Mùa thu năm Nhân Nhạc thứ hai mươi tư.

Diệc Linh bị phản tặc Bành Tam Tranh trói gô bắt cóc đến vùng hoang vu ngoài thành Khánh Dương.

Cách đó chừng hai mươi trượng là ba mươi nghìn tinh binh do Tạ Hành Chi dẫn đầu.

Bành Tam Tranh kề đao ngang cổ Diệc Linh rồi quát lên với Tạ Hành Chi: "Nếu ngươi không muốn người ngươi thương chết dưới đao của ta thì lui binh ngay cho ta!"

Lãnh thổ Bắc Ung là vùng hoang mạc rộng lớn, cát bụi mù trời, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Diệc Linh bị lớp cát bụi màu vàng che mắt nên không thấy rõ Tạ Hành Chi, chỉ cảm nhận được thanh đao trên cổ lạnh vô cùng, cứ như ngay giây tiếp theo nàng sẽ bị cắt cổ chết tươi vậy.

Giờ phút này tính mạng của nàng phụ thuộc hoàn toàn vào suy nghĩ của Tạ Hành Chi.

Ba ngày trước.

Phản tặc Ung Lương Bành Tam Tranh mở một con đường dẫn quân tấn công thẳng vào thành Khánh Dương. Tướng thủ thành tự biết mình không thể địch lại nên bỏ thành chạy thoát thân. Đám nhà giàu địa phương nghe được chút tiếng gió nên vội vàng dẫn gia quyến đi chạy nạn ngay trong đêm.

Tổ phụ của Diệc Linh là Diệc lão tiên sinh rất nổi tiếng trong thành. Sau khi từ quan khỏi Hàn Lâm viện, ông ta trở về Khánh Dương dựng một tòa phủ đệ thanh nhã để dưỡng lão.

Ngày cổng thành bị phá, Diệc Linh vẫn còn đang ngủ say trong khuê phòng, không lâu sau thì bị giặc phá cửa vào bắt lại.

Nàng kêu cứu khắp nơi nhưng lại phát hiện cả phủ đệ rộng lớn chỉ mới một đêm trôi qua mà đã vườn không nhà trống, chỉ còn lại mấy người hầu già yếu.

Hoá ra đêm hôm qua tổ phụ của Diệc Linh đã thu dọn tài sản đáng tiền và gọi gia quyến cùng trốn vào núi rồi.

Ông ta đưa cả di thái thái vừa cưới năm ngoái đi nhưng lại không dẫn tôn nữ ruột thịt là Diệc Linh theo.

Sau khi bắt được Diệc Linh, Bành Tam Tranh không có ý định dùng sức mạnh ép buộc nàng.

Gã thích chinh phục mỹ nhân tính tình ngang bướng, như vậy mới làm nổi bật được sức quyến rũ phái nam của gã.

Thế là suốt mấy ngày sau đó, gã vừa đốt nhà giết người ở Khánh Dương vừa dùng mọi cách lấy lòng Diệc Linh.

Ai ngờ gã mới làm loạn được ba ngày thì hay tin Tạ Hành Chi đã dẫn ba mươi nghìn tinh binh đến vây bốn phía thành Khánh Dương rồi.

Lũ phản tặc chìm đắm trong tửu sắc suốt mấy ngày liền, chỉ biết cưỡng gian rồi giết chóc nữ nhân và hài tử nên bây giờ chẳng khác gì một lũ ngu.

Đừng nói ứng chiến, có rất nhiều tên còn chưa tỉnh rượu nữa kìa.

Bành Tam Tranh biết mình không đủ sức chống lại Tạ Hành Chi. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, gã đột nhiên nhớ đến Diệc Linh.

Có lẽ nữ nhân này có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất của gã bây giờ!

Thế là gã lập tức trói gô Diệc Linh lại rồi kéo vừa lôi bắt nàng lên chiến xa.

Phía trước có binh lính trùng điệp che mất, cát lại bay tứ tung che khuất tầm nhìn nên Diệc Linh không thấy rõ phía trước có gì. Chẳng qua từ sự chấn động dưới mặt đất, nàng vẫn nhận ra đội quân của Tạ Hành Chi đang dần tiến tới.

