qua lớp lông tơ mịn, khiến cô lạnh run. Tang Niệm siết chặt lòng bàn tay, cố gắng xua đi cảm giác bất an đang từng bước len lỏi.
“Tang Niệm, Điều Dưỡng Sư kiến tập mới đến đúng không?”
Người phụ nữ trước mặt có thân hình đầy đặn, mặc đồng phục nữ tu kiểu phương Tây, phần tóc xoăn vàng lộ ra dưới mũ choàng trắng.
“Vâng… là tôi.” – Tang Niệm không giấu được sự căng thẳng, giọng nói khẽ run.
“Tôi là Vưu Lị Tư, viện trưởng Viện Điều Dưỡng Hắc Cách Lí Sâm. Cô có thể gọi tôi là viện trưởng.”
Cách xưng hô thân thiện bất ngờ khiến cảm giác căng thẳng trong lòng Tang Niệm dịu đi phần nào.
“Vâng, viện trưởng.”
Vưu Lị Tư nhìn thiếu nữ trắng trẻo, xinh đẹp trước mặt, ánh mắt chợt lướt qua một tia tiếc nuối. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, biểu cảm ấy đã bị giấu kín, bà quay đầu nói tiếp:
“An Cách, dẫn cô ấy đi làm thủ tục báo danh.”
“Rõ, viện trưởng.”
Cô gái đi cùng viện trưởng gật đầu đáp lời, sau đó đưa ô cho bà, chủ động bước ra màn mưa. Cô liếc nhìn Tang Niệm một cái, nhẹ giọng nói:
“Đi theo tôi.”
Tang Niệm ngoan ngoãn bước theo, cả hai cùng tiến về phía tòa nhà lớn.
Vưu Lị Tư đứng lại một mình, bung dù, ánh mắt dõi theo thân ảnh gầy gò trong bộ đồ trắng – như một đóa hoa nhỏ mong manh lay động giữa gió bão, dễ dàng bị bẻ gãy.
Đáng tiếc…
Lại thêm một người trẻ bị phân về khu B – một nơi chẳng ai muốn tới.
Những năm gần đây, đã có không biết bao nhiêu beta trẻ tuổi, xinh đẹp bị đưa đến khu B – khu vực do những lão quyền quý có thế lực khống chế. Dù là viện trưởng, bà cũng hoàn toàn không có quyền can thiệp vào quyết định từ phía Liên Bang và Đế quốc.
Dưới danh nghĩa là nhân viên thần chức cấp cao do Giáo đình phái đến, cô chỉ là người được chỉ định quản lý Viện Điều Dưỡng này. Thực quyền lại không bằng hai vị Điều Dưỡng Sư cấp S đang làm việc tại đây.
Khi bóng dáng thiếu nữ khuất sau lối vào của tòa nhà lớn, Vưu Lị Tư thu lại ánh mắt, siết chặt cán dù trong tay.
Chỉ mong cô ấy có thể sống lâu thêm một chút.
“Điều Dưỡng Sư cấp cao ở khu B hôm nay xin nghỉ, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến đăng ký với tiên sinh Tư Dã.”
Cô gái đi phía trước mở lời.
“Tư Dã tiên sinh…?”
Tang Niệm khẽ lặp lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi.
“Là Điều Dưỡng Sư cấp cao của khu A. Toàn bộ Viện Điều Dưỡng Hắc Cách Lí Sâm chỉ có hai vị cấp S, tôi nghĩ trước khi tới đây, cô cũng đã biết điều này.”
Tang Niệm gật đầu, lòng bàn tay lại siết chặt hơn.
Đi dọc hành lang âm u giữa khu rừng rậm, hai người cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cửa.
An Cách bước tới, nhẹ nhàng giơ tay gõ cửa.
“Mời vào.”
Bên trong vang lên giọng nam trầm ổn, thanh âm mát lạnh, mang theo khí chất sạch sẽ.
