Diệc Linh chết không nhắm mắt.
Nàng cứ mở to mắt như vậy mà ngã thẳng xuống đất. Cát vàng bay đầy trời, vô số mũi tên bay như mưa trên đầu, có cái rơi trúng người nàng, có cái rơi xuống cạnh chân nàng.
Giữa tiếng chém giết, cuối cùng Diệc Linh không gắng gượng được nữa phải nhắm mắt lại.
Nhưng không bao lâu sau nàng lại có cảm giác ý thức của mình dần tỉnh táo hơn.
Hình như xung quanh nàng rất yên tĩnh, cơ thể cũng ấm áp dễ chịu.
Có mấy giọng nói xa lạ nói gì đó bên tai nàng. Tiếng của bọn họ càng ngày càng rõ ràng.
"Rốt cuộc các ngươi bảo vệ phu nhân kiểu gì vậy hả? Sao đang yên đang lành phu nhân lại rơi xuống nước vậy?!"
"Nô tỳ, nô tỳ chỉ đi lấy áo khoác ngoài theo lệnh của phu nhân thôi mà."
Phu nhân ư? Rơi xuống nước là sao?
Bọn họ đang nói ai vậy?
"Thì cũng là do các ngươi tắc trách cả! Chẳng lẽ lúc chuẩn bị ra ngoài với phu nhân các ngươi không biết chuẩn bị thêm áo lỡ người thấy lạnh à? Các ngươi nhìn đi, phu nhân đã ra nông nỗi này rồi các ngươi còn không đắp kín chăn cho phu nhân!"
"Phu, phu nhân bảo bình thường luôn ở trong phòng quá ngột ngạt nên..."
"Câm miệng đi!"
Sau tiếng quát mắng, Diệc Linh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lại gần mình.
Ngay sau đó, nàng có cảm giác tấm chăn trên người được ai đó cẩn thận sửa sang lại bọc nàng kín kẽ.
Bọn họ... Đang nói nàng hả?
Diệc Linh bừng tỉnh hiểu ra điều này. Nhưng vì hiểu ra nên nàng lại càng không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng nàng trúng một mũi tên của Tạ Hành Chi chết trên chiến trường rồi kia mà? Sao lại rơi xuống nước được?
Hơn nữa ngực nàng bị tên xuyên thủng, máu chảy như suối, thế mà bây giờ lồng ngực không hề có cảm giác đau đớn gì, trái lại tứ chi có hơi nóng. Nàng đang bị sốt sau khi ngâm nước lạnh.
Hình như cơ thể này không phải của nàng!
Diệc Linh rất muốn ngồi dậy xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra nhưng nàng lại không mở nổi mắt.
"Thôi, có trách móc các ngươi nữa cũng vô ích. Nếu chờ đến khi đại nhân đi diệt phản tặc ở Khánh Dương về mà sức khỏe của phu nhân còn chưa khôi phục như lúc trước thì các ngươi coi chừng đấy!"
Đại nhân là ai nữa vậy?
Người đi diệt phản tặc Khánh Dương... Chẳng phải là Tạ Hành Chi sao?
Bỗng nhiên Diệc Linh ý thức được điều gì đó, cũng chính vì điều này mà nàng ngừng thở mất mấy giây.
Chắc chắn đây là ác mộng, nàng phải nhanh chóng tỉnh giấc mới được!
-
Một tháng sau.
Ánh nắng mùa thu rực rỡ xuyên qua kẽ lá, tạo ra những mảng sáng loang lổ.
Hiếm khi có ngày thời tiết đẹp như này, bầu trời Thượng Kinh trong vắt, chỉ có Tạ phủ nằm ở phía Tây Nam cạnh hồ Âm Đường là bị mây đen bao phủ.
Ngực trái Diệc Linh đột nhiên đau nhói. Cơn đau này giống y như cơn đau nàng phải chịu trong khoảnh khắc trúng mũi tên của Tạ Hành Chi. Nàng vẫn còn nhớ cảm giác đau đớn lạnh xấu thương đó.
Diệc Linh chợt mở choàng mắt ra.
Ánh sáng mặt trời xa cách đã lâu xuyên qua rèm cửa mờ ảo lọt vào giường, mềm mại như ánh trăng nhưng đối với Diệc Linh đã ngủ nguyên một tháng thì nó vẫn rất chói mắt.
Nàng từ từ giơ tay lên chặn ánh sáng lại.
Mấy tỳ nữ chưa phát hiện ra phu nhân nằm trên giường đã tỉnh nên vẫn đang xì xào bàn tán.
Thỉnh thoảng lại có chim sẻ đậu xuống bệ cửa sổ sau đó hót ầm ĩ. Trong phòng có tiếng lửa than bị đốt cháy kêu "lách tách", tuy nhỏ nhưng rất chân thực.