Bành Tam Tranh khi thì tuyệt vọng khi lại hưng phấn, tay cầm cán đao run lên lẩy bẩy.

Gã tuyệt vọng là vì rất có thể gã và đám tướng sĩ của mình sẽ phải chôn thây dưới tay Tạ Hành Chi, bao năm cố gắng cuối cùng lại mang danh "phản tặc".

Còn hưng phấn là vì có lẽ trận chiến này sẽ là trận dễ đánh nhất mà gã từng tham gia, không mất nhiều công sức vẫn ép được địch lui quân.

Ở Ung Lương có nhiều vùng là hoang mạc. Bành Tam Tranh dõi mắt nhìn ra chỉ thấy một đại quân đen ngòm trùng điệp hùng dũng cưỡi ngựa đi giữa cát vàng.

Tuy rằng bị gió cát che mất một phần tầm nhìn nhưng tiếng vó ngựa như sấm rền kia vẫn vang mãi không dứt, dáng vẻ quyết chiến đến cùng.

Bành Tam Tranh ra lệnh một tiếng, binh lính đang vây xung quanh chiến xa lập tức lui sang hai bên, để lộ nữ nhân đã cận kề bên cái chết.

Bành Tam Tranh ghé sát vào tai Diệc Linh rồi cất tiếng cười u ám tàn nhẫn.

"Trận này đánh hay lui phải xem sức quyến rũ của đại mỹ nhân rồi."

Nghe vậy, Diệc Linh sợ đến mức mồ hôi lạnh túa khắp người.

Đến thời khắc này nàng mới biết Bành Tam Tranh muốn làm gì.

Lúc này có một cơn gió mạnh nổi lên cuốn cát vang lên tận trời. Diệc Linh ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng mơ hồ phía xa xa.

Diệc Linh thật sự không ngờ mình không chỉ bị cha mẹ vứt đến đất Ung Lương mà còn bị tổ phụ ruột thịt vứt bỏ nữa. Cuối cùng nàng lại phải trông cậy vào Tạ Hành Chi sẽ tới cứu mình.

Rốt cuộc đời trước nàng tạo nghiệp gì vậy?!

Diệc Linh hít một hơi thật sâu sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với Bành Tam Tranh: "Ngươi muốn giết ta thì cứ việc giết, lôi một nữ nhân như ta đi đe doạ triều đình mà là anh hùng hảo hán à?!"

"Tất nhiên Bành Tam Tranh ta không phải anh hùng hảo hán rồi!"

Bành Tam Tranh cười to đáp: "Trái lại là tên Tạ Hành Chi kia kìa. Để ta xem thử xem hắn muốn làm anh hùng hay muốn có mỹ nhân nào!"

Dứt lời, Bành Tam Tranh giơ đao kề ngang cổ Diệc Linh và quát lớn về phía đại quân của Tạ Hành Chi: "Nếu ngươi không muốn người ngươi thương chết dưới đao của ta thì lui binh ngay cho ta!"

Giọng nói tục tằng của gã bay theo gió cát đến dưới thành.

Diệc Linh nhắm mắt lại chờ đợi phán quyết quyết định vận mệnh của mình.

Nàng không biết mình có là gì trong lòng Tạ Hành Chi không, lại càng không biết Tạ Hành Chi có vì mình mà lui binh không.

Dù sao thì nàng và Tạ Hành Chi cũng chỉ mới có duyên gặp mặt một lần, lại còn là ở mười năm trước.

Khi đó nàng là quý nữ Thượng Kinh, là hòn ngọc quý trên tay Hộ bộ Thượng thư đương triều. Mà Tạ Hành Chi thì lại chỉ là một thư sinh nghèo khổ lên kinh dự thi. Thân phận của hai người khác nhau trời vực, chẳng liên quan gì đến nhau.

Nhưng sau đó vận mệnh của Diệc Linh thay đổi.

Khi ấy nàng và Thế tử Định Viễn Bá là thanh mai trúc mã, lại cùng thích đối phương. Nàng cho rằng quãng đường còn lại trong cuộc đời mình cũng sẽ vĩnh viễn luôn vừa lòng đẹp ý như vậy.

