Đến khi Diệc Linh tỉnh lại lần nữa thì mặt trăng đã treo lơ lửng trên ngọn cây rồi.
Đêm tối tĩnh lặng, bên tai nàng có tiếng sột soạt khi quần áo cọ vào nhau, còn có tiếng kêu của côn trùng bên ngoài nữa.
Đại phu đã đi rồi, nói là cơ thể Diệc Linh còn yếu ớt quá nên để lại cho nàng một toa thuốc bổ.
Các tỳ nữ yên tĩnh đứng canh trong phòng. Vì biết Diệc Linh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào nên chẳng ai dám há miệng ra tám chuyện cả.
Diệc Linh mở mắt ra thấy mọi thứ vẫn như cũ, vẫn là căn phòng ở Tạ phủ kia. Nàng không khỏi thầm thở dài.
"Mấy giờ rồi?"
Nghe thấy tiếng Diệc Linh, Cẩm Quỳ vội vàng vén màn giường lên tiến vào đỡ nàng dậy.
"Đã là canh ba giờ tuất rồi ạ. Phu nhân muốn rời giường ạ?"
Diệc Linh không nói gì, chỉ dựa vào gối mềm ngẩn người. Chốc lát sau, cuối cùng nàng cũng quyết định phải rời giường.
Vừa ngủ thêm một hồi nhưng nàng vẫn có cảm giác cơ thể còn yếu ớt hơn cả trước, đến hít thở bình thường thôi cũng mất sức.
Nàng cúi đầu nhìn chiếc chăn trên người mình.
Tuy rằng mọi chuyện xảy ra hôm nay quá ly kỳ khó tin nhưng...
"Các ngươi không đổi chăn ga gối đệm thành gấm Tứ Xuyên được à? Chăn làm từ loại vải thô ráp như này sao mà ngủ được?"
"Phu nhân..." Cẩm Quỳ sững sờ đáp: "Chẳng phải trước đây người bảo gấm Tứ Xuyên quá xa hoa nên không chịu dùng sao?"
Diệc Linh nhức đầu, đành phải nhắm mắt day day ấn đường.
Cuối cùng nàng vẫn không nhịn nói: "Đổi đi."
"Nô tỳ... Để nô tỳ đi đổi ạ."
Trước khi đi, Cẩm Quỳ lại nói: "Phu nhân, người đã nhịn đói lâu lắm rồi, hay người ăn chút gì đi ạ?"
Diệc Linh liếc nhìn chiếc bàn cạnh giường...
Lúc này cháo trắng lại thành ra hợp khẩu vị nàng hơn hẳn.
Chẳng qua nàng không ngờ được rằng Tạ Hành Chi đường đường là người quyền thế bậc nhất trong triều lại sống ở một phủ đệ mộc mạc như vậy, ngay cả bát ăn cơm cũng không phải là gốm Nhữ*.
*Gốm Nhữ hay Nhữ diêu là một loại đồ gốm Trung Quốc nổi tiếng và rất hiếm, được sản xuất dưới thời nhà Tống và được dùng trong triều đình.
Cũng không biết đống tiền hắn tham ô được đi đâu cả rồi.
Đợi đến khi Cẩm Quỳ tìm được đệm chăn làm từ gấm Tứ Xuyên về thì khắp Tạ phủ đã lên đèn rồi. Cả phủ đệ được tô điểm bằng ánh đèn đẹp như tranh vẽ.
Thỉnh thoảng có tỳ nữ qua lại, dáng vẻ lả lướt vô cùng thu hút.
"Đại nhân vừa mới về, vốn định tới đây với phu nhân nhưng tiếc là lại có việc gấp nên ngài ấy phải đi giải quyết rồi ạ."
Cẩm Quỳ muốn Diệc Linh mở lòng hơn nên vừa thay đệm chăn vừa cố gắng đề cập đến Tạ Hành Chi.
Còn Diệc Linh thì vừa nghe xong đã ăn mất ngon. Nàng đặt cái muỗng trong tay xuống, mặt mày nhăn nhó.
Thấy nàng im lặng suy tư, trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm, Cẩm Quỳ lập tức chuyển sang nói chủ đề khác: "Phu nhân, hay là để nô tỳ cùng người ra ngoài đi dạo chút nhé? Trời hôm nay không lạnh, gió thổi mát lắm."
Diệc Linh suy tư chốc lát rồi gật đầu đứng dậy.
Cẩm Quỳ tiến lên khoác thêm cho nàng một chiếc áo khoác sau đó cầm đen theo Diệc Linh ra khỏi Lâm Phong uyển.