Diệc Linh trố mắt hồi lâu, mãi đến khi chuẩn bị bỏ tay xuống để ngắm nhìn quang cảnh căn phòng, nàng mới muộn màng phát hiện ra mình có thể nhúc nhích.
Có thể nhúc nhích ư?!
Diệc Linh lập tức chống giường ngồi bật dậy như vừa tỉnh khỏi giấc mơ.
Tiếng chăm đệm sột soạt cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của tỳ nữ bên cạnh.
Hai tỳ nữ ngạc nhiên kêu lên rồi vội vàng chạy tới, vén màn giường lên sau đó cuộn lại thành một bó ở mép giường.
"Phu nhân! Người tỉnh rồi ạ?!"
Diệc Linh không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm hai khuôn mặt xa lạ phía trước.
Thật ra thì nàng đã tỉnh từ lâu rồi.
Một tháng qua ý thức của nàng vẫn rất tỉnh táo, có thể nghe thấy người khác nói chuyện, có thể cảm nhận được thời gian trôi bên ngoài, thậm chí nàng còn nếm được cả vị thuốc đắng nghét mà tỳ nữ đút vào miệng mình rồi vô thức kháng cự không muốn nuốt nữa nữa.
Nhưng nàng không thể thật sự tỉnh lại được.
Không mở mắt ra được, không nói được nên lời, cơ thể không thể nhúc nhích, cảm giác này chẳng khác gì bị bóng đè hồi bé.
Diệc Linh cứ "ngủ mê man" như vậy suốt một tháng.
Mới đầu nàng tưởng rằng mình chỉ gặp ác mộng mà thôi.
Nhưng mặt trời mọc rồi lại lặn, nàng biết đại phu tới khám bệnh cho mình, biết hạ nhân thổi nguội thuốc rồi đút vào miệng mình, cũng nhận ra tỳ nữ thay quần áo và lau chùi cơ thể cho mình... Bấy giờ nàng mới ý thức được rằng đây không phải giấc mơ.
Hình như mình sống lại trong cơ thể một người khác rồi.
Hơn nữa sau khi nghe đám tỳ nữ tán gẫu, nàng nhận ra thân phận của cơ thể này là...
"Gương..."
Diệc Linh vừa há miệng nói được một chữ đã lập tức dừng lại.
Ngay cả giọng nói của nàng cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Nàng sửng sốt hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Gương, đưa gương cho ta."
Phu nhân ngủ mê man suốt cả một tháng, vừa tỉnh lại đã đòi xem gương là sao?
Hai tỳ nữ rất khó hiểu nhưng cũng không dám nói gì. Bọn họ trố mắt nhìn nhau chốc lát rồi ra hiệu bằng mắt cho nhau luôn. Sau đó một người nhanh chóng chạy ra ngoài thông báo cho quản sự trong phủ, người còn lại thì đi lấy gương.
Nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương đồng, tim Diệc Linh đập trật một nhịp.
Đó là một nàng tiểu thư xinh đẹp động lòng người với khuôn mặt đoan trang hiền thục, đôi môi đầy đặn và búi tóc đen nhánh mềm mại. Chỉ có danh môn thế gia mới nuôi dưỡng được một người có khí chất như này thôi.
Đặc biệt là dưới mắt nàng còn có một nốt ruồi nho nhỏ nữa, trông như một tì vết nhỏ trên miếng ngọc thượng hạng vậy, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng sáng hẳn lên, mọi tâm tư trong lòng hiện hết lên đó.
Đúng rồi, không thể sai được.
Đây là gương mặt thuộc về thê tử tân hôn Thương thị của Tạ Hành Chi.
Diệc Linh nhắm mắt lại, dùng sức bấm mạnh một cái lên chân mình.
... Đau quá.
Thật ra thì trước đây Diệc Linh chưa từng gặp Thương thị bao giờ, chẳng qua nàng đã nghe danh nàng tiểu thư tài sắc vẹn toàn này nhiều rồi.
Trước đây văn nhân thi sĩ Đại Lương đã từng đánh giá rằng Thương thị đến từ danh môn Giang Châu là một cô nương tài hoa đức độ, nhưng tất cả đều không động lòng người bằng nốt ruồi giọt lệ dưới mắt nàng.
Trong đám tỳ nữ thường hay canh giữ bên cạnh Diệc Linh có một nha hoàn đi theo Thương thị gả đến Tạ phủ tên là Cẩm Quỳ.
Khoảng thời gian này ngày nào Cẩm Quỳ và Vân Nhi của Tạ phủ cũng tám chuyện nhà bên mép giường nàng, thỉnh thoảng lại nhắc đến Thương gia ở Giang Châu.