Kết quả là ngay lúc hai nhà đang vui sướng trao thiếp hỏi tên thì Tạ Hành Chi lại đứng ra tố giác Định Viễn Bá mưu phản. Chỉ trong một đêm, toàn bộ nam nhân trong phủ Định Viễn Bá bị chém hết, nghe nói máu chảy nhiều đến nỗi ao sen trong phủ cũng đỏ lòm.

Sau đó Diệc Linh vừa ý tân khoa Trạng nguyên năm ấy. Ai mà ngờ nàng vừa mới thêu xong giá y thì tân khoa Trạng nguyên lại bị Tạ Hành Chi tra ra là gian lận thi cử. Lúc đó việc này dính dáng đến tận mười ba giám khảo chấm thi, cuối cùng tất cả đều bị lưu đày đến Lĩnh Nam.

Nghe nói tân khoa Trạng nguyên kia còn chưa kịp tới Lĩnh Nam đã bị dọa chết trên đường rồi. Thánh Thượng cũng không sai người đi nhặt xác, để mặc cho Trạng nguyên bị chó hoang phanh thây.

Lúc đó khắp Thượng Kinh bắt đầu có lời đồn rằng tiểu nữ nhi Diệc gia mệnh thiên sát cô tinh, ai cưới nàng sẽ không được chết tử tế.

Nhưng vẫn có rất nhiều người không tin vào mấy lời mê tín này, muốn mỹ nhân chứ không muốn mạng sống.

Hôn sự thứ ba của Diệc Linh là với Chỉ huy sứ ngũ thành Binh mã ty Tiết Thịnh An.

Diệc gia cũng sợ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần nữa nên chuẩn bị hôn sự một cách vội vàng qua loa, chỉ ước gì có thể gả Diệc Linh ra ngoài ngay tức khắc.

Cả Thượng Kinh chẳng có nữ nhi nhà giàu sang quyền thế nào gả đi vội vã như nàng, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể trái ý trời được.

Ngày tân hôn của nàng lại có tin khẩn cấp đến từ vùng duyên hải Đông Nam báo chiến tranh sắp diễn ra. Trong triều không có vị tướng nào có thể đứng ra đánh trận, vậy nên Tạ Hành Chi đưa ra ý kiến trước mặt thánh thượng cử Tiết Thịnh An tới Đông Nam trấn áp cướp biển.

Cử một Chỉ huy sứ Binh mã ty chỉ biết chịu trách nhiệm duy trì trật tự và ổn định cho Thượng Kinh đi Đông Nam đánh giặc á? Thật là hoang đường!

Chỉ trong chốc lát, rượu mừng biến thành rượu tiễn đưa. Tiết Thịnh An lên đường ngay trong đêm hôm đó, còn chưa kịp bước vào phòng tân hôn.

Lần này cuối cùng người dân Thượng Kinh cũng dần hiểu ra.

Nữ tử Diệc Linh kia mà mệnh thiên sát cô tinh cái gì chứ, rõ ràng là Tạ Hành Chi yêu nàng nhưng không có được nên mới không để cho ai có được nàng.

Lời đồn càng ngày càng bay xa khiến Diệc Linh không khỏi nhớ lại cảnh lần đầu bọn họ gặp nhau mười năm trước.

Vì đã quá lâu rồi nên nàng không nhớ rõ chi tiết nữa, chỉ nhớ đúng là lúc đó Tạ Hành Chi nhìn mình mấy lần.

Chẳng qua khi ấy nàng đang ngồi trên xe ngựa sang quý, gió xuân thổi qua hất màn che lên chốc lát. Mà Tạ Hành Chi dáng vẻ nghèo khó thì đang đứng ở ven đường xa xa, liên tục liếc về phía nàng mấy lần chứ không dám nhìn thẳng.

Trong ánh mắt kia ngoài vẻ mến mộ và ngạc nhiên trước sắc đẹp của nàng ra thì còn vẻ tự biết thân biết phận nữa.

Có lẽ cũng chỉ có thể trách tại mình quá đẹp, chỉ mới gặp thoáng qua có một lần mà đã khiến Tạ Hành Chi nhớ thương suốt mười năm.

Diệc Linh tự nhận mình xui xẻo nhưng lại chẳng làm gì được, chỉ có thể hy vọng rằng Tạ Hành Chi vẫn còn chút nhân tính, làm chút việc giống con người.