Dọc đường đi, Diệc Linh không hề rảnh rỗi chút nào. Nàng cẩn thận đánh giá mỗi cành hoa ngọn cỏ, mỗi viên gạch miếng ngói trong Tạ phủ.
Tuy rằng trước mắt nàng chưa có chút kế hoạch nào cho tương lai nhưng nàng biết rõ nhất định mình phải nghĩ cách rời khỏi nơi này, cho nên phải chuẩn bị càng sớm càng tốt mới được.
Nhắc mới nhớ, tuy rằng Diệc Linh có chút tính toán nhỏ nhặt trong lòng nhưng hoàn toàn chẳng biết gì về đường lối trong Tạ phủ.
Không ngờ nàng quẹo bậy rẽ bạ thế nào mà lại ra được cửa chính, thuận lợi tìm được đường đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Diệc Linh dừng chân đứng nhìn chằm chằm cánh cửa màu đỏ lộng lẫy trước mặt. Vô số suy nghĩ lướt qua trong lòng nàng.
Chờ đến khi báo được thù rồi nàng nên mai danh ẩn tích cao chạy xa bay hay nên quay về nhà mình nhỉ?
Không biết cha mẹ có tin nàng là nữ nhi đã chết của mình hay không...
Diệc Linh đang nghĩ dở thì đột nhiên nghe tiếng ai đó đập cửa rầm rầm.
Nàng giật mình hoảng sợ lùi về phía sau hai bước rồi nghiêng đầu nhìn Cẩm Quỳ, lại thấy nàng ấy cũng ngẩn người khó hiểu.
Không lâu sau, tiếng đập cửa dừng lại, thay vào đó là một giọng nam tức giận.
"Tạ Hành Chi! Ngươi ra đây cho ta! Khỉ thật, ngươi cút ra đây cho ông!"
Cẩm Quỳ bị dợ sợ túm chặt cánh tay Diệc Linh, mặt mày tái nhợt.
"Phu, phu nhân, có chuyện gì vậy?"
Diệc Linh cũng muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra đây này!
Khắp Thượng Kinh này có tên nào ăn gan hùm mật gấu mà dám đến đập cửa nhà Tạ Hành Chi vậy?
Nàng phải gặp người này một lần mới được.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệc Linh quay sang nói với Cẩm Quỳ: "Ngươi đi gọi người gác cổng tới hỏi xem có chuyện gì."
Cẩm Quỳ đáp "Vâng" nhưng vẫn hơi do dự, lết lết mãi mới đi được một đoạn.
Lúc này người bên ngoài lại gào lên.
"Tên khốn kiếp Tạ Hành Chi kia! Ngươi mau cút ra đây cho ông!"
Ấy từ từ!
Diệc Linh bỗng nhiên giơ tay ra túm Cẩm Quỳ lại.
Sao giọng nói này hơi quen quen nhỉ?
"Nếu ngươi làm nam nhân thì cút ra đây cho tiểu gia! Ru rú trong nhà mà tưởng mình anh hùng hảo hán à?! Mau cút ra đây cho tiểu gia!"
Phải rồi!
Nghe đến đây, Diệc Linh đã chắc chắn người bên ngoài chính là đệ đệ Diệc Quân của mình.
Tiểu tử thối kia đêm khuya không ngủ đi lại chạy đến phủ của Tạ Hành Chi phát điên gì vậy? Chán sống rồi à?!
Ngay lúc này cửa phủ chợt bật mở.
Cửa vừa hé ra một cái khe, Diệc Quân đã nóng nảy đạp một đạp khiến người gác cổng bay sang một bên luôn.
Thấy dáng vẻ hung hăng của hắn ta, Diệc Linh cũng rất tức giận. Nàng lập tức xông lên giơ tay cho hắn ta một tát rồi mắng: "Ngươi làm gì vậy hả!"
Diệc Quân vừa rồi còn đang hùng hùng hổ hổ đột nhiên bị vả cho một cái sững sờ ngay tại chỗ. Hắn ta nghiêng đầu nhìn Diệc Linh, dáng vẻ rõ là ngây thơ vô tội.
"Ngươi là ai?"
Thấy ánh mắt hắn ta, Diệc Linh không khỏi giật thót tim.
Nguy rồi, nàng quên mất tiêu bây giờ mình không còn là Diệc Linh nữa mà là Thương Diệc Linh đến từ Giang Châu.
Nàng há miệng, xấu hổ ấp úng: "Ta, ta là..."
Không đợi Diệc Linh lắp bắp giới thiệu bản thân xong, Diệc Quân đã quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi bày ra vẻ bừng tỉnh.
Sau đó hắn ta cung kính khom lưng hành lễ: "Hoá ra là Tạ phu nhân."