An Cách đẩy cửa bước vào, ngoan ngoãn nói:
“Tư Dã tiên sinh, đây là Điều Dưỡng Sư kiến tập mới đến, được phân về khu B. Mong anh hỗ trợ làm thủ tục đăng ký.”
Cánh cửa mở rộng, ánh mắt Tang Niệm thuận thế nhìn vào.
Ngồi sau bàn làm việc màu trắng là một người đàn ông tóc đen, mái được chải lệch gọn gàng. Trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng. Đường nét khuôn mặt anh mềm mại mà tinh tế, tay cầm bút, những ngón tay thon dài sạch sẽ, móng được cắt tỉa cẩn thận.
Anh trông còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi.
Tang Niệm len lén liếc sang An Cách, chỉ thấy gương mặt cô ấy đã đỏ ửng lên từ lúc nào.
“Được rồi.”
Tư Dã nhẹ buông cán bút, đôi mắt màu nâu nhạt rời khỏi An Cách, chuyển sang nhìn Tang Niệm đang đứng bên cạnh.
“Vậy tôi xin phép lui trước.”
An Cách vội vàng cúi đầu chào, gương mặt đỏ ửng kéo dài tới tận cổ. Cô nhanh chóng quay người rời khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại.
Tang Niệm đứng lặng tại chỗ, có phần bối rối, giống hệt ba tháng trước, khi cô mới bị người ta nhặt được và đưa đến cơ sở thu nhận dưới trướng Giáo đình.
Tất cả đều xa lạ, tất cả đều khiến người ta lạc lõng.
“Mời ngồi.”
Tư Dã ra hiệu cho cô ngồi vào chiếc ghế đối diện.
Tang Niệm rón rén bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống, cả người căng cứng, bất an. Lồng ngực không ngừng phập phồng vì hồi hộp, tim đập thình thịch vang cả trong tai.
“Không cần căng thẳng.”
Người đàn ông đứng dậy, rót cho cô một cốc nước. Giọng anh trầm ổn, dễ khiến người khác cảm thấy an tâm, như thể có một sức mạnh trầm lặng mà kiên định tỏa ra từ đó.
“Cảm ơn…”
Tang Niệm đón lấy ly nước, giữ trong lòng bàn tay mới phát hiện nước còn ấm.
Từ khi đến thế giới này đã ba tháng, cô hầu như chưa từng được uống nước ấm – ở nơi đây, người ta chỉ uống nước lạnh, hoặc lạnh đến tê buốt.
Hơi ấm truyền qua lớp thủy tinh trong suốt khiến lòng bàn tay cô rung lên nhẹ nhẹ, bất giác lại nhớ đến quê nhà nơi phương xa.
Cảm giác khẩn trương dần dần được xoa dịu.
Tư Dã khẽ gạt cổ tay, kích hoạt thiết bị đầu cuối. Anh đưa mắt quét qua đồng tử của Tang Niệm, một chuỗi thông tin lập tức hiện lên trên màn hình ánh sáng trước mặt:
Họ tên: Tang Niệm
Tuổi: 18
Giới tính sơ cấp: Nữ
Giới tính thứ cấp: Khuyết dạng Beta
Địa chỉ: Không rõ
Cơ sở đào tạo: Phân hiệu số ba – Trường huấn luyện Viện Điều Dưỡng trực thuộc Giáo Đình
Tư Dã hơi sững lại. Trong đáy mắt ánh lên một tia ngạc nhiên.
“Địa chỉ… sao lại là ‘không rõ’?”
Tang Niệm nghe vậy, cổ họng khẽ động, giọng lạc đi:
“Bởi vì…”
Cô không thể thừa nhận rằng mình đến từ một thế giới khác, càng không thể nói với bất kỳ ai về những điều khổ sở đó.
Vào ngày đầu tiên kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, cô ra ngoài mua nước tương giúp mẹ, ai ngờ lại vấp ngã giữa đường. Khi tỉnh lại, cô đã bước vào thế giới kỳ lạ này – nơi tồn tại sáu loại giới tính ABO.