Không ngờ rằng Tiết Thịnh An vừa mới đi chưa lâu thì Tiết gia đã làm ầm lên đuổi cổ Diệc Linh về Diệc gia.

Bọn họ thà mất lòng Hộ bộ Thượng thư còn hơn là mất lòng Tạ Hành Chi.

Nữ nhi đã bái đường thành thân rồi lại bị đuổi về. Đây thật sự là một chuyện vô cùng nhục nhã.

Nhưng Diệc gia có làm được gì đâu?

Thế là cha mẹ Diệc Linh thuận theo đó mà lấy cớ sức khoẻ nàng không tốt rồi vứt nàng về quê hương Khánh Dương cách Thượng Kinh cả nghìn dặm này.

Hiện tại Diệc Linh chẳng khác gì một củ khoai lang nóng bỏng tay chẳng ai muốn nhận. Tổ phụ dưỡng lão ở Khánh Dương cũng rất không thích nàng, sau khi sắp xếp cho nàng một chỗ ở trong phủ thì coi như không nhìn thấy không hỏi han nữa.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì trong người bọn họ vẫn chảy chung một dòng máu mà.

Diệc Linh thật sự không ngờ tổ phụ lại tàn nhẫn đến mức nhân lúc mình ngủ say mà lén lút chạy trốn.

Cuối cùng, Diệc Linh nghĩ kẻ đầu têu khiến mình xuống dốc đến nông nỗi này chính là Tạ Hành Chi.

Nếu ngươi thích ta thì đến cửa cầu hôn đi chứ!

Chẳng lẽ Diệc gia dám từ chối Tạ đại nhân quyền thế ngập trời à?!

Mỗi lần nghĩ đến đây là Diệc Linh lại tức xì khói.

Nhưng hôm nay khi thật sự đứng đối diện nhau rồi, nàng lại chẳng còn lòng dạ nào mà so đo ân oán cá nhân với Tạ Hành Chi nữa.

Đúng, nàng là một nữ nhân chân yếu tay mềm, thế nhưng điều này không có nghĩa nàng là một kẻ tham sống sợ chết.

Diệc gia coi nàng như nỗi sỉ nhục nhưng nàng thì không thẹn với lương tâm. Nàng thề phải giữ được sự trong sạch ở nhân gian.

Sau khi nghĩ thông suốt, Diệc Linh đột nhiên mở mắt ra sau đó ưỡn ngực lên, dáng vẻ thấy chết không sờn.

"Tạ Hành Chi!"

Sau khi hét tên hắn, tim Diệc Linh đập nhanh như trống.

"Người xưa có câu nguyện hy sinh tấm thân này để đền nợ nước, không mong cầu được sinh ra ở Ngọc Môn quan! Ngươi không cần phải để ý đến tính mạng của ta, nhất định phải..."

Đúng lúc này, một tiếng "vèo" vang lên.

Một mũi tên lạnh như băng xé toạc không trung bay tới, vô cùng chuẩn xác cắm thẳng vào lồng ngực Diệc Linh, cũng đánh rụng những lời nàng còn chưa nói hết.

Cơn đau nhanh chóng ập tới khiến tầm mắt Diệc Linh dần trở nên mơ hồ...

Lá cờ tung bay giữa gió rét căm căm.

Tạ Hành Chi cưỡi chiến mã, đĩnh đạc hiên ngang nhưng không kém phần nho nhã lạnh lùng.

Một người như vậy lại giương cung và bắn tên vô cùng dứt khoát, không hề do dự dù chỉ một chút.

Máu đỏ chảy ra thấm ướt áo Diệc Linh trông như một bông hoa đỏ tươi nở rộ.

Máu tanh nồng xộc lên miệng nàng rồi từ từ tràn ra khỏi khoé môi. Bấy giờ nàng mới kịp phản ứng và nhận ra chuyện gì vừa diễn ra.

"Tạ Hành Chi..."

Trước khi té xuống đất, Diệc Linh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào người đằng sau lớp cát vàng kia: "Ngươi sẽ gặp quả báo!!!"

Đáng tiếc Tạ Hành Chi hoàn toàn không nghe thấy nàng nói gì.

Hắn chỉ lạnh lùng giơ tay lên phất nhẹ ra hiệu...

"Giết!"


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play