"Chữ của phu nhân bọn ta ở Giang Châu đắt tiền lắm. Người ta nói rằng nếu phu nhân là nam nhân thì chắc chắn sẽ thi đậu Trạng nguyên."
"Phu nhân bọn ta có tên lót là "Diệc", tên của người vốn là một chữ "Lĩnh", ý là trùng điệp ấy. Nhưng sau đó có cao nhân nói rằng trong mệnh của phu nhân thiếu "Thuỷ" nên mới đổi chữ "Lĩnh" thành chữ "Linh"."
Nhắc đến Giang Châu Thương thị thì cả thiên hạ này chỉ có một người mà thôi, lại còn trùng tên với nàng thì trừ thê tử tân hôn của Tạ Hành Chi ra còn ai được nữa?
Hôm nay tỉnh lại nhìn thấy gương mặt này, cuối cùng Diệc Linh cũng không thể tự lừa bản thân được nữa.
"Phu nhân..."
Thấy mặt mày nàng trở nên nặng nề, Cẩm Quỳ đứng bên cạnh tưởng nàng quá để ý đến vẻ đẹp của bản thân nên an ủi: "Người chỉ ngủ mê man một thời gian mà thôi, tuy hơi gầy đi nhưng chỉ cần sau này nghỉ ngơi dưỡng sức cẩn thận thì vẫn có thể đẹp như xưa."
Diệc Linh không nói gì, chỉ đặt cái gương xuống rồi cố gắng chống cơ thể yếu ớt dậy.
Nàng đi vòng qua bình phong tới trước cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa ra đón ánh nắng từ bên ngoài hắt vào.
Một khoảng sân nhỏ thanh nhã đập vào mắt nàng. Ở đó có những bụi cây xanh um tươi tốt ngay trong ngày thu, còn có mấy chậu hoa cúc đầy nụ đang chờ nở nữa.
Mái hiên được điêu khắc hoa văn hình rùa rất tinh xảo. Dưới mái hiên dọc theo hành lang có lan can đầy hoa.
Chân Diệc Linh dẫm xuống mặt đất lát gạch bằng phẳng, được quét sơn đen vô cùng kỹ càng.
Tất cả những gì trước mắt đều đang nói cho Diệc Linh biết nơi này là Thượng Kinh.
Nàng đã xuyên vào người thê tử tân hôn của Tạ Hành Chi và trở lại Thượng Kinh rồi.
Nhưng Diệc Linh vẫn không thể hiểu nổi. Tại sao nàng không xuyên vào người khác mà lại xuyên vào thê tử của Tạ Hành Chi vậy?
Ông trời cố ý muốn làm nàng mắc ói à?
Hơn nữa khi còn sống, Diệc Linh cũng có ít lời phê bình kín đáo với vị Thương thị này.
Hai người bọn họ không quen biết nhau, lại sống cách nhau nghìn dặm nên đáng ra phải cả đời không liên quan gì đến nhau mới đúng.
Mặc dù bọn họ trùng tên nhưng chẳng ai đưa hai người lên bàn cân so sánh cả. Dù sao thì một người nức tiếng tài đức vẹn toàn, một người lại bị người ta nói ra nói vào chỉ vì vấn đề hôn sự.
Nhưng từ khi Thương thị đổi tên thành Thương Diệc Linh, số phận hai người như bị trói chặt vào nhau vậy.
Cứ hễ có người khen Thương thị là "tài nữ" thì chắc chắn sẽ nhắc đến vị "tài nữ*" khác là Diệc Linh - một người gần như không hề có chút năng khiếu văn chương nào, trái lại trong nhà lại đầy vàng bạc châu báu.
*"Tài nữ" khi khen Thương thị là tài năng, còn "tài nữ" khi nhắc đến Diệc Linh là tiền tài.
Người ta khen Thương thị hiền lương thục đức xong sẽ lôi Diệc Linh ra cười nhạo thành tựu khắc phu vĩ đại của nàng.
Diệc Linh cứ tưởng chết là hết rồi, không ngờ lại còn chuyện hoang đường hơn cả cái chết.
Trước đó có người phát hiện ra nữ Trạng nguyên vang danh thiên hạ thế mà lại lén lút viết thơ tình cho Tạ Hành Chi trong chốn khuê phòng, viết tận chín mươi sáu bài thơ lận!
Bình thường Thương thị chỉ tiện tay viết mấy câu đối thôi cũng được đám văn nhân thi sĩ đưa ra cẩn thận phẩm định học hỏi rồi, nói gì đến thơ tình ẩn chứa tình cảm kín đáo.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi như dịch bệnh, không lâu sau thì ầm ĩ đến mức người dân Thượng Kinh ai ai cũng biết.
Lúc ấy sau khi nghe được chuyện này, Diệc Linh đang ở xa Thương thị mà vẫn cảm thấy ghê tởm.