Hay đúng hơn là chỉ còn lại bốn – nghe nói Omega đã tuyệt chủng từ hơn một trăm năm trước.
Cô buộc phải tiếp nhận cái thế giới quan kỳ dị này, không có quyền lựa chọn số phận, bị đưa đến giáo đình, trải qua huấn luyện bắt buộc, cuối cùng bị phân đến đây làm Điều Dưỡng Sư kiến tập.
“Tôi… không nhớ rõ nữa. Khi tỉnh lại thì đã bị người ta đưa đến trung tâm tiếp nhận của Giáo Đình rồi.”
Cô gái khẽ nói, hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt hạnh ánh nước mờ mịt như sắp trào ra, toát lên vẻ yếu đuối và bất lực.
Tư Dã khẽ nghẹn trong cổ họng, ánh mắt không tự chủ được dừng lại nơi gương mặt cô. Trong ánh nhìn ấy, có một loại cảm giác khó tả – giống như… đã từng quen biết, từ tận sâu trong tiềm thức.
Ngón tay anh khẽ cuộn lại trên mặt bàn, ánh mắt chậm rãi rơi xuống dòng chữ trên quang bình:
[Yêu cầu phân phối đến khu B]
Giữa hai hàng lông mày anh, sự trầm ngâm dần trở nên nặng nề hơn.
Liên bang xưa nay luôn ưu tiên lựa chọn những Điều Dưỡng Sư Beta có nhan sắc và tuổi đời còn trẻ để đưa sang khu B, nhằm thỏa mãn nhu cầu dơ bẩn của đám quý tộc lão luyện.
Nhưng cô gái trước mắt, vẻ đẹp lại càng đặc biệt nổi bật – mái tóc dài xoăn tự nhiên màu hạt dẻ buông lơi ngang vai, làn da trắng như sữa, mang theo vẻ ngây thơ phấn chấn; khuôn mặt tinh xảo như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Đôi mắt hạnh trong veo, vô tội, ánh lên sự ngây ngô, bất an và hoảng loạn.
A khu và B khu xưa nay vẫn nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng hôm nay, Ryan lại không có mặt.
Xuất phát từ một chút thương cảm, cũng như tia nghi ngờ mỏng manh trong lòng, Tư Dã giơ tay thao tác trên quang bình, nhập hồ sơ của cô gái ấy vào hệ thống quản lý khu A.
[Đăng ký thành công!]
Nhìn thấy pop-up trong suốt hiện lên trước mắt, Tư Dã đóng thiết bị đầu cuối lại, hạ mí mắt, nhìn về phía Tang Niệm:
“Từ hôm nay trở đi, cô là Điều Dưỡng Sư kiến tập của khu A.”
“Khu A…?”
Tang Niệm khẽ lặp lại, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt tái nhợt.
“Hay là…” – Tư Dã nhìn cô, giọng thản nhiên – “Cô tự nguyện bị phân đến khu B?”
Tang Niệm vội lắc đầu.
Khu A phục vụ cho tầng lớp quyền quý trẻ tuổi, còn khu B là nơi tiếp đãi quý tộc cao tuổi.
Với cô mà nói, dù là đi đâu thì cũng chẳng có khác biệt gì quá lớn.
“Đây là vòng tay công tác của cô. Nó kết nối với toàn bộ hệ thống của Liệu Dưỡng Viện. Nếu gặp tình huống khẩn cấp không xử lý được, cô có thể dùng thiết bị này để báo cáo. Ngoài ra, thông báo các nhiệm vụ thường ngày cũng sẽ gửi đến qua đó.”
Tư Dã nói rồi đưa cô một chiếc vòng tay màu đen ánh kim. Trên mặt vòng khắc biểu tượng chuyên biệt của Liệu Dưỡng Viện Hắc Cách Lí Sâm – hai cành ô liu giao nhau.
Tang Niệm vừa đeo vào, tiếng kim loại khớp lại vang lên “cạch” một tiếng giòn tan. Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Mời vào.”