Diệc Linh bất đắc dĩ méo miệng. Đệ đệ nàng lúc nào cũng rất lễ phép.
Chẳng qua dù thế nào đi chăng nữa, Diệc Quân cũng không nên kích động như vậy.
Diệc Linh mới an ủi bản thân xong thì Diệc Quân chào hỏi xong lại đứng thẳng người cất giọng oang oang gào vào trong: "Tạ Hành Chi đâu rồi! Bảo hắn bò ra đây cho ta!"
Diệc Linh vừa tức giận vừa sốt ruột, cứ sợ hắn ta làm mích lòng Tạ Hành Chi rồi phải gánh hậu quả khôn lường nên vội vàng cản hắn ta lại.
"Ngươi tìm Tạ Hành Chi làm gì vậy?"
Diệc Quân lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt sau đó cất giọng u ám: "Ta muốn hắn cho tỷ tỷ ta một lời giải thích!"
Nghe vậy, Diệc Linh ngẩn người trầm ngâm chốc lát rồi quay đầu liếc nhìn Cẩm Quỳ mặt mày tái nhợt bên cạnh, ra hiệu cho nàng ấy dẫn người gác cổng qua chỗ khác.
Mặc dù Cẩm Quỳ chẳng hiểu gì nhưng vẫn nghe lời làm theo lệnh của Diệc Linh.
Chờ hai người kia đi xa rồi, Diệc Linh mới kéo Diệc Quân sang một bên sau đó hạ giọng hỏi: "Ngươi biết cái gì rồi?"
"Ta thì biết cái gì?"
Diệc Quân nói với vẻ quái gở: "Tạ phu nhân cũng biết phu quân ngươi tới Khánh Dương dẹp loạn mà. Thế nhưng khi trở về hắn lại chỉ mang theo chút di vật của tỷ tỷ ta rồi báo lên triều đình là tỷ tỷ ta kiên cường bất khuất tự sát trước mặt phản tặc mà chết!"
Gió đêm thu hơi lạnh lướt qua như dao cắt qua mặt.
Gò má hồng hào của Diệc Linh dần tái đi, đầu óc trống rỗng. Một lúc lâu sau nàng mới ngập ngừng hỏi: "Hắn báo cáo như vậy hả?"
Diệc Quân không trả lời câu hỏi của nàng mà nói tiếp: "Sao tỷ tỷ ta có thể tự sát được chứ! Chắc chắn là tỷ ấy bị tên chó chết Tạ Hành Chi kia hại chết!"
Cõi lòng lạnh thấu của Diệc Linh được những lời này của Diệc Quân ủ ấm.
Nàng không ngờ ngay thời khắc mấu chốt, đệ đệ tài giỏi của mình lại tin mình như vậy.
"Ngươi..." Hốc mắt Diệc Linh nóng lên: "Chắc chứ?"
"Tất nhiên rồi!" Diệc Quân cười lạnh: "Tỷ tỷ ta tham sống sợ chết như vậy sao có thể chủ động tự sát được?! Hắn lừa ai đấy!"
Diệc Linh: "..."
Nước mắt vốn đã dâng trào của nàng lại chảy ngược vào trong.
Diệc Linh dụi dụi mắt rồi lườm Diệc Quân một cái: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Bây giờ Diệc Quân chẳng thèm quan tâm bất cứ điều gì nữa, liều mạng nói luôn: "Phiền Tạ phu nhân đi vào gọi Tạ Hành Chi ra đây giúp ta. Nếu hôm nay hắn không cho tỷ tỷ ta một lời giải thích thì ta sẽ bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!"
"Vớ vẩn!"
Diệc Linh trợn mắt lườm hắn ta: "Với bản lĩnh hiện tại của ngươi mà nghĩ mình có thể an toàn rút lui sau khi giết hắn à?!"
Nghe vậy, Diệc Quân đột nhiên sững sờ, cảm thấy nữ nhân này nói cũng thuyết phục nhưng vẫn có gì đó vô lý.
"Nhưng mà..."
"Dù ngươi không muốn sống thì cũng đừng liên lụy đến người nhà chứ."
"Ta..."
Diệc Linh nói tiếp: "Nếu ngươi thật sự muốn tự tay đâm chết Tạ Hành Chi báo thù cho tỷ tỷ thì phải lên kế hoạch kỹ càng hơn mới được, không được kích động hùng hùng hổ hổ như vậy! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà!"
"Cũng có lý...??"
Diệc Quân ngẩng đầu nhìn vị Tạ phu nhân trước mặt mình, đột nhiên trong đầu mọc đầu dấu chấm hỏi, chẳng hiểu gì.