Cứ nghĩ đến việc tên của mình bị dán nhãn "thích thầm Tạ Hành Chi" là nàng mắc nghẹn rồi.
Như đã nói ở trên, thơ của Thương thị thật sự không tệ chút nào, ngay cả một người không thạo văn chương như Diệc Linh cũng cảm nhận được cảm xúc trong đó.
Mà đương kim thánh thượng lại là một người thích thơ. Sau khi nghe chuyện này, ông ta khen ngợi tình cảm sâu sắc của Thương thị, sau đó càng nghĩ càng thấy hai người này xứng đôi nên trực tiếp ban hôn ngay trong Vạn Thọ yến của mình luôn.
Hôm Thương thị gả đến Thượng Kinh, thảm đỏ trải dài cả đường đi vô cùng rực rỡ và phô trương.
Còn Diệc Linh khi ấy thì đang đeo một bọc hành lý ít ỏi ngồi trong xe ngựa đơn giản nhỏ hẹp, bị cha mẹ lén lút đưa tới Ung Lương.
Hai bên gặp nhau ngay cửa vào Thượng Kinh, một vào một ra, không còn so sánh cũng biết Diệc Linh thê thảm nhường nào.
Có lẽ bánh xe vận mệnh đã xoay chuyển từ ngay lúc đó rồi, hoặc cũng có thể là sớm hơn, bắt đầu từ khi Thương thị đổi tên rồi. Chuyện ngày hôm nay cũng thuận theo đó mà diễn ra.
Có cơn gió lướt qua thổi tung tóc Diệc Linh, mang theo cảm giác vừa lâng lâng vừa chân thực.
Lúc này, một nữ nhân trung niên có dáng người mập mạp lùn lùn vội vàng dẫn theo mấy người làm chạy tới.
Đó là Tào ma ma, ma ma bồi gả của Thương thị. Bà ấy luôn quan tâm chăm sóc Diệc Linh trong thời gian nàng ngủ mê man, vừa rồi rời đi chỉ là để vào bếp nấu một thuốc cho nàng như thường lệ thôi.
Vừa nhận được tin nàng tỉnh, bà ấy lập tức chạy về ngay, còn không quên đưa theo cả một bát cháo trắng còn nóng hổi.
"Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi! Sao người đứng bên ngoài vậy? Người vừa bị rơi vào hồ nước lạnh, bây giờ không được để trúng gió nữa!"
Thân thì chưa đến gần nhưng ánh mắt và cái miệng của Tào ma ma đã bắt đầu hoạt động rồi: "Cẩm Quỳ, sao ngươi không khoác áo cho phu nhân vậy? Lỡ phu nhân bị lạnh thì sao?? Vân Nhi! Vân Nhi đâu rồi?! Phu nhân đã mê man nhiều ngày, chắc chắn đã đói bụng lắm rồi, mau đưa cháo qua đây."
Diệc Linh ngạc nhiên đứng sững người nhìn Tào ma ma.
Giọng của phụ nhân này vô cùng vang dội, lại có chút khàn khàn tự nhiên nữa, rất dễ nhận ra.
Lúc còn đang mê man, nàng thường xuyên bị giọng nói ồn ào của Tào ma ma quấy rầy đến mức phiền lòng. Bà ấy cứ luôn miệng nhắc đến "đại nhân".
Khi ấy Diệc Linh còn mong tất cả mọi thứ chỉ là nàng nghe nhầm hiểu nhầm thôi, chờ đến khi tỉnh lại, nàng sẽ có thể thoát khỏi giấc mơ này.
Chẳng qua bây giờ nàng đã tỉnh mà chất giọng oang oang của Tào ma ma vẫn vang lên trước mặt nàng, chứng tỏ đây là hiện thực chứ không phải mơ.
Xem ra từ khi khôi phục ý thức đến giờ nàng đã hoàn toàn biến thành Thương Diệc Linh rồi.
Không ngờ nàng lại gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.
Diệc Linh ngửa đầu lên nhìn trời, lại bị ánh nắng chói chang chiếu cho không mở nổi mắt.
Nàng không thể tin được nhưng cũng chẳng thể làm được gì.
Thấy dáng vẻ u ám nặng nề của Diệc Linh, Tào ma ma ân cần nói: "Phu nhân vẫn chưa biết tin này phải không? Đại nhân đã về đến Thượng Kinh từ sáng nay rồi nhưng phải đi thẳng vào cung gặp thánh thượng cái đã. Nếu không có gì bất ngờ thì ngài ấy sắp về phủ rồi đấy!"
Mặt Diệc Linh ngẩn ra, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Tào ma ma.
"Hắn..."
Nàng chưa kịp nói hết câu đã có một người hầu vội vã chạy vào.
"Phu nhân! Đại nhân về rồi! Đại nhân về rồi!"