Tư Dã thu lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, ánh mắt nghiêm túc hẳn.
“Tiên sinh Tư Dã, là điện hạ Ethan!”
Người bước vào là viện trưởng Vưu Lị Tư. Trông bà có vẻ gấp gáp như gặp phải chuyện không thể chậm trễ. Một vài lọn tóc vàng xoăn tràn ra khỏi mũ trùm, rối bời hẳn lên vì vội vã.
“Thượng nguyệt điện hạ không phải vừa mới xuất viện từ Liệu Dưỡng Viện sao?”
Tư Dã điềm đạm hỏi, đồng thời bắt đầu chuẩn bị dược phẩm. Anh mở rương da kim loại màu đen, bên trong là hàng loạt ống trị liệu tề màu lam nhạt trong suốt.
Tang Niệm từng thấy những thứ này ở trường huấn luyện – đó là loại trị liệu tề mô phỏng tin tức tố Omega, có tác dụng trấn an trạng thái bạo động của Alpha.
“Dù gì điện hạ cũng là Alpha có tinh thần lực cấp S. Trị liệu tề chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, tinh thần hải của ngài ấy còn dễ hỏng hơn Alpha bình thường nữa. Ôi, tôi thật sự thấy tội nghiệp cho điện hạ…”
Vưu Lị Tư cảm thán, trong giọng nói không giấu nổi xót xa.
Hơn hai trăm năm trước, Omega bắt đầu mắc phải một loại bệnh quái lạ khiến khả năng sinh sản suy giảm nghiêm trọng. Cho đến hơn một trăm năm trước, người Omega cuối cùng cũng đã qua đời, từ đó hoàn toàn tuyệt chủng.
Để duy trì nguồn gen ưu tú, quý tộc trong đế quốc buộc phải kết đôi với Beta có chỉ số phù hợp. Nhưng dù thế nào, thế hệ sinh ra sau đó cũng chỉ toàn là Alpha và Beta.
Không còn Omega – người sinh ra để xoa dịu Alpha – những Alpha đời sau dần xuất hiện hiện tượng phân hóa kèm theo chứng bệnh tinh thần bất ổn. Mỗi người đều có biểu hiện khác nhau.
Alpha có tinh thần lực cấp thấp còn có thể được trị liệu tề kiểm soát tạm thời. Nhưng cấp càng cao, hiệu quả càng thấp.
Chính vì vậy, ngày càng có nhiều Liệu Dưỡng Viện được thành lập ở khắp nơi trên thế giới.
Chỉ số tinh thần hải thuần tịnh của Alpha cao nhất là 10. Nếu rơi xuống dưới mức 5, sẽ bước vào giai đoạn bạo động và mất kiểm soát. Chỉ số càng thấp thì nguy cơ mất lý trí càng cao, thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng.
Tiêu chuẩn để được xuất viện là tinh thần hải thuần tịnh phải đạt mức 8 trở lên.
“Điện hạ hiện tại chỉ số tinh thần hải thuần tịnh là bao nhiêu?”
Tư Dã hỏi.
“Đã hạ xuống còn 6.”
Vưu Lị Tư đáp với vẻ nôn nóng.
Người đàn ông mang theo rương da hắc kim bước nhanh ra cửa, nhưng vừa đi được vài bước liền như nhớ ra điều gì, quay đầu liếc nhìn cô gái trong phòng một cái.
“Điều Dưỡng Sư kiến tập, mời theo tôi!”
Vưu Lị Tư tròn mắt kinh ngạc: “Tư Dã tiên sinh, cô ấy chẳng phải định được phân đến khu B sao?”
“Đã được tôi điều sang đây.”
Tư Dã đáp dứt khoát, lúc rời đi không quên thúc giục một câu:
“Tang Niệm tiểu thư, tình huống khẩn cấp.”
Tang Niệm dè dặt vòng qua người viện trưởng, bước nhanh đuổi theo sau người đàn ông cao lớn phía trước.